Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm đạo trưởng (2)

Phiên bản Dịch · 913 chữ

“Đáng chết!”

Đặng Tiểu Linh nhẹ giọng thì thầm hai tiếng, môi đỏ cong lên một cái, ánh mắt khẽ di chuyển trên mặt Lý Quý, khẽ cười nói: “Đúng là đáng chết.”

“Lúc mới nghe tin tức này, vị phu nhân kia vẫn chưa tin, bởi vì nàng cảm thấy tướng công của mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhưng càng ngày càng có nhiều học tử trở về quê hương kể lại sự thật này cho nàng, lúc này, lòng kiên định cũng đã bị dao động theo.”

“Phu nhân muốn đi tìm tướng công, nhưng đứa con vừa mới sinh, không nên lặn lội đường xa. Cho nên nàng nhịn, nhẫn nại đợi tướng công gửi thư, biết đâu ngày nào đó sẽ có phong thư gửi về nhà, trong thư sẽ nói rõ ngọn nguồn sự tình cho nàng, nhưng chờ mãi vẫn không có!”

“Vì thế ở tháng thứ năm, vị phu nhân này liền thu dọn đồ đạc lên đường đến kinh thành, quá trình này thật sự rất gian khổ, nhiều lần suýt bỏ mạng, nhưng nàng vẫn mang con một mực đi tiếp, đến hai tháng sau, cuối cùng nàng đã tới kinh thành.”

Nói tới đây, Đặng Tiểu Linh khoanh tay lại, cười ngọt ngào xinh đẹp, bộ dạng như cô gái nhỏ ở nhà, hỏi Lý Quỳ:

“Tướng công, chàng đoán được tiếp theo xảy ra chuyện gì không?”

Lý Quỳ cử động tay chân, gạt cánh tay khỏi ngực, nhìn thẳng vào mắt Đặng Tiểu Linh, giọng điệu bình đạm: “Chẳng lẽ tên nam nhân biết vợ con trước kia của mình tìm tới, nhưng luyến tiếc vinh hoa phú quý bây giờ, cho nên quyết định giết vợ con của mình?”

“Đúng, nhưng cũng không phải... Nàng không phải bị một người giết chết.”

“Vì sao lại nói như vậy?” Lý Quỳ có chút khó hiểu.

Đặng Tiểu Linh dùng tay ngọc chỉ vào cằm, ý cười trên mặt đột nhiên có chút lạnh căm, dùng một giọng điệu không thể giải thích được chậm rãi nói:

“Chỉ tại vị phu nhân kia quá ngu ngốc, nàng muốn một công đạo cùng một câu trả lời, lại không nghĩ tới chỉ với một nữ tử yếu đuối như nàng thì có thể làm gì chứ? Dựa vào phần chấp niệm và không cam lòng sao?”

“Hai tháng lặn lội đường xa khiến rất nhiều người biết có một nữ nhân muốn vào kinh thành tìm phu quân, nghe nói tướng công của nàng vì vinh hoa phú quý mà làm rể cho một vị quý nhân trong triều. Tin tức này tất nhiên bọn họ cũng biết, đường đường là hào môn hiển quý, quan to trong triều làm sao có thể để chuyện này xảy ra, một khi truyền ra ngoài, chẳng phải là làm cho người đời nhạo báng sao....”

“Vì thế vị phu nhân vừa đến kinh thành đã bị người bắt đi, đầu tiên cướp lấy hài tử của nàng, sau đó nhốt nàng vào một gian phòng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày.”

“Tới khi nàng sắp chết đói, cánh cửa đó đã mở ra.”

“Tướng công đã từng của nàng, quần áo chỉnh tề bước vào, nàng đến giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Vương Lân nhìn về phía nàng, không có đau lòng, hối hận, chỉ cò căm hận, giống như hận nàng vì sao lại tới đây? Tại sao lại rước thêm phiền toái cho hắn.”

“Cũng chính vào lúc đó, trái tim nàng mới thật sự chết đi!”

‘Vương Lân?!’

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Quỳ biết được tên tướng công của nàng từ trong miệng Đặng Tiểu Linh, tuy không nói cuối cùng mình chết như thế nào, nhưng có thể khiến Đặng Tiểu Linh oán hận nặng đến nỗi biến thành lệ quỷ, nghĩ cũng đã biết cực kỳ tàn nhân.

Đúng lúc này.

“Được rồi, chuyện xưa cũng đã nói xong, tướng công có phải chúng ta nên làm chuyện chính rồi không.”

Đặng Tiểu Linh ý cười dạt dào, giống như nhân vật chính trong câu chuyện xưa không phải là nàng ta, cả quá trình chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, nhưng không hề thay đổi sắc mặt, điều này cũng khiến Lý Quỳ biết được nữ quỷ này lòng dạ thâm sâu.

Nhưng muốn để cho Lý Quỳ ngửa cổ đợi giết, sống sờ sờ ra bị hút thành xác khô thì tuyệt đối không có khả năng!

“Chuyện xưa của nương tử... Vi phu đã biết, đồng thời trong lòng cũng có một câu nghẹn lại rất lâu, muốn nói cho nương tử biết!”

Lý Quỳ hơi rũ mắt, đồng thời tay phải khẽ động khó phát hiện được, làm động tác rút ra.

“Hả?”

Đồng tử Đặng Tiểu Linh lóe lên chút u quang, âm trầm mà khủng bố, nhưng giọng điệu lại cực kỳ vui mừng:

“Vậy thì nhanh nói cho thiếp biết, tướng công muốn nói cái gì?”

“Ta....”

Đột nhiên.

Vẽ mặt Đặng Tiểu Linh khẽ đổi, quay đầu nhìn về hướng cửa phòng.

Rầm!

Tiếng nổ vang dữ dội, tấm gỗ cuốn trong kình phong rít gào, một bóng người màu vàng như đại bàng phi xuống, thanh trường kiếm trong tay phát ra kim quang, chỉ thẳng vào Đặng Tiểu Linh!

Bạn đang đọc Tôi Làm Việc Ở Âm Ty của Mộng Du Bắc Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TruongManVi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.