Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1758 chữ

"Khinh Khinh, em làm sao vậy?"

Âu Dương Hạo đã đợi trên bãi cỏ trước biệt thự mười phút đồng hồ cũng không thấy Minh Khinh Khinh đi xuống, nhịn không được mà tắt máy chiếc xe thể thao, mở cửa xe bước xuống. Hắn đang đi vào trong biệt thự thì vừa lúc thấy Minh Khinh Khinh từ trên tầng đi xuống.

Không biết cô đã gặp phải cái gì, sắc mặt trắng bệch.

Âu Dương Hạo không quan tâm đến việc đổi giày, nhanh chóng tháo kính râm xuống, tiến lên đỡ cô.

"Sao sắc mặt của em lại khó coi như vậy?"

"Không có gì đâu." Minh Khinh Khinh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại để cho mình thoạt nhìn như không có vẻ gì bất thường, nói với Âu Dương Hạo: "Rất xin lỗi, chuyện đi ăn có thể đổi sang hôm khác được không?"

Âu Dương Hạo hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện giày cao gót của Minh Khinh Khinh đã đổi thành dép lê. Vừa rồi vẫn còn ổn, đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?

"Nhưng nhà hàng đã.."

Minh Khinh Khinh: "Tôi có chút không thoải mái."

Âu Dương Hạo lập tức quan tâm hỏi: "Chỗ nào không thoải mái? Anh đưa em đi bệnh viện."

Trong khoảng thời gian ngắn Minh Khinh Khinh không biết lấy cớ chỗ nào không thoải mái.

Âu Dương Hạo thấy cô ôm bụng tưởng cô xấu hổ: "Có đau lắm không? Nếu đau quá thì vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra. Dì của anh là một bác sĩ phụ khoa rất giỏi, hay là để bà ấy tới kiểm tra giúp em?"

Rất nhiều nữ minh tinh quanh năm đóng phim, đảo lộn ngày đêm, làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, hơn nữa mùa đông phải chụp cảnh tuyết hoặc là diễn dưới nước đều mắc chứng đau bụng kinh.

"Không cần, không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là ổn thôi." Minh Khinh Khinh sợ hắn thật sự đưa người đến đây, có chút hoảng sợ mà xua tay: "Xem ra chỉ có thể đổi bữa ăn sang hôm khác, anh về trước đi."

Trong lòng Âu Dương Hạo có chút thất vọng, nhưng mà cũng không có cách nào khác, nhìn Minh Khinh Khinh xoay người bước lên tầng, hắn ở phía sau bổ sung một câu: "Uống nhiều nước ấm."

Cửa của biệt thự là cửa tự động, Minh Khinh Khinh đi vào, cánh cửa từ từ đóng lại trước mặt Âu Dương Hạo.

Âu Dương Hạo cảm thấy chuyện Minh Khinh Khinh đau bụng kinh tới quá mức đột ngột nhưng hắn nghĩ nát óc cũng không thể đoán được, trong mười phút ngắn ngủi kia, thế giới quan của Minh Khinh Khinh hoàn toàn sụp đổ, làm gì còn có tâm trạng đi ra ngoài ăn cùng hắn?

Hắn đeo kính râm rồi lái xe rời đi.

*

Minh Khinh Khinh quay lại tầng 3, bắp chân vẫn còn mềm nhũn. Nếu nói trong lòng không sợ hãi thì khẳng định là giả, không ngờ chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra với cô.

Không khí rất yên tĩnh, đầu của Minh Khinh Khinh kêu ong ong, cô quay trở lại tầng ba.

Thiếu niên vẫn ở đó.

Vừa nãy khi Minh Khinh Khinh đi xuống bảo Âu Dương Hạo đi về đã bảo hắn ngồi xuống nhưng hắn không ngồi mà đứng co quắp trên sàn nhà lạnh lẽo bằng đôi chân trần.

Hắn ta đứng trước sô pha, mấy miếng keo trên lưng vẫn còn sót lại vết sơn trên tủ âm tường trông như mấy miếng vá trên người.

Hắn cố gắng xé bỏ lớp keo dính trên quần áo của mình xuống, nhưng động tác đưa tay ra sau đối với hắn vô cùng khó khăn vì thế vết rách phía sau áo choàng màu xanh của hắn bị xé càng lớn.

"Xoạt" - có một lỗ lớn trên áo khoác.

Nghe thấy âm thanh Minh Khinh Khinh đi lên, hắn lập tức dừng động tác, ủ rũ đứng tại chỗ, cúi gằm mặt giống như học sinh tiểu học sắp bị mắng.

Vừa rồi khi Minh Khinh Khinh mở tủ âm tường đã quá mức kinh sợ, cộng thêm ánh sáng mờ ảo nên không nhìn rõ toàn bộ diện mạo của hắn, giờ phút này mới hoàn toàn thấy rõ.

Khác với con quái vật có cánh dài, hình dáng kì dị mà cô tưởng tượng, càng khác xa so với những bức ảnh chụp zombie đăng trên bảng tin. Thiếu niên có thân hình cao gầy, khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Nhưng sự kết hợp giữa mái tóc đen, đôi mắt xanh, làn da tái nhợt và đôi môi hồng hào vừa nhìn đã biết không phải con người mà có chút giống quỷ hút máu trong lời đồn.

Rất khó để Minh Khinh Khinh không cảm thấy sợ hãi.

Trên thực tế, giờ phút này trên lưng cô đã nổi một tầng da gà. Đây là một nỗi sợ không có nguyên nhân phát ra từ trong tâm hồn, một cảm giác muốn chạy trốn.

Thực ra nếu không phải biết "Nó" sẽ không làm tổn thương cô thì có thể khi vừa mở tủ âm tường ra cô đã gọi một đội bảo về xông lên rồi.

Chỉ có điều thiếu niên ngoan ngoãn đứng ở đó, đôi mi dài nâng cũng không dám nâng, với vẻ mặt tiểu bạch thỏ mặc người xâu xé cũng làm giảm bớt phần nào nỗi sợ hãi trong lòng cô.

"Ngồi đi". Minh Khinh Khinh bình tĩnh trở lại, tựa như tiếp đãi khách ở xa.

Tiểu Phó khẽ ngước mắt lên, liếc nhìn Minh Khinh Khinh bằng đôi mắt ướt át. Hắn rất nhanh liền nhận ra là Minh Khinh Khinh đang nói chuyện với mình.

Tiểu Phó lần đầu tiên trong đời nói chuyện cùng con người, trạng thái trên mặt giống như lúc biến thành quả trứng sắp bị hấp chín.

Nóng quá.

Hắn không biết con trai ở trái đất lần đầu nói chuyện với con gái có phải làm nghi thức gì không vì vậy trong lòng rất lo lắng. Hắn cúi xuống nhìn chiếc quần bẩn thỉu của mình - tối qua trên núi ngủ dưới đất, người đầy bùn đất, túi quần còn dính vài cái lá cây.

Sofa của cô rất sạch sẽ, hắn làm sao không biết xấu hổ mà ngồi xuống được?

Nếu làm bẩn ghế sofa của cô có phải là nên trả một ít tiền vàng không?

Phải lấy từ trên vỏ trứng xuống bao nhiêu mới được?

Trong đầu người ngoài hành tinh nhỏ bé đang suy nghĩ mông lung rất nhiều vấn đề, Minh Khinh Khinh lại cho rằng hắn không muốn ngồi ghế sofa của mình, sợ chọc giận hắn, nhanh chóng lễ phép nói: "Anh cũng có thể đứng."

Tiểu Phó: "....."

Minh Khinh Khinh không biết gọi hắn như thế nào: "Zombie tiên sinh?"

Tiểu Phó không thích tên gọi này cho lắm nhưng lại không biết từ chối như thế nào, huống chi đây còn là câu thứ hai Minh Khinh Khinh nói với hắn. Hắn tiếp tục cụp mắt xuống, tóc mái che khuất đôi mắt màu xanh xám.

Hắn thấy trên một quyển sách nói con gái trái đất thích người lạnh lùng, ít nói.

Như vậy thì không nói lời nào có thể tăng thêm một chút cảm giác thần bí.

Minh Khinh Khinh lý giải việc này là hắn nghe không hiểu cô nói gì --

Nhưng lúc trước khi cô nói đừng vặn quần áo tại sao hắn lại hiểu?

Đây có phải là tức giận vì việc cô dùng keo dính làm rách quần áo của hắn không?

Hai người cách xa nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không khí trầm mặc một lúc lâu.

Không chỉ cách biệt giống loài.

Mà còn cách biệt trong giao tiếp.

Minh Khinh Khinh ngàn lần không nghĩ tới, cục diện bế tắc này lại để một người sợ phim kinh dị như cô phá vỡ, cô rót một tách trà nghi ngút khói, cẩn thận đặt lên bàn trà trước mặt thiếu niên sau đó nhanh chóng lùi lại hai bước.

Tiểu Phó nghĩ cô muốn ngồi xuống ghế sofa đối diện mình, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, căng thẳng đến nỗi hai tay đan vào nhau.

Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Minh Khinh Khinh nhanh chóng lùi về phía sau, lùi về quầy bar bên kia, tay nắm chặt chiếc chảo sắt, mặc dù ngồi xuống nhưng cách hắn rất xa.

Tiểu Phó: "....."

QAQ!

Cách Tiểu Phó hơn mười thước, hơn nữa ở giữa còn một quầy bar bằng đá cẩm thạch, Minh Khinh Khinh cảm thấy an tâm hơn một chút. Cô cầm chảo sắt, một khi đối phương có điểm dị thường, cô sẽ cầm chảo đánh bất cứ lúc nào.

Có lẽ để cho ánh nắng mặt trời chiếu vào có thể làm cho da đầu mình dễ chịu hơn.

Nhưng không rõ con quái vật nhỏ kia có sợ bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào hay không - có một số loại zombie và quỷ hút máu không thể thấy ánh sáng?

Minh Khinh Khinh lại hỏi: "Tôi có thể kéo rèm cửa ra được không?"

Tiểu Phó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

Khi hắn chuyển động, cổ phát ra tiếng kêu "rắc rắc" càng làm cho Minh Khinh Khinh khiếp sợ.

Minh Khinh Khinh cố lấy hết can đảm, hỏi lại một lần nữa: "Anh có sợ ánh mặt trời không?"

F. Clafflin là một nơi đầy nắng và mưa, chuyện Tiểu Phó thích nhất là phơi nắng, hắn muốn nói rằng tất nhiên là hắn không sợ nhưng dù cố gắng mở miệng thế nào thì nửa ngày cũng không phát ra được âm tiết "b" nào.

Xong rồi, chết rồi!

Hắn không nói tiếng trái đất!

Đến trái đất lâu như vậy, chỉ mới nghe người khác nói chuyện nhưng chưa từng cùng con người nói chuyện qua, cho nên hắn chỉ có thể nghe hiểu nhưng không thể nói.

Minh Khinh Khinh thấy Tiểu Phó phồng má vài phút, cô kiên nhẫn chờ đợi xem hắn định nói cái gì, kết quả là đợi nửa ngày chỉ nghe thấy một chuỗi liến thoắng.

"%&@&^&"

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.