Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chốn đào nguyên tế (3)

Phiên bản Dịch · 1068 chữ

Ngẫu nhiên cũng sẽ có người đi ngang qua, quần áo họ mặc cũng vô cùng kỳ quặc, nhưng lại mang đến cảm giác không khác với thế giới hiện đại là bao, muốn mặc cái gì đều dựa vào sở thích.

"Gâu gâu gâu!"

Mấy cái chó vàng đứng trên nền xi măng điên cuồng sủa về phía cô.

Vân Đoàn nắm chặt mái chèo thuyền, nếu là lũ chó đó xông lên cô sẽ lập tức đánh ngất nó.

"Đại Hoàng, không được hung dữ với khách như vậy!” Một cô bé với kiểu tóc búi hai bên, hai tay còn đang bưng chậu lạc mới được phơi khô, cô bé nhìn con chó vàng đầu đàn đang sủa điên cuồng khẽ quát một tiếng.

Con chó kia không phục ấm ức nức nở vài tiếng nhưng cuối cùng vẫn nghe lời cô bé, quay người dẫn theo mấy tiểu đồng bọn rời đi.

Vân Đoàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn về phía cô bé, đứa bé này khoảng tầm mười tuổi, môi hồng răng trắng với đôi mắt hạnh to tròn sáng ngời khi cười còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ.

Nhìn có chút giống với đứa bé trong bức tranh tết trên lịch treo tường, rất có phúc khí.

"Chị là người ở đâu? Nhìn có vẻ lạ mặt, chị cũng từ bên ngoài tới sao?” Cô bé đặt chậu lạc lên trên băng ghế, tiến về trước mấy bước, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Đoàn, ánh mắt trong veo phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của Vân Đoàn.

Vân Đoàn không trả lời câu hỏi, cô chỉ chú ý đến từ ‘cũng’ trong lời nói của cô bé, thuận theo nhìn xuống hỏi: “Bình thường có rất nhiều người đến thôn chúng ta sao?”

Đứa bé cũng không đề phòng, nói: “Ừm, mỗi ngày đều sẽ có mấy người, hôm nay đến lượt nhà em tiếp đãi, chị mau vào nhà đi.”

Mỗi ngày có mấy người khách từ bên ngoài đến, vậy ở đây ai mới là ngư dân? Hoặc là, có tất cả bao nhiêu ngư dân?

Vân Đoàn giấu cái mái chèo chỉ còn lại một nửa vào trong tay áo rộng, đi theo phía sau cô bé, chờ thời cơ thích hợp sẽ nói vài lời khách sáo.

"Ba em là người bán hàng rong ở bên ngoài, thấy cảnh sắc sông núi ở đây vô cùng xinh đẹp nên đã ở lại đây làm thợ rèn.”

Cô bé mỉm cười, đi buộc mấy con chó vàng vào cây trong sân nhà mình.

Đôi mắt đỏ tươi của con chó gắp gao nhìn chằm chằm vào Vân Đoàn, nhe răng ra, khóe miệng còn chảy dãi, nó kiềm nén tiếng gầm gừ trong cổ họng.

Vân Đoàn đứng sau lưng cô bé, trong lòng rụt rè không dám di chuyển bước chân.

"Được rồi Đại Hoàng, đây là khách của chúng ta, nếu mày còn hung dữ nữa thì tao sẽ không được ăn thịt.” Cô bé đưa tay vuốt ve con chó vàng, chỉ trong chớp mắt từ con thú dữ nhe răng nhếch mép biến thành một con quái vật nhu nhược rên rỉ hừ hừ.

Vân Đoàn khẽ há to miệng, đây hoàn toàn chính là người huấn luyện thú.

Cô bé đứng lên, gọi với vào trong nhà: “Mẹ! Lại có khách đến!”

Một người phụ nữ quấn khăn trùm đầu nhạt màu từ trong nhà chạy ra, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Vân Đoàn nắm lấy tay cô: “Vị khách này từ đâu đến đây? Dáng vẻ trông rất đàng hoàng, chẳng lẽ đến từ đoàn kịch Sơn Bắc?”

Khẩu âm của người phụ nữ rất nặng, thói quen sử dụng từ ngữ cũng khác với thế kỉ hai mươi mốt, chắc là người dân bản địa của không gian này.

Vân Đoàn cười cười, nói dối rất thuận miệng: “Khi còn nhỏ cổ họng tôi bị tổn thương, hát không được to, chủ gánh hát tốt bụng cho tôi làm quản lý nhỏ của đoàn kịch. Nếu không phải tôi cũng đã đến tuổi rồi, họ để cho tôi rời đi, tự bản thân đi tìm kiếm một công việc ổn định, không cần đi lang thang khắp nơi với đoàn kịch nữa."

Cô vừa nói vừa nhìn sắc mặt của hai mẹ con thấy họ nghiêm túc lắng nghe còn mang biểu cảm đồng tình nhàn nhạt cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật may mắn vào năm thứ hai của đại học cô đã đăng ký rất nhiều lớp tự chọn, mỗi thứ cô đều biết một ít.

"Thì ra là như thế, tạm thời cô cứ tạm nghỉ ngơi ở lại khách sạn của nhà chúng tôi. Vừa đúng lúc tối nay có bày tiệc rượu, nếu cô không ngại thì vừa khéo có thể tiếp đón ba người cùng một lúc." Người phụ nữ cười nói, cầm tay Vân Đoàn dắt cô đi vào trong nhà.

Còn có hai vị khác sao?

Cô thầm suy nghĩ, đột nhiên chiếc nhẫn trên tay trái ẩn ẩn nóng lên.

"Bác gái, có hơi xấu hổ… tôi muốn đi vào nhà vệ sinh."

"A, nhà vệ sinh là căn nhà thứ ba ở phía đông."

"Cảm ơn."

Vừa dứt lời Vân Đoàn theo chỉ dẫn chạy nhà vệ sinh không có ai, lúc này còn mắt điện tử mới từ trong nhẫn bay ra ngoài.

[Xin chào ngài streamer, bây giờ bước vào phần câu hỏi, mỗi vòng phát sóng trực tiếp đều có hai lần hỏi đáp, mỗi lần hai câu, trả lời đúng sẽ nhận được tiền tệ của thế giới, trả lời sai sẽ bị trừ điểm tích lũy.

Mời lựa chọn loại câu hỏi:

Một là câu hỏi trắc nghiệm (trả lời sai trừ gấp đôi điểm tích lũy).

Hai là câu hỏi điền vào chỗ trống.

Ba là câu hỏi ngắn (trả lời đúng cộng gấp đôi điểm tích lũy).

Bốn là câu hỏi tự luận (không dưới 500 chữ, trả lời sai không trừ điểm)]

"Câu hỏi trắc nghiệm."

Vân Đoàn lựa chọn không chút do dự.

Câu hỏi trắc nghiệm có đáp án cố định, ba loại câu hỏi phía sau thì không.

Cô có cảm giác bản thân đang thi cuối kì.

Bạn đang đọc Tôi Nhặt Ve Chai Trong Trò Chơi Sinh Tồn - Dịch của Mặc Ức An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jun.ny
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.