Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 1097 chữ

Cô là Dương Di, con gái của Dương Vinh - Người thừa kế Dương gia. Từ nhỏ đã không có mẹ, nhưng cô lại có một gia đình yêu cô vô bờ bến. Ông nội cô còn muốn truyền di chúc cho cô trực tiếp làm người thừa kế Dương gia. Nắm trong tay gia tài bạc tỷ nhưng cô chẳng màng, ngó lơ mọi thứ vì một lý do duy nhất “ Tìm hiểu sự thật về mẹ cô”.

Như thường lệ, cô tới phòng gặp ba mình

Cốc Cốc Cốc

“Con vào được không, thưa ba”

“ Con gái yêu, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới thăm người cha già này vậy?” – ba cô mỉm cười

Cô chỉ ấp a ấp úng – “Con…con…”

“lại chuyện đó phải không?”

“ Vâng thưa ba”

“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chờ tới lúc ta sẽ cho con biết…” -- sắc mặt ông thay đổi, nghiêm giọng nói

Cô nói lớn: “Nhưng con thực sự muốn biế..t….”

“yên lặng….và ra khỏi đây cho ta” – ba cô ngắt lời

cô đi một mạch rời khỏi đó, chạy về phòng cô leo thẳng lên giường. Dù biết chắc chắn câu trả lời nhận đc là công cốc, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút tủi thân.

ting ting

ting ting

điện thoại cô vang lên thông báo. Thực ra là ngày nào cũng vậy cứ đúng giờ này cô sẽ nhận đc tin nhắn. Cô ấn vào, vẫn là nội dung đó .

/bạn có muốn tìm hiểu những gì mà bản thân tò mò. Hãy liên lạc tới số hoặc tới địa chỉ ** Chúng tôi đợi bạn/

Vựng lại tinh thần, cô đứng dậy chạy một mạch ra ngoài. Trên đường đi cô không ngừng nghĩ đến về cơ sở đó. Thoáng cái đã tới nơi rồi, cô bừng tỉnh “Này khoan đã, sao mình lại đi tới chỗ này nhỉ? Điên mất” – cô quay đầu dịnh trở về nhưng

{hãy tới đó đi…. Mau tới đó…..}

giọng nói kì lạ khiến đầu cô đau như búa bổ. Cô chỉ có thể nghe lời nó đi tớ địa điểm của cơ sở kì lạ kia.

……………………

tới nơi đó cô bông thấy một bóng hình quen thuộc. Với mái tóc xanh lam bồng bềnh cùng với đồng tử màu tím, là anh ta – Lãnh Sở Tâm

Cô nhớ lại. Cô từng thích anh ta nhưng anh ta lạnh nhạt từ chối cô nên từ đó cô không còn có chút hảo cảm nào với anh ta.

“eey…”

Tiếng gọi của anh ta đã kéo cô về hiện thực

“ này, nhìn thấy tôi sao cô cứ đần người ra thế? U mê tôi rồi à” – anh ta nở một nụ cười tươi

“ Làm gì c….ó..” – cô chưa kịp trả lời

một giọng nói ngọt ngào đến kinh tởm vang lên

“ Anh Sở Tâm, anh Sở Tâm,…..” – cô ta là đóa bạch liên hoa trong mắt của mọi người xung quanh – Lam tuyết Y

cô ta chạy nhanh lắm như là muốn tạo ra cảnh tượng anh hùng cíu mỹ nhân đây mà. Quả vậy cô ta lao tới chỗ hai người chúng tôi đang đứng.

Tên Sở Tâm đó lại nghiêng người né đi và rồi....

* RẦM*

cô và cô ta cùng nhau ngã sõng soài, lập tức đứng dậy cô nhanh tay phủi sạch đất trên người.

Sở Tâm, anh ta chỉ đứng đó bụm miệng cười cô. còn nàng bạch liên hoa kia thì cứ ngồi lì đó nhất định không đứng dậy còn nũng nịu

“Y Y không sao hết, anh Sở Tâm Đừng trách chị Di Di là do em không cẩn thận”

cô chỉ nhìn cô ta đầy khinh thường ,rồi..

“Di Di, cô có sao không? Trên người có chỗ nào bị thương không?” - hắn ta hỏi han cô

điều này làm tiểu liên hoa quê một cục, ngồi như trời trồng. Cô cũng gạt tay anh ta ra bước vào bên trong cơ sở.

Bên trong có đầy đủ các máy nóc kĩ thuật mới lạ. Trong đó còn có những người đã mất tích vài tuần trước.

“ Hóa ra là họ ở đây” - Sở Tâm nói nhỏ

/Ở đây, sao anh ta lại nói như vậy, chẳng lẽ anh ta có liên quan tới họ?/ - cô nghĩ thầm

một hơi ấm phả vào tai cô, cô quay đầu thì chạm mặt anh ta. Hai người chỉ một chút nữa thì dường như môi sẽ chạm nhau

Lúc này mặt cô đỏ tía, xoay người rời khỏi, không chú ý đến Lam Tuyết Y đang nhìn cô mặt hằm hằm.

Đi đc một vòng, cô thấy một chàng trai khá khôi ngô,mái tóc vàng ánh lên chút bạch kim. Cô cứ nhìn anh mãi. Sở Tâm khó chịu đi tới

“ Thích rồi à?” - anh ta thì thầm, giọng có chút không vui

Cô lắc đầu xua tay phủ định, cô nói rằng mình ko có thích bừa như anh ta đâu. Anh ta bực bội nói “ Này tôi thích bừa bao giờ chứ?”

hai người cãi nhau, khiến cho anh chàng tóc vàng kia chú ý“ Mọi người tới tham gia chương trình phải ko?” – anh ta nói một cách vui vẻ

“ Vâng, đúng vậy” “ Sao anh/cô lại nói theo tôi” – hai người hét lên và chuẩn bị cãi nhau tiếp

anh chàng kia liền giới thiệu “tôi là Phó Diễn - trưởng bộ phận cơ sở”

cô và anh cũng lần lượt giới thiệu

Anh ta đưa hai người tớ 1 cái buồng ngủ. Tại đây anh ta bảo hai người hãy kí giấy cam đoan rằng thân sẽ ko hối hận. Thấy hai người đã kí thì kêu hai người thay đồ rồi nằm vào trong buồng ngủ.

Sau khi nằm vào thì cô thắc mắc “ làm thế nào tôi có thể tìm thấy điều mà tôi muốn biết đây?”

anh ta cười trừ và nói rằng sẽ có người khác hướng dẫn cho cô chứ đây không phải một phần trong công việc của anh ta.

Cửa buồng ngủ đóng lại, cô thấy hối hận rồi muốn ra khỏi đây nhưng ko làm gì đc.Lúc này một máy robot gắn một con chip kì quặc vào người cô. Buồng nhủ cũng xì ra nhưng khói mê. Ý thức của cô mơ mồ chỉ nghe thấy câu cuối cùng của Phó Diễn

thưa ông Dương, đã làm như ông nói…*

cô lịm hẳn.
Bạn đang đọc Tôi Ở Trong Giấc Mơ Mười Kiếp, Để Tìm Ra Bí Mật sáng tác bởi Ancipa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ancipa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.