Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1237 chữ

Tiểu Phó không ngờ mình lại được Phì Phì chấp nhận, vội vã ngồi xổm xuống, có chút rung động.

Phì Phì ném miếng thịt vào chân anh nhưng vẫn không để anh động chạm gì rồi đẩy mông tự đắc bỏ đi.

Dưới ánh mặt trời, bóng con mèo mập, từng thớ thịt lắc lư từng tảng một.

Tiểu Phó đã được Minh Khinh Khinh cho ăn no ngày ba bữa. Hơn nữa, vứt thịt trên đất kiểu này.. hắn không thật sự là Đản Đản, vẫn cảm thấy có chút miễn cưỡng. Hắn từ từ cầm miếng thịt kia bằng tay và chân một cách khó khăn rồi xé đôi nó ra sau đó đứng dậy, đưa mắt tìm bóng dáng hai con chó hoang kia.

Hắn cho hai con chó kia ăn rồi thuận lúc dụ chúng đến trung tâm cứu hộ.

Hoàn hôn buông xuống.

Tiểu Phó hoàn thành công việc, dịch chuyển về lại nóc nhà, thấy Minh Khinh Khinh đang chơi bóng cùng với chú chó.

Ánh mắt cô nhìn nó hôm qua còn chút miễn cưỡng nhưng hôm nay lại lộ rõ vẻ thích thú.

Quyển sách cô vừa lấy xuống bị nó xé toạc ra vậy mà vẫn không bận tâm.

Cô còn cầm mấy quyển tạp chí nhàm chán xuống để cho nó chơi đùa.

Cô lấy một quả bóng, ném nó xuống sân cỏ, ra hiệu cho Đản Đản mang bóng trở lại --

Chú chó đương nhiên không hiểu được khi Minh Khinh Khinh chơi trò chơi này, nó quay đầu đi nơi khác rồi tiếp tục xé sách.

Thật nực cười, cô cũng không phải chủ nhân của nó.

Nhưng Minh Khinh Khinh vẫn kiên trì, dịu dàng. Cô xoa đầu chú chó rồi khích lệ nói: "Đản Đản kỳ quá! Đừng sợ, thử chạy rộng chân trên bãi cỏ xem sao?"

Tiểu Phó ngồi xổm xuống trên nóc biệt thự, ngơ ngác nhìn.

Sự ghen tị với một con chó lại nổi lên từ tận đáy lòng hắn.

Nếu như tay cô đưa qua mái tóc của hắn, cái chạm chắc hẳn rất ấm áp và mềm mại.

Khoan đã.

Hắn đang nghĩ gì vậy?

Người F.Clafflin với người trái đất không giống nhau, họ không thích hợp để bị tán tỉnh lẫn nhau.

Ở một mức độ nhất định, người F.Clafflin hầu như không quan tâm đến vấn đề này và rất ít khi nảy sinh tình cảm với người nào.

Ví dụ như có một người F.Clafflin nam đứng ở đó, bên cạnh anh ta cho dù có hàng trăm mỹ nhân xinh đẹp, trong đầu anh ta chỉ nghĩ: "Những người này mặc quần áo thật không bình thường... Không lẽ họ thiếu tiền sao? Hay lại muốn đánh nhau?", sẽ không có bất kỳ cảm xúc và suy nghĩ nào khác.

Thế nhưng khi đối mặt với người định mệnh của mình, người F.Clafflin sẽ hiến dâng tất cả, dâng hiến tình yêu vô tận, cảm xúc mãnh liệt, mạng sống và thậm chí là máu.

Nói tóm lại, người F.Clafflin chỉ có một người định mệnh trong đời mình, ngoại trừ người đó ra, những người khác đều không được.

Chỉ cần là người đó, họ có thể bảo vệ cho tới khi chết.

Biện pháp nhận biết người đó đã xuất hiện chính là bị sốt.

Đàn ông và phụ nữ F.Clafflin đều gặp phải cảm giác rung động.

Đây là một trạng thái sinh lý tự nhiên, năng lực và thể trạng của họ sẽ suy yếu hơn trong vài ngày tới.

Khi gặp đúng người định mệnh của mình, người F.Clafflin sẽ rung động, dẫn đến phát sốt, con ngươi trở nên xanh đậm, thậm chí đen kịt, toàn thân nóng hổi, yếu ớt, máu trong người "lỏng" ra, tất cả tế bào trên người họ đều muốn sát gần bên nhau.

Trong sách của loài người, biểu hiện bị sa vào lưới tình cũng không khác lắm.

Tiểu Phó giơ bàn tay kém linh hoạt của mình lên chạm thử vào lồng ngực.

May mắn nó không nóng lên.

Nóng không phải như vậy.

Hắn thở vào nhẹ nhõm.

Nhưng lương tâm lại cảm thấy cắn rứt không thể giải thích được, hắn lại suy nghĩ lại chuyện này.

Ánh mắt hắn không thể rời khỏi sân cỏ nơi con chó đang chơi đùa, hơn hết là Minh Khinh Khinh - người mặc chiếc áo len rộng rãi màu trắng, toàn thân tràn ngập ánh nắng.

Không biết vì sao Đản Đản lại không muốn chơi cùng, Minh Khinh Khinh lòng cảm thấy có chút thất vọng.

Cảm giác giống như cô đã thích nó đến 90%, còn nó thì đón nhận không được phần trăm nào.

Hắn có thể đọc được cảm xúc của Minh Khinh Khinh qua ánh mắt của cô.

Minh Khinh Khinh đứng lên, thử tung bóng lần cuối.

Nhưng Đản Đản lại không hiểu cô chút nào, nó vùi đầu miệt mài tiếp tục làm hỏng cuốn sách.

Minh Khinh Khinh không được nó để ý tới. Cô gãi đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là để nó chơi một mình, ôm Phì Phì đang ngủ gật lên, đi vào trong nhà.

Nhưng khi cô vừa đi được mấy bước, mới tới cạnh cửa.

Đột nhiên, cô cảm giác được phía sau lưng có một cơn gió thổi qua.

Minh Khinh Khinh từ từ quay đầu lại.

Thấy chú chó trong miệng ngậm bóng xuất hiện phía sau lưng cô.

Minh Khinh Khinh thắc mắc vạn phần: ?

Lẽ nào đây là sự cảm hóa của tình yêu?! Đản Đản cuối cùng cũng chịu chơi cùng cô một chút?

Minh Khinh Khinh cảm thấy nuôi chó thật sự rất vui.

Cậu thiếu niên đó ngậm trong miệng quả bóng, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi: "...%*&%&"

Vì Đản Đản chịu kéo gần mối quan hệ giữa Minh Khinh Khinh với nó, cô tất nhiên cảm thấy rất vui. Cô nấu cơm tối là một bát thịt bò thật lớn nhưng khi cô mang mâm cơm tối đem đến cho Đản Đản thì nó lại biến mất.

Minh Khinh Khinh đã quá quen với sự xuất hiện rồi biến mất khác thường của chú chó này.

Cô lôi ra một đống kịch bản cũ, ném hết vào phòng Đản Đản, hình như sự khó khăn của cô dành cho nó hôm trước đã chuyển sang cưng chiều. Nếu chó thích xé sách, vậy cứ để nó xé, chú chó nhỏ này không thể làm gì độc ác cả.

Tuy nhiên, qua tới ngày hôm sau, Minh Khinh Khinh ăn sáng, thuận tay dẹp dọn đĩa cho chó.

Cô phát hiện thức ăn đã được ăn hết nhưng trên đất, mớ giấy hôm qua chỉ bị lật nhẹ, không hề có dấu hiệu của việc bị cắn xé.

Minh Khinh Khinh nhìn mớ tài liệu trên đất.

Có thể giải thích là vì con chó đã quá mệt khi xé cuốn sách nên không muốn xé nữa.

Nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy chuyện này không đúng lắm – đó là trực giác rất tinh tế của phụ nữ.

Như thể...

Có hai Đản Đản, một con thích xé giấy nhưng không hiểu tiếng người, một con khác không thích xé giấy nhưng lại hiểu tiếng người.

Bạn đang đọc Tôi Nuôi Dưỡng Một Anh Cương Thi Bá Đạo của Minh Quế Tái Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SourLemonTeam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.