Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày đầu tiên đi làm

Phiên bản Dịch · 1360 chữ

Hôm nay là ngày phỏng vấn. Tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần dài màu xanh, cố gắng sao cho trông mình trở nên bắt mắt nhất nhưng có vẻ không thành công lắm.Và giờ thì tôi đang ngồi trong đại sảnh đợi đến lượt mình, hàng chục người khác cũng đang đợi ở đây. Một người phụ nữ với đôi chân dài thon thả, cô ấy đang mặc một chiếc váy bút chì đen, lấp ló xương quai xanh xinh đẹp sau lớp áo sơ mi trắng. Gần đến lượt tôi rồi, tôi hồi hộp đến đổ mồ hôi đầy tay. Hít sâu một hơi, tôi đẩy cửa vào phòng và ngồi trên chiếc ghế đen trong căn phòng khá rộng rãi, có thể thấy rằng phòng trọ của tôi chỉ nhỏ bằng chỗ ngồi của người đàn ông hấp dẫn trước mặt. Anh ta có đôi mắt xanh lục và một khuôn mặt như điêu khắc mà điểm nhấn là đôi môi hồng hào và một body tuyệt đẹp.Tôi bỗng trở nên căng thẳng…I not Gay.

-Ngồi đi!

Tôi quay lại với thực tại. Giọng người đàn ông trầm và mang theo chút giọng Ý. Không thể tin được anh ta lại là người Ý.

-Xin lỗi! Tôi vừa mời cậu ngồi. Cậu có điếc không?

Anh ta nói với giọng thô lỗ.

-Vâng, thưa ngài!

Tôi ngồi xuống và bắt đầu giới thiệu về bản thân, không quên nhấn mạnh các ưu điểm của tôi.

-Anh Anderson vui tính ạ, tôi vừa định chọn anh cho vị trí này nhưng giờ thì tôi nghĩ lại rồi.

Điều vừa nghe khiến tôi bị sốc nhẹ.

-Ý anh là gì?

-Cậu nói lắp quá nhiều. Cậu không tự tin khi mà nói chuyện với tôi, cậu toàn nhìn xuống đất. Tôi cảm thấy điều đó thật kinh khủng.

Tôi cảm thấy như mình đang đi lang thang ở cõi khác. Giờ thì tôi phải tìm một công việc khác để trả tiền thuê nhà và tiền học đại học.

-Ok! Điều anh nói làm tôi hiểu là mình không thích hợp, nhưng có công việc nào ở đây như pha cà phê không? Khoản này tôi rất tự tin.

Tôi nói với giọng tuyệt vọng mang theo sự van nài. Nếu không xin được việc làm tôi sẽ trở thành người vô gia cư mất.

-Ok !

-Thật sao?

-Ngày mai bắt đầu công việc lúc sáu giờ sáng tại văn phòng của tôi.

Tôi chạy đến chỗ anh ấy và bắt đầu ôm lấy anh ta. Không nhận ra rằng mắt anh đang mở to ngạc nhiên và thân thể trương ra như khúc gỗ.

Tôi cảm ơn anh và nhanh chóng rời đi với nụ cười nở hoa.

Tối đó tôi mở tiệc tưng bừng cùng người bạn thân Chamar Line. Tôi uống rất nhiều và điều cuối cùng tôi còn nhớ được là một người đàn ông đã đến đón Chamar.

Reng….

Khi tôi đưa tay ấn chiếc đồng hồ báo thức….

Chết tiệt…6 giờ 38 phút…

Tôi nhanh chóng đánh răng, rồi vơ đại bộ quần áo trong tủ mặc vào và chạy như bay đến bến xe buýt.

Chúa ơi! Tôi đã làm gì với ngày đầu tiên đi làm thế này?

Cốc cốc…Đứng trước cửa phòng làm việc đã là 7 giờ 12 phút.

-Vào đi!

Giọng nói nghe có vẻ giận giữ làm sao. Tôi thấy sợ, muốn quay đầu bỏ chạy nhưng anh ấy đã ra mở cửa.

-Cậu có thể giải thích lý do đến muộn không? Tôi nhớ rằng đã nói với cậu có mặt lúc 6 giờ.

-Tôi thành thật xin lỗi vì ngủ dậy trễ ạ. Đây là lần cuối cùng ạ!

Tôi nói với giọng cầu xin mang theo nỗi xấu hổ.

-Được thôi! Cởi quần áo của cậu ra ngay!

-Gì cơ?

Tôi nghe lầm chăng

-Tôi bảo cậu cởi quần áo ra ngay.

Nói rồi anh ấy bắt lấy hai vai tôi và đẩy tôi vào tường. Anh cởi từng cúc áo sơ mi của tôi.

Tôi hoảng hồn. Chết trân vài giây…

-Anh Borriello ! Làm ơn dừng lại!

Tôi không thể thoát khỏi bàn tay mạnh mẽ như gọng kìm của anh ấy.

Tôi sợ rồi. Tim đập thình thịch.

-Ha ha….Cậu nên nhìn thấy gương mặt của cậu lúc này.

Anh ấy nói kèm theo nụ cười quyến rũ. Phút sau, tôi định thần lại.

-Làm ơn đừng làm điều này nữa.

-Cậu sợ gì chứ? Đừng sợ. Tôi là trai thẳng.

-Lại đây ! Tôi có quà cho cậu.

Tôi chần chừ lại gần. Chúa ơi, sao tôi có cảm giác ông anh này là gay thế.

Giờ thì tôi đang ngồi ở bàn làm việc của mình. Phòng làm việc rất lớn và thông qua những ô cửa kính tôi có thể thấy toàn thành phố Luân Đôn.

Cốc cốc… Tôi nhìn ra.

Marco mở cửa vào với nụ cười nhẹ. Anh ấy đặt một đống tài liệu lên bàn của tôi.

-Cậu trẻ, đây là công việc của cậu cho đến 3 giờ chiều. Tôi thường uống cà phê lúc 4 giờ. Sau đó tôi muốn cậu đi cùng tôi đến cuộc họp.

-Vâng thưa ngài.

-Tốt.

Anh vỗ vai tôi và đi về phòng mình.

Nhìn đống tài liệu trên bàn tôi chỉ biết thở dài. Nhiều thế này biết bắt đầu từ đâu.

Tôi loay hoay cho đến giờ nghỉ trưa. Vậy mà đã qua ba tiếng rồi.

Tôi nghe thấy có tiếng mở cửa. Một người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn màu đỏ và mái tóc vàng buộc đuôi ngựa đang đi vào. Trông cô ấy xinh quá.

-Xin lỗi anh Anderson !

-Vâng !

-Anh Borriello có nhờ tôi đưa anh đi tham quan công ty. Tôi là Ruth Collins.

Cô ấy vươn tay ra. Bàn tay thật đẹp.

-Vâng. Tôi là Anderson Nice. Rất vui được gặp cô.

Sau cái bắt tay làm quen, Collins đưa tôi đi tham qua các phòng ban.

Cuối cùng dừng lại ở sảnh lớn của công ty nơi có máy máy bán hàng tự động. Nơi đó tôi sẽ pha cà phê và nơi làm việc của cô ấy cũng ở đó.

-Cảm ơn Collins.

-Không có gì. Hãy gọi tôi là Ruth.

Cô ấy dễ thương quá.

-Ok ! Ruth. Tạm biệt.

Một giờ sau tan họp, tôi trở lại văn phòng của mình. Tôi gần như đã hoàn thành tất cả các công việc trong ngày.

-Uhm..

Á…

Tôi sợ hãi nhảy ra khỏi ghế.

-Xin lỗi không cố ý làm cậu sợ.

-Anh vào đây lúc nào sao tôi không biết vậy ?

-Xin lỗi vì đã không gây ra tiếng động. Tôi chỉ muốn biết ngày hôm nay của cậu thế nào ?

Ồ Marco tử tế, tôi có nên nói rằng Ruth thật sự rất xinh không nhỉ ?

Anh ấy lại gần tôi và thì thầm vào tai tôi : ‘Cậu thích cô ấy không ?’

-Sao lại không ? Tôi thích cô ấy… như một người bạn.

Ha ha..

Marco cười một tràng lớn.

-Cậu thật hài hước. Cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy gương mặt mình khi cậu đỏ mặt…Rất đáng yêu.

Anh ấy bước lại gần và hôn lên má tôi. Mặt của tôi nóng dữ dội.

-Làm ơn đừng hôn tôi nữa. Cũng đừng gắt gỏng với tôi.

-Ruth là bạn gái tôi.

Tôi cảm thấy tim mình đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

-Tại sao lại hôn tôi ? Điều gì xảy ra nêu Ruth bắt gặp chuyện này ? Tôi sẽ không để tâm đến điều đó. Và giờ đã là 9 giờ rồi. Chúc ngủ ngon anh Borriello.

Tôi bước nhanh ra khỏi và phòng và để mặc anh ta ở đó. Không khó để cảm nhận những giọt nước mắt chực trào ra khỏi mắt tôi. Tôi có nên cảm thấy may mắn vì trời đang mưa không nhỉ. Tại sao tôi lại khóc trong một ngày tuyệt vời thế này nhỉ ?

Bạn đang đọc Tôi nghĩ rằng...mình là Gay của Fruity Leggent
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thininhxuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.