Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 730 chữ

Việc này rất nhanh đã đi đến kết luận.

Ông lão và học trò đã kiểm tra toàn bộ biệt thự. Hơn nữa nửa cái tiểu khu xung quanh biệt thự của Minh Khinh Khinh cũng kiểm tra một lần. Kết quả là dụng cụ màu đen bọn họ mang theo không có phản ứng gì.

Kết luận là không có cái gì cả.

Cho dù là quỷ, tai họa hay cái gì thành tinh cũng đều không có.

"Hơn nữa nơi ở của cô rất sạch sẽ. Theo phong thủy, những căn biệt thự lớn khác đều xuất hiện một vài bóng ma nhưng nơi này của cô giống như một tòa miếu Chung Quỳ, đặc biệt sạch sẽ." Ông lão kì quái nói.

Tiểu Chu ở bên cạnh nghe xong, bỏ miếng bánh ngọt xuống, nói với Minh Khinh Khinh: "Em xem, anh đã nói là không có chuyện gì mà."

Minh Khinh Khinh không nói gì.

Ông lão cùng học trò đã kiểm tra từ trong ra ngoài, dùng hết năng lực cũng không phát hiện ra cái gì.

Ông lão ở trong lĩnh vực này chưa bao giờ thất thủ cho nên ông nghĩ mình sẽ không có gì sơ suất.

Như vậy chỉ có thể kết luận là--

Nữ nghệ sĩ này áp lực quá lớn dẫn đến xuất hiện một số ảo giác.

Chuyện đã như vậy Minh Khinh Khinh còn có thể làm gì nữa.

Cô chỉ có thể thừa nhận rằng: "Gần đây đúng là đã đọc kịch bản quá nhiều, đầu cũng có chút choáng váng."

Hôm nay đã như vậy cũng không có biện pháp để trung tâm cứu trợ đến nhà lấy con chó nữa.

Tiểu Chu an ủi Minh Khinh Khinh vài câu, trước tiên đưa ông lão cùng học trò rời đi, sau đó cũng rời đi.

Chiếc xe phổ thông chỉ để lại một làn khói.

Thực ra Minh Khinh Khinh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bất luận là bên cạnh mình một cái gì đó không rõ hay không, cô cũng không hi vọng nó bị bọn họ bắt đi đốt.

Nhưng chuyện này đối với Minh Khinh Khinh vẫn chưa được giải quyết.

Người khác có thể không tin nhưng cô ghét cảm giác mơ hồ, cô nhất định phải biết rõ có chuyện gì đang xảy ra.

Cô phải tự mình tìm ra nó.

*

Trước tiên Minh Khinh Khinh ôm lấy Phì Phì, sờ sờ phần thịt mỡ trên bụng của nó. Việc này làm cô thấy an tâm hơn một chút.

Cô đi về phía phòng nuôi Đản Đản ở tầng 1.

Tất cả những chuyện kì lạ đều xảy ra từ lúc con chó xuất hiện, trực giác của Minh Khinh Khinh nói cho cô biết trên người con chó này hẳn là sẽ có manh mối gì đó.

Ngay từ đầu Phì Phì đã kháng cự mạnh mẽ với Đản Đản, chỉ cần tới gần căn phòng này thì sẽ bắt đầu kêu "meo, meo", thở dốc, ưỡn lưng, lông dựng đứng, toàn thân đều là sự thù địch.

Nhưng từ ngày Đản Đản cứu nó, có vẻ như sự thù địch của nó không nhiều như vậy nữa, giờ cô ôm nó đến đây, nó cũng chỉ nâng mí mắt mềm mại nằm trong lòng ngực cô.

Đúng như dự đoán của Minh Khinh Khinh, cô đẩy cửa bước vào, Đản Đản lại không ở đây.

Con chó này luôn xuất quỷ nhập thần.

Minh Khinh Khinh đặt Phì Phì xuống đất sau đó đi một vòng quanh phòng.

Song cô phát hiện chiếc sô pha mình chuẩn bị cho con chó căn bản nó chưa từng nằm qua.

Vậy nó ngủ ở đâu? Trên mặt đất?

Cô đi ra bên ngoài biệt thự, trên bãi cỏ, tất cả mọi chỗ đều cẩn thận tìm kiếm một lượt.

Các phòng đều rất sạch sẽ, cô nghĩ Đản Đản chạy ra bên ngoài nhưng trên bãi cỏ cũng không có, thậm chí một cục phân cũng không.

Đản Đản đến nhà cô cũng đã ba bốn ngày, chẳng lẽ đến bây giờ cũng chưa từng đi tiểu sao? Con chó này là một con chó robot?

"....."

Càng tỉ mỉ tìm kiếm cô lại càng phát hiện một số manh mối kì lạ.

Đầu óc cô như muốn nổ tung.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.