Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đáng giận ắt có chỗ đáng thương (1)

Phiên bản Dịch · 965 chữ

“Cô gia, hãy để cho chúng tiểu nhân này thay quần áo mới cho ngài.”

Mấy nữ quỷ vui cười, cởi đồ bảo hộ và quần áo bên trong của Lý Quỳ ra, thay một bộ trang phục mới tinh cho tân lang, toàn bộ quá trình hai mắt Lý Quỳ đều nhắm chặt lại, không phải là không tiếp nhận được việc phải thay quần áo, mà là cảm giác của những nữ quỷ này chân thật quá mức làm người ta sợ hãi.

May mắn thay tấm da dê được giấu trong cánh tay và xích khóa hồn trên cổ tay không bị phát hiện, hoặc nói cách khác là bọn họ không nhìn thấy. Nhưng các thứ như di động, thuốc lá, bật lửa đều bị tìm thấy.

“Tỷ tỷ, đây là gì thế?”

Một nữ quỷ nghịch điện thoại trong tay, nhỏ giọng hỏi người chị em bên cạnh.

Nữ quỷ được gọi là tỷ tỷ kia có lẽ là treo cổ chết, đầu lưỡi kéo dài rũ xuống ngực, duỗi tay cầm lấy điện thoại, liếc nhìn rồi nhấn nút home, màn hình đen kịt tức khắc sáng lên, một hình con người hiện ra đập vào mắt.

“A ——”

Di động rơi trên mặt đất, nữ quỷ ôm ngực bộ dạng bị dọa sợ.

Tiếng la này đã hấp dẫn sự chú ý của những nữ quỷ khác, một nữ quỷ hiển nhiên là người cầm đầu lập tức nhíu mày, bước lên cầm di động đặt trên mâm gỗ đỏ, nghiêm túc nói:

“Đồ của cô gia cũng là đồ của cô cô, sao các ngươi có thể sờ bậy được, mau mang giày vào cho cô gia đi!”

“Muội muội không dám nữa!” Hai nữ quỷ vừa rồi liền sợ hãi mà xin lỗi.

Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ này, Lý Quỳ chậm rãi mở mắt ra, một con nữ quỷ với nửa cái đầu ướt sũng đứng trước mặt hắn, cảnh tượng này thật sự khiến cho lục phủ ngũ tạng của Lý Quỳ như bị đảo lộn, một lần nữa khép mí mắt lại.

Nữ quỷ cũng không nghi ngờ hắn, dù sao trước đó cũng có mấy chục cô gia không khóc lóc xin tha thì lòng như tro tàn, đương nhiên cũng có những thiếu gia ngu dốt không hiểu gì, ngu si mà chuẩn bị hỉ sự cho mình, thấy nhiều rồi cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhìn vị tân lang mới này rất có tính tình, nữ quỷ cũng lười mở miệng, từ sau lưng móc ra một sợi dây thừng dày như bàn tay trói Lý Quỳ lại, khóe miệng chợt ngoẻo lên một cái:

“Cô gia, ngài cứ chờ ở đây, chờ Đặng cô cô tiếp khách khứa xong sẽ tìm đến ngài.”

Nói xong liền đeo lên đầu Lý Quỳ một cái khăn voan đỏ, mang theo những nữ quỷ còn lại đi ra ngoài.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

Lý Quỳ trợn tròn mắt, dùng sức lắc tấm vải đỏ trên đầu, không nhịn được thở dài, trói buộc mà Đặng Tiểu Linh trói trên người hắn đã biến mất, nhưng đám nữ quỷ này lại trói thêm một lớp cho hắn, có cho người ta con đường sống không đây!

Cho đến lúc này, nếu nói không còn cách nào để phản kích thì cũng không phải. Mấu chốt chính là tấm da dê, bây giờ Lý Quỳ có 15 điểm công đức, đồ vật có thể đổi không nhiều nhưng cũng không phải là ít.

Hầu hết các loại vũ khí trừ tà đều cần pháp lực để điều khiển, cũng may ông trời không tuyệt đường người, Lý Quỳ nhớ rõ trong danh mục vũ khí có một khẩu súng shotgun trừ tà m1887, hắn không biết thứ này có thể giết chết Đặng Tiểu Linh hay không, nhưng nó thực sự là thứ duy nhất có thể phản kích lại.

Suy nghĩ một hồi, trong lòng nảy ra một ý tưởng, lúc này Lý Quỳ mới có thời gian đánh giá xung quanh phòng.

Thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt, nơi nơi đều dán hỉ tự màu đỏ, trên bàn ánh nến gợn lên từng vầng hào quang mờ ảo. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, đồng tử liền co rụt lại, hoảng sợ nhìn bộ xương khô được treo trên nóc giường.

Quan sát kỹ hơn, khắp chỗ trên bộ xương khô này đều có những lỗ cực nhỏ, rậm rạp khiến cho người ta sợ hãi, không khó để tưởng tượng trước khi chết người này đã chịu bao nhiêu thống khổ.

‘Đây rốt cuộc là thâm thù đại oán gì nhỉ?’ Lý Quỳ nghĩ thầm.

Cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra.

Đặng Tiểu Linh mặc một bộ trang phục lộng lẫy bước gót sen đi đến, ngón tay khẽ động, cửa phòng liền đóng lại, đôi mắt đẹp nhìn dáng vẻ khôi ngô tuấn tú của Lý Quỳ, liếm môi đỏ, dạo bước đến gần liền ngồi xuống.

“Lang quân mặc quần áo này thật sự rất anh tuấn.”

Không thể không nói, ảo ảnh Đặng Tiểu Linh tạo ra thật sự rất đẹp, mỗi cái nhíu mày nụ cười đều câu hồn, nhưng một khi nghĩ đến dưới ảo ảnh này là một bộ mặt đáng sợ như thế nào, quả thật khiến người ta xúc động.

“Nàng thích?” Lý Quỳ bình tĩnh nói.

“Đương nhiên là thích!” Đặng Tiểu Linh cười lúm đồng tiền như hoa.

Lý Quỳ cử động hai lần, ý bảo sợi dây thừng trói trên người mình: “Tối nay là ngài đại hỉ của ta và nàng, nàng trói ta như vậy có chút không thích hợp nhỉ?”

Bạn đang đọc Tôi Làm Việc Ở Âm Ty của Mộng Du Bắc Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TruongManVi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.