Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1858 chữ

Hoàng hôn buông xuống, con chó đã ăn uống no nê nhưng vẫn đang cảnh giác, nó đánh hơi trái phải căn phòng Minh Khinh Khinh đã sắp xếp cho nó.

Loài chó bản địa được nuôi từ nhỏ này so với giống chó quý càng trung thành với chủ hơn, nó biết rõ nơi này không phải nhà của nó.

Nó phải trở về, nếu không chủ nhân sẽ lo lắng.

Nó cong người trên tường, không tìm thấy chỗ thoát ra ngoài, hoảng loạn sủa lên vài tiếng.

Trong phòng xuất hiện bóng dáng của một thiếu niên, hắn lảo đảo một chút sau đó đứng nghiêm trang trước mặt nó.

Tiếng sủa của con chó nhỏ lập tức ngừng lại.

Trong mắt nó xuất hiện sự sợ hãi.

Tựa như khi nó bị mang từ ngôi nhà của mình đến đây, nó cảm thấy một loại áp chế đến từ sinh vật có đẳng cấp rất cao.

Mặc dù đôi mắt màu xám xanh của thiếu niên trông vô cùng trong sáng và vô hại nhưng đó là một loại sợ hãi theo bản năng, giống như mèo rụng lông vậy.

Con chó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiểu Phó, sau đó liền không khống chế được mà tiểu tiện, xuất hiện một vũng nước tiểu màu vàng.

Tiểu Phó: "..."

Dựa theo tính cách của Tiểu Phó, hắn hẳn phải tay chân vụng về ngồi xổm xuống xoa đầu con chó ý bảo không cần phải sợ.

Nhưng hiện tại ánh mắt hắn nhìn con chó lại có chút vi diệu.

Hắn nhìn quanh một vòng chiếc sofa mềm mại thoải mái, máy uống nước của thú cưng, lò sưởi dầu, tronh lòng hiện lên một chút bi thương.

Chính vì thế mà hắn giống quỷ hẹp hòi, làm lơ con chó nhỏ đang sợ hãi, đem nó trả về chỗ cũ.

Chủ nhân của con chó nhỏ còn đi làm chưa về nhà. Đưa con chó về chỉ mất có hai giây, Tiểu Phó rất nhanh đã quay lại. Cái giẻ lau hắn mang đến rất tiện dụng. Hắn còn chưa biết đi, nhưng cũng may hắn có thể dịch chuyển. Đây là năng lực trời sinh, vượt qua cả bản năng.

Ngay sau đó chỉ thấy thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, giống một quân cờ nhảy xuất hiện ở những chỗ sàn nhà bị con chó làm bẩn, cổ tay chuyển động không linh hoạt dùng giẻ lau khô sàn nhà.

Xong việc, Tiểu Phó rất không bảo vệ môi trường, đem giẻ lau vứt ở phía sau núi sau đó liều mạng kéo áo khoác của mình trên nóc nhà ra.

Dùng sức chín trâu hai hổ cuối cùng một lần nữa mặc lại lên trên người.

Hắn nâng ngón tay cứng ngắc lên, dội chiếc mũ áo lên một csch đầy khó khăn để che đi khuôn mặt tái nhợt của mình.

Cuối cùng hắn cũng có một chút cảm giác an toàn.

Ngay lúc đó, Minh Khinh Khinh vừa ăn cơm chiều xong, mở máy tính ra tìm tòi một chút kiến thức làm sao để nuôi chó. Mặc dù chỉ nuôi dưỡng vài ngày nhưng Minh Khinh Khinh là một người rất nghiêm túc, làm cái gì cũng phải làm cho tới nơi tới chốn, không thể có chút sai phạm nào.

Chó là động vật ăn thịt nhưng cũng có thể ăn bông cải xanh và rau dưa linh tinh, có thể bổ sung nguyên tố vi lượng.

Trong đầu hiện lên thân thể gầy yếu của con chó nhỏ, Minh Khinh Khinh cảm thấy hơi do dự.

Cô cảm thấy hình như một khúc xương sườn vẫn chưa đầy đủ cho lắm.

Minh Khinh Khinh đứng dậy đi đến phòng bếp nấu một chút bông cải xanh cùng thịt bò, đặt vào trong khay rồi đi xuống tầng 1.

Khi cô đem thức ăn xuống tầng 1, con chó không có ở đó.

Ở đây có rất nhiều phòng, Minh Khinh Khinh không xác định được nó chui ra lỗ nhỏ trong nhà kính trồng hoa hay trốn vào cái phòng nào.

Cô cũng không để ý, dù sao chó cũng thông minh hơn mèo, khi nào đói bụng sẽ tự quay về.

Cô đặt đồ ăn xuống sau đó liền rời đi.

Sau khi cô rời đi, Tiểu Phó đang ngồi xổm trên nóc nhà cảm thấy tất cả các giác quan của mình đang bị tác động mạnh mẽ bởi thức ăn. Hắn chậm rãi nuốt nước bọt trong cổ, đôi mắt màu xám xanh đói đến nỗi biến thành màu xanh.

Thật sự rất thơm.

Mình.. có nên ăn không nhỉ?

Nếu lúc nào đói quá, Tiểu Phó sẽ gặm một chút vỏ cây.

Hắn đã rất lâu không được ăn đồ ăn nóng hổi.

Hắn và con người không giống nhau, một thời gian dài không ăn cơm cũng sẽ không chết. Tuổi thọ của người ở tinh cầu bọn họ rất dài.

Nhưng mà có một điểm tương tự với con người là hắn cũng có cảm giác đói khát.

Có đôi khi cảm giác đói cồn cào kéo tới, dạ dày của hắn ùng ục kêu vang, đói đến nỗi hoa mắt chóng mặt, chỉ trong vài phút có thể ngã trên mặt đất tạo thành cái hố hình người 1, 9 mét.

Chàng trai đấu tranh nội tâm rất lâu, cuối cùng đi ngược lại với kế hoạch rời đi, khuất phục trước cơn đói.

.....

Hắn xuất hiện ở phòng Minh Khinh Khinh chuẩn bị cho con chó nhỏ, thật cẩn thận dùng tay cầm bông cải xanh đã nấu chín lên, bỏ hai miếng vào miệng.

Đồ ăn từ yết hầu tiến vào dạ dày, cảm giác thỏa mãn, cả người đều ấm lên.

Cảm giác này đủ để cho người ta chảy hai hàng lệ nóng hổi vì hạnh phúc - đương nhiên đây chỉ là hình dung thôi, Tiểu Phó đã trưởng thành rồi, tất nhiên là sẽ không khóc.

Hắn ngồi xổm ở chỗ đó, giống một cái bóng đen cô đơn, một bên lặng yên ăn ngấu nghiến như hổ đói, một bên vì hành động bất ngờ xảy ra này mà vừa cảm thấy hạnh phúc vừa cảm thấy có chút lo lắng.

Hắn uống một chút nước ở máy uống nước tự động nhưng không dám trèo lên trên sofa.

Đây là đồ Minh Khinh Khinh chuẩn bị cho con chó kia. Nếu phát hiện bị hắn lén ăn vụng, cô sẽ cảm thấy thế nào về hành vi trộm cắp của hắn?

Da mặt của Tiểu Phó rất mỏng, nghĩ một chút liền cảm thấy bất an, khuôn mặt đã trắng nay càng thêm tái nhợt.

Hắn ngồi trước máy sưởi dầu một lúc vì hắn cho rằng ngọn lửa này vẫn luôn cháy, sẽ không thể nào vì hắn mà không dùng được nữa.

Hơi ấm từ lâu không cảm nhận được ập tới xua đi cảm giác cứng ngắc và rét lạnh khắp người hắn.

Tiểu Phó đã rất lâu không ấm áp và vui vẻ như vậy, hắn không linh hoạt chuyển động cơ thể để lửa hơ một chút ở phía sau lưng sau đó đem hai chân hơ một chút.

Sau khi hơ xong chân, hắn chậm kéo mũ chùm đầu xuống, đưa đầu đến gần, hơi nóng phả lên đầu và mái tóc ngắn.

.....

Khoảng chừng hơn mười một giờ đêm, Minh Khinh Khinh tắm rửa xong, định đi xuống nhà thu dọn bát đĩa.

Không biết vì lí do gì mà Phì Phì vẫn luôn không mấy vui vẻ. Minh Khinh Khinh hiểu là trong nhà có thêm một tiểu động vật, nó sợ bị cướp mất sủng ái, vì thế cô ôm nó, dùng sức hôn nó, dỗ dành nó một chút rồi mới đi xuống lầu.

Cô đẩy cánh cửa căn phòng cuối tầng một ra.

Bật đèn.

Vẫn không thấy bóng dáng con chó kia đâu.

Minh Khinh Khinh cúi đầu nhìn hai cái khay ở dưới đất. Tuy nhiên, hai khay đồ ăn đều đã bị xử lí sạch sẽ, đặc biệt là khay bông cải xanh cùng thịt bò đưa tới lần hai. Khay không còn chút gì. Xem ra con chó kia thực sự rất đói.

Minh Khinh Khinh cảm thấy có chút buồn cười, bước đến lấy cái khay đi.

Cô đột ngột dừng lại.

Cô để ý thấy một chiếc hộp đựng nhẫn nhỏ màu xanh nước biển được đặt bên cạnh cái khay, xung quanh quấn một vòng lụa trắng. Thoạt nhìn thì không giống đồ vật mới mà là được rửa qua cẩn thận bằng nước suối bởi vì màu trắng của lụa đã biến thành màu vàng nhạt.

Minh Khinh Khinh: "....."

?

Đây là có ý gì?

Cô khẳng định lúc chiều mình đi xuống không hề có đồ vật nào ở chỗ này. Vậy...đây là chó báo ơn sao?

Minh Khinh Khinh cảm thấy mới lạ.

Đâu chỉ là mới lạ, quả thật là thần kỳ.

Cô cảm thấy con chó kia vừa bẩn thỉu lại hung dữ, làm thế nào lại có thể làm được chuyện này chứ? Lén lút rời khỏi ổ, ngậm đồ vật về báo ân.

Minh Khinh Khinh suýt chút nữa thì cho rằng bên trong là nhẫn.

Nhưng khi mở chiếc hộp ra, cô chỉ thấy có một quả quất và lá của nó nằm lẳng lặng bên trong. Tương tự, cũng rất sạch sẽ, giữ gìn cẩn thận, gần như là rất bóng loáng.

--Cái này có thể ăn không?

Quả kim quất tỏa ra mùi cam quýt ấm áp dưới ánh đèn trong phòng.

Đột nhiên trái tim của Minh Khinh Khinh hơi rung động một chút.

Động vật nhỏ trong tự nhiên có vẻ ngu ngốc hơn con người gấp trăm lần nhưng thực ra chúng đều có tính cách riêng, hơn nữa động vật nhỏ không giống con người, sẽ không có ý nghĩ xấu xa, chỉ một lòng một dạ trung thành với con người.

Nó nhe răng trợn mắt với cô, vừa sợ hãi vừa cảnh giác, nhưng nó ăn xương sườn của cô, sau đó nó lặng lẽ mang một quả kim quất về trong đêm sương giá rét.

Ban đầu cô có chút ác cảm với chú chó này, định ba ngày nữa nhất định sẽ đuổi con chó vừa xấu xí vừa hung dữ này đi nhưng bây giờ cô lại có chút không nỡ lòng đuổi nó đi.

"Đản Đản." Minh Khinh Khinh hướng về phía trong góc phòng gọi một câu, tính toán trong mấy ngày ngắn ngủi này sẽ đặt cho nó một cái tên: "Cứ gọi mày là Đản Đản đi."

Ngồi xổm bên cạnh ống khói, Tiểu Phó, người bảo vệ quần áo của mình để không bị kẹp lần này, nghe thấy tiếng của cô. Ban đầu hắn có hơi giật mình, sau đó vẻ xấu hổ dần hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Đản Đản.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.