Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải cứu hoàng tử

Phiên bản Dịch · 1425 chữ

Trình nghệ Hinh hung tợn trừng mắt nhìn Thạch Lan, mở miệng muốn mắng nhưng là từ miệng nàng phun ra một trận những lời không muốn nói:

"Thạch Lan, em biết anh ngưỡng mộ em, em cũng để ý anh, nhưng là anh liền không thể đối với em ôn nhu một chút sao? Mà lại nơi này gió lớn, chúng ta sẽ lạnh."

Nôn thôi! Nhân vật này đúng là biểu hiện trà xanh mà!

Thạch Lan nghe xong, sắc mặt lộ ra nụ cười hài lòng, hắn ôn nhu vỗ vỗ gương mặt của nàng, sau đó nâng tay nàng vỗ vỗ lên mông hắn. Hắn nguyên bản định định vào nhà của Trình Nghệ Hình, lại thấy được Hàn Tử Sâm ở cổng. Hàn Tử Sâm nhặt chìa khóa từ đất lên, anh vừa lo lắng có phải nàng xảy ra chuyện hay không, thì thấy hai người xuất hiện.

Ánh mắt anh trong tối lạnh lùng nhìn Thạch Lan, mặc dù không thấy rõ nhưng đủ khiến Thạch Lan run một cái.

"Anh là ai?"

" Thả cô ấy ra!"

Hàn Tử Sâm không thèm phí lời, từ lời nói này anh có thể nhân ra đây là Thạch Lan. Anh em nhà Thạch gia đúng là hạng vô sỉ. Trình Nghệ Hinh cảm động đến khóc, cũng may Hàn Tử Sâm tới, bằng không nàng thực sự bị xú nam nhân này làm nhục. Nàng có chết cũng không muốn.

Thạch Lan trào phúng nói: "Anh muốn liền cho anh, vậy tôi cũng mất mặt quá đi."

Hàn Tử sâm không thèm phí lời với hắn, một quyền đấm tới, Thạch Lan bị đánh cho đứng không vững, đụng ngay bờ vai nữ nhân bên cạnh. Nàng cả người chật vật ngả xuống đất, đứng lên xoa xoa đầu gối cùng khủy tay, thật đúng là việc gì cũng không thuận lợi.

Hàn Tử Sâm này!

Một giây sau, anh bắt lấy cổ áo Thạch Lan, đem hắn kéo dậy, đưa tay đấm thêm mấy cái nữa, cái sau cùng đánh hắn đến mềm nhũn.

Hàn Tử Sâm thả hắn trên đất, ôn nhu đem Trình Nghệ Hinh nâng dậy, cởi áo khoác choàng lên người nàng. Thạch Lan đứng lên đánh tới, muốn cùng Hàn Tử Sâm quyết chiến sinh tử.

Chỉ tiếc, sức hắn mèo quào, Hàn Tử Sâm quay người liền chế ngự được hắn.

Đến đoạn này, việc diễn ra thuận lợi, nhưng đột nhiên Trình Nghệ Hinh bị khống chế, nàng đi đến trước mặt hai nam nhân, dùng sức đánh Hàn Tử Sâm.

"Buông ra! Sao anh dám đánh Thạch Lan a! Người xấu này"

Nhân vật trà xanh này đúng là không biết tốt xấu! Vẫn là một lòng muốn làm dâu Thạch gia. Hàn Tử Sâm nhíu nhíu mày, đột nhiên hiểu ra, mà Thạch Lan lại cười đắc ý.

"Anh con mẹ nó là ai? Xen vào chuyện của người khác làm gì? Đây là nữ nhân của tôi, biết mình làm sai liền cút, chớ ở trước mặt tôi làm càn!"

Thạch Lan thật là không muốn bị đánh, nam nhân này quá mạnh! Hàn Tử Sâm buông hắn ra, rõ ràng chính mình bây giờ mà rời đi, Trình Nghệ Hinh kiếp này như bỏ. Nàng ở trong lòng đau khổ cầu khẩn anh đừng đi, không phải nàng muốn đêm nay bán mạng cho tên Thạch Lan này.

Anh cầm lấy chìa khóa, mở cửa, mở đèn, không để ý Trình Nghệ Hinh đang phản đối, đem nàng đẩy vào, sau đó Hàn Tử Sâm cũng đi vào, đóng cửa thật mạnh. Ngoài cửa Thạch Lan dưới đất bò dậy, đối với hành vi xen vào chuyện của người khác này của anh hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng hắn hiện tại chỉ có một mình, Trình Nghệ Hinh nháo với Hàn Tử Sâm một hồi liền yên tĩnh.

Sau khi nàng hết bị khống chế, cả người mềm oặt nằm trên sofa, dùng sức thở dài nói: "Cảm ơn anh, nếu không phải gặp anh, tôi xong đời rồi..."

Anh nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo cảm xúc nhìn không ra, nàng cho là anh đang trách mình, vừa định xin lỗi, thì miệng bị ngăn lại. Trình Nghệ Hinh không dám tin mở to mắt nhìn, nàng cũng quên đẩy hắn ra. Nụ hôn kết thúc, Hàn Tử Sâm đứng lên, đưa lưng về phía nàng, nhàn nhạt nói: "Về sau tự bảo vệ mình cho tốt."

Nói xong, anh liền rời đi, mà nàng còn đang đắm chìm trong nụ hôn này thật lâu không thể định thần lại.

Hồi lâu, nàng mới cầm áo khoác lên, hướng cửa yếu ớt nói: "Anh...áo khoác của anh..."

Đêm hôm đó, Trình Nghệ Hinh mất ngủ, nàng cầm áo khoác Hàn Tử Sâm nhìn thật lâu. Nàng cũng Hàn Tử Sâm trong kịch bản không hề có tình cảm như vậy, nghĩ tới đây, Trình Nghệ Hinh không kìm lòng được, bọn họ là nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết.

Trời gần sáng nàng mới mơ màng ngủ thiếp đi, một giờ sau liền tỉnh lại. Trình Nghệ Hinh sốt ruột bận bịu rửa mặt rồi chạy đến công ty, còn chưa kịp ngồi xuống, Thạch Hạo liền thở phì phò đem nàng đến văn phòng. Hắn nổi điên nói với nàng, chất vấn nàng vì cái gì đi Thạch gia cáo trạng, hiện tại hắn bị cấm cùng Lương Vũ Vi gặp mặt, nếu không thì không cho hắn đến công ty làm việc.

Trình Nghệ Hinh thật sự oan uổng, nàng rõ ràng chẳng hề làm gì. Nếu

Trình nghệ Hinh thật sự là oan uổng, nàng rõ ràng chẳng hề làm gì. Nếu nàng được làm chính mình, nhất định hung hăn mắng lại, nhưng hết lần này đến lần khác, nhân vật của nàng đều chảy ra nước mắt, bộ dáng ủy khuất, muốn dùng nước mắt đổi lấy sự đồng tình của Thạch Hạo.

"Thạch Hạo ca ca, em không làm gì cả, em biết anh không thích em, thích Vũ Vi tỉ tỉ, em cũng rất cố gắng thành toàn cho hai người, nhưng em thật sự thích anh, em làm sao bây giờ..."

[Thích cái đầu anh! Loại người như anh tốt ở điểm nào chứ? Chỉ có nữ nhân mắt mù mới thích. Trình Nghệ Hinh tôi đời này chướng mắt.]

Thạch Hạo cầm lấy một đống văn kiện, dùng sức đánh ngã nàng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy tôi van cầu cô, không cần thích tôi được hay không? Hôm qua tôi đã cảnh cáo cô, đừng đến Thạch gia? Cô có nghe không? Cô biết rõ ràng người tôi thích là Vũ Vi, còn nghĩ cách chia rẽ chúng ta, đây là cách mà cô gọi là thích à?"

Nước mắt của nàng càng thêm mãnh liệt, Trình Nghệ Hinh trong lòng mắt trợn trắng, trên đời này không phải ai khóc cũng đều hữu dụng.

"Thạch Hạo ca ca, em..."

Ọe!

"Trình nghệ Hinh, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô lần sau lại làm ra chuyện như vậy, thì tôi cũng không phải để Thạch Lan đi hầu cô, mà là một đám nam nhân thay nhau hầu hạ cô?"

Trình Nghệ Hinh ngẩng người, thì ra Thạch Là hắn gọi đến.

Hắn thật quá đáng! Liền muốn hủy đi sự trong sạch của nàng!

Thì ra hắn đem nàng giao cho tên hỗn đãn Thạch Lan kia, nếu không phải vì bị khống chế, nàng nhất định sẽ dùng móng vuốt cào nát mặt hắn. Nàng ở trong lòng mắng Thạch Hạo mấy lần, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc thẹn thùng. Sau khi Thạch Hạo nhìn thấy, đột nhiên cười cười hướng nàng đi tới, ôn nhu nói: " Nghệ Hinh, kỳ thật Thạch Lan cũng không tệ, gia gia muốn cô làm cháu dâu, nhưng đâu có nói nhất định phải làm vợ tôi, đúng không? Cô đi nói với gia gia, người cô vẫn luôn thích là Thạch Lan, để tôi và Vũ Vi cùng nhau được không?"

Trình Nghệ Hinh ở trong lòng các loại ghét bỏ, hai anh em nhà các người thật không ai tốt.

Hết lần này đến lần khác, trong đầu nàng còn xuất hiện hình bóng Thạch Lan phong thái nhẹ nhàng, thay mình giải vây. Ma xui quỷ khiến, nàng vậy mà ra sức gật đầu.

Bạn đang đọc Tôi Không Phải Trà Xanh của Liyue
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silverjungle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.