Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 960 chữ

Trong biệt thự có lò sưởi, dù đã khuya lắm rồi nhưng nó vẫn sáng rực màu lửa.

Bên ngoài biệt thự, trời đang mưa to và có gió lạnh từng cơn.

Màn đêm u ám bao trùm, từng tia chớp ánh lên trên bầu trời.

Một bóng người bé nhỏ đang nấp dưới mái của chiếc cối xay gió, cố tìm một nơi để ẩn trốn.

Hắn mặc một chiếc áo hoodie màu xanh sẫm, không vừa vặn cho lắm, hơi sờn rách. Chiếc mũ áo được kéo lên đỉnh đầu, ướt sũng, trái ngược hẳn với màu sắc tái nhợt của đôi má.

Cậu bé y chang như một chú chó săn nhỏ bị đuổi ra khỏi nhà, những giọt nước mưa chảy dài trên trán và đôi mắt xanh xám thấm màu sợ hãi trông đầy tội nghiệp.

Hắn sẽ không bị phát hiện chứ?

Tiểu Phó thực sự rất hối hận vì đã ăn đồ ăn của Minh Khinh Khinh.

Nhưng hắn thực sự rất đói.

Hắn đã ẩn náu ở Tây Tạng suốt cả một quãng thời gian mà không có gì để lấp bụng.

Người ở đó rất sợ hắn kể từ khi nhìn thấy hắn giải cứu một người đàn ông mập mạp đang bị bắt nạt bởi một đám côn đồ trong một khu hẻm nhỏ. Người đàn ông mập mạp nhìn thấy hắn mà sợ đến mức "tè" ra quần, còn sợ hơn cả lúc bị đám lưu manh bắt nạt nữa, vừa nhìn thấy hắn tiến đến gần đã sợ hãi bỏ chạy và lấy đá ném vào người hắn.

Nếu không biết dịch chuyển tức thời, chắc hắn đã bị đánh cho một trận nhừ tử rồi.

Hình ảnh của hắn đã được đưa tin vào ngay ngày hôm sau, nói rằng đã tìm thấy một thây ma ở huyện Lăng Nghi ăn thịt người. Kèm theo đó là một hình ảnh trong một bộ phim kinh dị với vết máu tuôn ra ở khóe miệng khác hẳn với hình dạng của hắn khiến người dân không khỏi bàng hoàng và sợ hãi.

Tiểu Phó không hiểu ý nghĩa của từ "zombie" nhưng hắn cũng biết rằng nếu một nhóm người bắt gặp một sinh vật lạ, họ cũng sẽ hoảng sợ và kinh hãi.

Tốt nhất là hắn không nên xuất hiện ở nơi có người.

Hắn có thể kiểm soát bản thân để không làm hại nhóm người này nhưng nhóm người này lại không hề muốn kiểm soát bản thân mình, cứ cố gắng để làm tổn thương hắn.

Hắn muốn quay lại nơi núi sâu rừng già nhưng từ khi có tin tức về hắn, cảnh sát địa phương ở huyện Lăng Nghi bắt đầu phái người đi tuần tra trên núi. Kết quả là hắn không còn nơi nào để đi, đành lanh thang và ẩn náu ở một số thành phố lân cận trong một khoảng thời gian.

Vì mùa đông khá lạnh nên mặc dù hắn đã lôi hết những bộ quần áo trong thùng rác ra mặc vào người nhưng chúng vẫn quá mỏng, khuôn mặt hắn tái mét vì lạnh.

Tệ hơn nữa, hắn không quen với khí hậu ở đây, trọng lực của nơi này cũng mạnh hơn nhiều so với trọng lực nơi hắn lớn lên. Nó làm cho tứ chi của hắn cứ như bị rơi ra khỏi một cái giắc cắm vậy, cử động thì chậm chạp, tay cân không tài nào phối hợp nhịp nhàng được, cứ ba bước là lại ngã nhào xuống đất.

Trong lúc khó khăn nhất, Tiểu Phó nhìn thấy một khuôn mặt trong tiềm thức của hắn.

Minh Khinh Khinh đã cứu hắn khi hắn còn bé.

Có lẽ Minh Khinh Khinh đã không còn nhớ nữa nhưng đối với Tiểu Phó, ngay khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua nhau, trong lòng hắn đã có những cảm xúc chớm nở. Vì quá hiền lành nên Tiểu Phó đã từng nghĩ con người ai cũng tốt, yếu đuối và trong sáng. Nhưng sau khi hắn xuống núi, không, cứ khi nào con người nhìn thấy hắn liền sẽ gọi cảnh sát và làm mọi cách giăng bẫy bắt hắn.

Hắn không biết liệu Minh Khinh Khinh có đưa hắn tới phòng thí nghiệm hay không nhưng hiện tại hắn thực sự không còn nơi nào để đi cả.

Và.. Tiểu Phó thầm nghĩ, thà để cô đưa hắn tới phòng thí nghiệm còn hơn để người khác bắt được hắn.

Sau khi trốn vào nhà cô, hắn không muốn làm cô sợ, vì vậy hắn luôn cẩn thận để không chạm vào bất cứ thứ gì trong nhà, thà uống mưa còn hơn động vào vòi nước của cô. Hắn chỉ dám cuộn mình trong các hộp các-tông, chỉ chiếm một không gian khoảng một lòng bàn tay, không bao giờ gây rắc rối cho cô.

Nhưng vì mùa đông nên càng ngày càng ít chim, nhiều ngày không được ăn khiến bụng hắn đói meo, đến cả sương sớm cũng không thể cứu vãn nổi tình hình này được nữa. Và khi đã quá đói, thể lực và việc tập luyện đi lại cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.

Vì vậy mấy ngày nay, nhân lúc Minh Khinh Khinh đi công tác, hắn thực sự không thể nhịn được nữa mà gặm vài củ cà rốt của cô.

Hiển nhiên, việc này đã khiến cho cô cảnh giác hơn.

Tiểu Phó có chút áy náy xấu hổ về hành vi ăn cắp của mình, cũng có một chút buồn bã và thất vọng - nếu cô tìm thấy hắn, nhất định cô sẽ đuổi hắn ra ngoài.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.