Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1366 chữ

Minh Khinh Khinh thề rằng đây là điều kỳ quái nhất mà cô trải qua trong cuộc đời, sự kiện thần kỳ nhất: Sấy tóc cho một sinh vật không biết giống loài gì, cũng không biết nó tới từ đâu. Nếu nói chuyện này ra thì mức độ nổi tiếng của cô có thể cao hơn người nhiều lưu lượng nhất một cấm bậc, tên của cô còn có khả năng sẽ xuất hiện trên《 Đến gần khoa học 》.

Nhưng chuyện không thể tưởng tượng được đó lại xảy ra.

Cô giơ máy sấy, nhìn chằm chằm đỉnh đầu tóc của thiếu niên, hơi chần chừ, không biết nên sấy từ đâu.

Nói muốn sấy tóc cho hắn là trong lúc nhất thời xúc động, bị hành vi của hắn làm cho mềm lòng nhưng thật muốn làm thì có điểm cảm giác kì lạ.

Rốt cuộc hắn không phải là những con chó hay con mèo nhỏ gì đó.

Bản thân sấy lông cho mèo thì chỉ cần ôm trong lồng ngực sấy loạn xạ là được. Nhưng muốn sấy cho hắn thì có điểm kỳ lạ.

Trừ lúc đóng phim thì Minh Khinh Khinh hầu như chưa từng có tiếp xúc với khác phái nào.

Vì hoàn cảnh gia đình từ nhỏ cùng với hành vi Minh Chinh Trình vứt bỏ vợ con, mang đến ảnh hưởng cho cô. Khi cô tiếp xúc quá nhiều với nam giới, tâm lí sẽ cảm thấy chán ghét mà khi người khác đối tốt với cô thì cô cũng vô thức muốn tránh đi. Loại tính cách như vậy làm cho Minh Khinh Khinh đối với người nào cũng khó tín nhiệm, quan hệ giữa họ cũng xa cách.

Bởi vậy lúc này cô hơi khẩn trương.

Đương nhiên, cô sẽ không thể hiện ra ngoài, cũng không để người khác biết rằng cô đang khẩn trương.

Thịt đã nấu xong, Tiểu Phó bưng mâm ăn.

Tay hắn không được linh hoạt lắm, cũng không quen dùng đũa, vì vậy tay phải hắn nắm chiếc muỗng lại, cố gắng bỏ khối thịt bò vào miệng.

Hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn Minh Khinh Khinh.

Thấy Minh Khinh Khinh không có chê hắn ăn xấu, hắn mới cúi đầu nhìn mâm thịt bò, nuốt một ngụm nước bọt mới dám từng ngụm từng ngụm cắn ăn.

Thật sự rất đói.

Từ lúc tới trái đất, mỗi ngày hắn đều cảm thấy đói.

Nhưng, chưa cắn được mấy miếng, trái tim Tiểu Phó lại thắt lại.

Mấy sấy đã khởi động, thổi ra một luồng gió nóng, Minh Khinh Khinh lại đứng bên cạnh, không có hành động gì hết, chỉ nhìn chằm chằm đầu hắn.

Sao, sao vậy?

Đầu của hắn không quá mượt nên cô thấy khó coi sao?

Nghe nói người trái đất rất để ý chuyện đằng sau gáy tròn hay dẹp.

Tiểu Phó lập tức khẩn trương.

Hắn bất an mà giật giật ghế.

Nhưng vừa động thì cả người phát ra tiếng kêu, hắn lập tức không dám động.

Khó nghe quá đi, vì cái gì mà mình luôn phát ra âm thanh khó nghe vậy?

May mắn là hắn vừa động, Minh Khinh Khinh liền hoàn hồn lại.

Minh Khinh Khinh nhìn cái đầu đằng trước, lộ ra biểu cảm như tráng sĩ sắp bị chém cổ tay, rốt cuộc cũng vươn ngón tay, khẽ rảy rảy vài ngọn tóc đen nhánh của Tiểu Phó sau đó chọc vào gáy hắn ra hiệu muốn sấy sau tóc hắn: "Cúi đầu."

Tiểu Phó bưng mâm, cố gắng cúi đầu.

Gió nóng thổi tới đằng sau tóc thực thoải mái, cảm giác bốc hơi nước giống y chang cảm giác bị nồi cơm điện chưng. Minh Khinh Khinh đứng phía sau hắn, hai người chưa đứng gần thế bao giờ, hắn có thể ngửi được mùi hương trên tóc Minh Khinh Khinh.

Kích động đến mức đôi mắt Tiểu Phó biến thành màu xanh đen. Hắn cảm thấy niềm hạnh phúc này khá đắt, chính mình có xứng để hưởng thụ không?

Nhưng Minh Khinh Khinh vẫn luôn dùng ngón tay chọc tới chọc lui trên tóc hắn, dường như không muốn đụng vào hắn một chút nào. Điều này làm cho sắc mặt Tiểu Phó trắng hơn.

Hắn đã thấy qua Minh Khinh Khinh sấy lông cho Phì Phì, là ôm vào trong lòng thân mật xoa xoa chứ không phải xa cách như vậy.

Hắn thử đem đầu cúi thấp, lén lút ngửi trên người mình có mùi gì lạ không.

Không có mùi gì lạ mà.

Người F. Clafflin, đặc biệt là hoàng thất phần lớn có mùi khác nhau, ở thời kỳ mẫn cảm cùng với lúc sốt sẽ đặc biệt rõ ràng.

Mùi trên người Tiểu Phó là mùi quả quýt chua xót.

Nhưng sau khi đi tới trái đất, hoàn cảnh ở trái đất sẽ dẫn tới năng lực của hắn bị suy yếu đi, đặc thù thuộc về người F. Clafflin cũng không quá rõ ràng nên trên người hắn cũng mất đi hương quả quýt.

Tiểu Phó sợ Minh Khinh Khinh chán ghét hắn vì gội đầu không sạch sẽ, càng nghĩ càng luống cuống, sắc mặt trắng hơn, không thể không nhỏ giọng nói:

"%&*#¥."

Ta dùng sữa tắm ba lần, rửa thật sự sạch còn biến thành hình dạng vỏ trứng, dưới vò sen rửa lại thêm một lần.

Ta không hôi.

Nhưng Minh Khinh Khinh nghe không hiểu, lọt vào trong tai cô như là tiếng của mèo kêu vậy.

"Có chuyện gì sao?" Minh Khinh Khinh hỏi.

"Đói bụng hả?"

Tiểu Phó nhanh chóng lắc đầu.

"Mệt rồi?"

Tiểu Phó lại lắc đầu.

Phì Phì mỗi lần meo meo kêu Minh Khinh Khinh cũng chỉ có hai việc này. Minh Khinh Khinh thật sự không đoán ra thiếu niên zombie này muốn biểu đạt cái gì.

Cô vừa muốn tắt máy sấy hỏi hắn, kết quả không cẩn thận, mở nhiệt độ lớn nhất, luống cuống muốn tắt đi, mấy sấy lại đụng vào trán của zombie nhỏ.

Làn da Tiểu Phó tái nhợt, gần như trong suốt, trắng không giống người thường. Nhiệt độ nóng của máy sấy làm cho đầu hắn bị bỏng nhẹ, phía bên phải trên làn da trắng như tuyết hồng lên một khối to, cực kỳ không hài hòa.

Minh Khinh Khinh vội tắt máy sấy: "Xin lỗi, có đau không?"

Nếu đổi lại là Phì Phì, khẳng định là nó sẽ muốn kêu ngao ngao, giãy giụa ra khỏi vòng tay của Minh Khinh Khinh, tiện thể cào cô vài cái.

Nhưng Tiểu Phó nhanh chóng lắc đầu với cô.

Hắn không thể biểu đạt được mình muốn nói cái gì, chỉ có thể khó khăn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt màu xanh xám nhìn chằm chằm vào Minh Khinh Khinh, đầu lắc như trống.

Đương nhiên Tiểu Phó sợ làm quá chuyện lên, Minh Khinh Khinh sẽ thấy mình phiền phức.

Hắn lại không phải Phì Phì, chiếm chỗ vững chắc trong cái nhà này, cô sẽ bao dung và chiều chuộng hắn dù có thế nào đi nữa.

Cô tiện tay đem hắn về, là xuất phát từ lòng tốt nhưng là Tiểu Phó biết cô đã trải qua cuộc đấu tranh rất lớn trong lòng, chỉ cần hắn gây rắc rối cho cô cho dù một chút hoặc là làm việc gì sai thì có khả năng cô sẽ có ý nghĩ rằng đuổi hắn đi.

Tiểu Phó không muốn đi.

Không phải bởi vì không có chỗ để đi hay do thời tiết lạnh giá bên ngoài mà bởi vì khi rời khỏi cô, hắn liền cảm thấy cả người mình có triệu chứng cảm lạnh nhưng ở bên cạnh cô thì sẽ không có.

Bản thân hắn cũng không biết tại sao như vậy.

Thấy hắn trả lời là không đau, Minh Khinh Khinh tưởng rằng da thịt của zombie rất dày nên không có cảm giác đau.

Cô tiếp tục sấy tóc mà không biết rằng trong lòng Tiểu Phó như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.