Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ!

Phiên bản Dịch · 1042 chữ

Nhìn thấy album ảnh trên tủ đầu giường, trong đầu Dạ Tinh Quang lại ầm ầm nổ tung, đây là phòng Dạ Quân Kình?

Xong rồi! Dạ Quân Kình sẽ nghĩ cô như thế nào đây?

Dạ Tinh Quang không biết mình lấy tâm trạng như thế nào xuống lầu ăn điểm tâm. Vừa đi tới phòng khách, chợt nghe được giọng nói phấn khởi của một thanh niên.

"Kình ca! Em đã suy nghĩ cả đêm, em tuyệt đối không nhìn lầm! Tối hôm qua tuyệt đối có một nàng tiên cá bơi trong hồ bơi. Sáng nay em đặc biệt vào hồ bơi tỉ mỉ kiểm tra một lượt, sau đó em đã phát hiện ra cái vảy cá này."

Tim Dạ Tinh Quang đập loạn, vảy cá?

Tối hôm qua cô vội vàng bò ra khỏi bể bơi, trong lúc bối rối, cái đuôi không biết dập phải cái gì, đau đến mức làm cô hít sâu một hơi. Chẳng lẽ khi đó đã có một vảy cá bị rơi xuống?

Chết tiệt! Sao cô lại không cẩn thận như vậy chứ? Vậy mà để lại chứng cớ!

“Thật hay giả, đây là vảy cá sao?”

Trong phòng ăn lại vang lên một giọng nói của một thanh niên xa lạ khác, người này là Kỷ Kỳ Thư, lớn hơn Đường Chu hai tuổi, năm nay hai mươi bốn tuổi.

Đường Chu hét lên: "Đây không phải vảy cá thì là cái gì? Cậu nhìn màu sắc của vảy cá này đi! Màu xanh vàng lộ ra ánh sáng ngọc trai trắng, quá quyến rũ, quá đẹp! Tôi yêu cô ấy rồi! Oh! Nàng tiên cá xinh đẹp trong giấc mơ của tôi! Từ bây giờ, cô ấy là mối tình đầu của tôi!”

Kỷ Kỳ Thư liếc mắt nhìn một cái: "Không phải năm 3 tuổi cậu đã có mối tình đầu rồi sao?”

"Nói bậy! Từ nay về sau, mối tình đầu duy nhất của tôi, chính là cô ấy! Tôi nhất định phải tìm được cô! Nhất định cô ấy đang ở trong trang viên này, tôi muốn cưới cô ấy làm vợ!”

Đường Chu vừa mới tỏ ý, chợt nghe Dạ Quân Kình nói: "Chuyện ở thôn Phượng Dương trấn Hòa Dương, cậu đi điều tra một chút. Phó Tá, hôm nay lập tức mua vé máy bay cho Tiểu Chu. Chuyện này rất gấp, cậu đi mua vé máy bay buổi sáng, mau chóng xuất phát. ”

Đường Chu nhảy dựng lên: "Cái gì? Chuyện ở thôn Phượng Dương trấn Hòa Dương, vì sao lại phái tôi đi? Cái nơi nghèo hẻo lánh kia, mùa hè nhất định có rất nhiều muỗi. Nói không chừng ngay cả khách sạn cũng không có, sao anh lại phải để một công tử cao quý như tôi đi chứ? Sao tôi chịu được? Kình ca, anh gọi người khác đi mà!!!”

"Tôi chỉ tin cậu." Dạ Quân Kình nhìn cậu ta bằng một ánh mắt đầy tín nhiệm.

Đường Chu thiếu tâm nhãn lập tức bị phần tín nhiệm này làm cảm động đến choáng váng, hận không thể lập tức khởi hành, xông pha khói lửa, quyết không chối từ.

"Để vảy cá lại."

Đường Chu lại không chịu, giữ như giữ bảo bối giấu ở lòng bàn tay: "Vì sao?”

Dạ Quân Kình nói: "Giữ lại, tôi giúp cậu điều tra mối tình đầu của cậu. ”

"À à, cũng đúng! Kình ca, vậy anh phải cẩn thận bảo quản, ngàn vạn lần đừng làm mất của em đấy! Em định tìm một cửa hàng châu báu, giúp tôi khảm lên làm thành mặt dây chuyền treo trên cổ. Đây chính là tín vật định tình của em và mối tình đầu."

Dạ Tinh Quang đi vào phòng ăn, trong lòng đầy lạnh lẽo.

Nhìn lại nguồn gốc của giọng nói đó, cô không bao giờ nghĩ được kẻ coi vảy cá của cô như báu vật lại là một tên siêu ẻo lả.

Tuy nói cậu ta là một tên ẻo lả nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân lại không nữ chính chút nào. Chỉ là khuôn mặt quá nhỏ nhắn, thiên nữ tính hơn. Bộ dạng đặc biệt tinh xảo. Mê người nhất chính là đôi mắt kia, sạch sẽ, không có bất kỳ một tia tạp chất nào, tràn ngập linh khí.

Trong phòng ăn còn có một người đàn ông có tính cách quái gở, tên là Mạc Phỉ. Bộ dạng lại tràn ngập khí chất nam tính, lại ít nói, từ nãy đến giờ vẫn một mực vùi đầu ăn sáng.

Mạc Phỉ, Đường Chu, Kỷ Kỳ Thư và Phó Tá đều có cùng một thân phận, đó chính là con nuôi của Dạ gia.

Cha của Dạ Quân Kình từng là bộ đội. Trong một lần ngoài ý muốn, đồng đội đều hy sinh. Sau khi xuất ngũ, cha của Dạ Quân Kình đã đưa con của những người đồng đội kia về nhà nuôi nấng. Tuy không phải là anh em ruột thịt nhưng mọi người cùng nhau lớn lên, tình cảm so với anh em ruột thịt thì còn tốt hơn.

Tất cả đều cảm thấy bất bình khi Dạ Quân Kình bị một cô gái bình thường quay trúng.

Dạ Tinh Quang vừa vào phòng ăn thì lập tức cảm thấy lạnh lẽo. Tất cả mọi người đều coi cô là không khí, cảnh tượng kia tương đối xấu hổ.

Cô sờ sờ mũi. Cô định truồn khỏi đây. Nếu cô biết Dạ Quân Kình còn chưa ra khỏi cửa thì cô tuyệt đối sẽ không xuống lầu.

Nhưng lúc này sau khi Kỷ Kỳ Thư nhận điện thoại thì lại nhiệt tình dị thường, cậu ta kéo ghế bên cạnh Dạ Quân Kình ra: "Kình ca, đây chính là cô gái quay trúng anh sao? Tên là Dạ Tinh Quang, phải không?”

Tuy rằng Dạ Quân Kình trầm mặc nhưng Kỷ Kỳ Thư lại như đã quen biết cô từ lâu, vẫy tay với Dạ Tinh Quang: "Tiểu Tinh Quang, mau đến đây ngồi đi! Người của cục dân chính sẽ lập tức đến đây kiểm tra.”

Dạ Tinh Quang dừng bước: "Kiểm tra?”

Bạn đang đọc Tôi lắc mình thành người giàu nhất thế giới trong Cục Dân Chính của An Anh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thanh_Nghi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.