Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

36

Phiên bản Dịch · 8950 chữ

Chương 36

Tính xã hội chết rồi!

Đây là cảm giác của tất cả những người nhà họ Chương.

Danh tiếng của Triệu Trường Anh quá lớn rồi, hơn nữa trước đây lại làm nền nhiều như vậy nên mọi người đều rất quan tâm tới cô.

Huống chi, vẫn là hai người Lý Bân và Cố Hoài Chi tuôn ra những tin tức như vậy, dường như tràn đầy tính đề tài.

Một mặt, tất cả mọi người đều biết được sự thật việc Triệu Trường Anh và nhà họ Chương cắt đứt với nhau là gì.

Ở mặt khác, mọi người cũng rất quan tâm là tại sao mà Lý Bân và Cố Hoài Chi lại tham dự vào.

Mặc dù mối quan hệ giữa Lý Bân và Chương Nam Hải không được tốt nhưng chưa bao giờ dính líu đến chuyện riêng tư, chuyện này có hơi vượt quá ranh giới, nhất định là đã làm mất lòng của Chương Nam Hải, không thấy Chương Nam Hải đều uy hiếp ông ta hay sao?

Cố Hoài Chi lại càng khiến cho người ta không thể ngờ tới, vị tổng giám đốc Cố này mang đến cho mọi người cái ấn tượng là không dễ chọc vào, khá là điên và mặc kệ sự đời. Anh tiếp quản Bác Thụy được năm năm, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người đã được năm năm, ngoại trừ công việc thì chỉ có đi tìm chết, anh có quan hệ gì với Triệu Trường Anh?

Mọi người không dám trêu chọc Cố Hoài Chi nên đều đi tìm Lý Bân.

Lý Bân thì lại cười tủm tỉm, so với Chương Nam Hải thì dễ nói chuyện hơn nhiều, cũng là ở cửa khu chung cư, người ta vốn không hề từ chối.

Ông ta trả lời: “Ồ, các bạn không biết sao? Tôi là một người chơi bắn mũi tên rừng trứ danh ở thành phố Mật, lúc Trường Anh nổi tiếng thì tôi có hẹn một cuộc với cô bé, đó không thể gọi là tỷ thí, đó gọi là mở mang hiểu biết, tôi thật sự là được không ít ích lợi, tôi quý cô nhóc này, không muốn để cô bé phải chịu thiệt nên có nói mấy lời đạo lý công bằng.”

Có người lập tức phản ứng lại: “Không phải ngài là Lý Đại Ngưu sao? Ngài thừa nhận Y Thần là Triệu Trường Anh phải không?!”

Lý Bân cười nói: “Này có cái gì là không thừa nhận, các người không phải đều đoán ra được sao? Còn về việc Chương Nam Hải uy hiếp tôi, chẳng sao cả, nếu như công ty của tôi lần này mà đưa ra thị trường không thành công thì chính là do Chương Nam Hải làm.”

Có người khác lại hỏi: “Rốt cuộc thì nhà họ Chương và Triệu Trường Anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lý Bân đã chuẩn bị rời đi: “Cái chuyện vô đạo đức đó thì hãy để cho Chương Nam Hải tự mình nói ra đi!”

Nói xong, người ta bèn kéo cửa sổ xe lên và tiến vào khu chung cư.

Dù không nhiều lời nhưng chấn động mà Lý Bân để lại không hề nhỏ, ông ta đã thừa nhận Triệu Trường Anh chính là Y Thần, đương nhiên chuyện này mọi người đều đoán được, nhưng câu nói phía sau thì quá tuyệt rồi.

Chuyện vô đạo đức!

Vậy thì sự thật chỉ có một, đó là nhà họ Chương đã làm sai, hơn nữa còn sai đến mức vô lý.

Bởi vì Lý Bân thêm lửa vào, thế nên chuyện này lại càng khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Sau khi Chương Hải Nam từ chối các phóng viên thì bắt đầu xe vào xe ra, đồng thời không tham gia các hoạt động, công ty cũng quản lý nghiêm ngặt, ông ta ngược lại rất thoải mái, nhưng người khác nhà họ Chương lại không dễ chịu như vậy.

Đặc biệt là Cát Linh, bà ta là một bà chủ hào phóng, hàng ngày hay tham gia các loại hoạt động công cộng, kết quả vậy mà lại là bị phóng viên lén lút đi vào hỏi trước mặt mọi người: “Bà chủ Cát, Lý Bân nói nhà họ Chương đã làm chuyện thất đức với Triệu Trường Anh, xin hỏi đó là chuyện gì vậy? Là một người mẹ, nhìn thấy con cái phải chịu thiệt thòi, lẽ nào bà không có chút thương xót nào hay sao?”

Chuyện gì lại ầm ĩ đến mức khiến cho cô bé phải chuyển ra khỏi ngôi nhà mà mình đã ở trong suốt mười ba năm vậy? Hơn nữa sau khi cô bé chuyển đi, bà cũng không hề đến thăm cô bé, bà làm thế nào mà vượt qua được rào cản tâm lý vậy ạ?”

Cát Linh trực tiếp thay đổi sắc mặt rồi quay đầu đi thẳng!

Bảo vệ ngay lập tức bảo vệ cho bà ta đi vào hậu trường.

Vốn cho rằng phóng viên này sẽ không còn cách nào nữa, ai mà ngờ người ta đột nhiên hét lên một tiếng: “Bà đang bị đuối lý đấy à?”

Cát Linh loạng choạng một cái, suýt nữa là té ngã rồi vội vàng bỏ đi.

Kết quả là NC khiếp sợ bộ Thông tin lại có nhiều thêm một bài báo: “Khi phóng viên hỏi bà Cát Linh về chuyện liên quan đến nhà họ Chương và Triệu Trường Anh, Cát Linh bèn thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ, quay đầu bỏ đi giống như chồng của mình, bởi vì chạy đi quá nhanh mà còn loạng choạng một chút.”

Tin tức này ngay lập tức bị đăng lên, đương nhiên là Cát Linh nhìn thấy rồi, bà ta trực tiếp bị tức giận đến phát khóc, sau đó thì gọi điện thoại cho Chương Nam Hải: “Phải làm sao bây giờ?”

Hiện giờ Chương Nam Hải cũng đang ở trong thế cưỡi trên lưng cọp, loại sức nóng này hiện tại dù có làm thế nào thì nhà họ Chương cũng không thể ép xuống được, huống hồ Triệu Trường Anh còn thông qua Lý Bân thỉnh thoảng lại đẩy tin tức lên.

Cảnh tượng hiện tại của nhà bọn họ chính là một nhà bị làm cho mặt mày xám xịt, đừng nói đến mặt mũi, đến áo lót cũng chẳng còn, mà Triệu Trường Anh lại chẳng bị dính chút việc gì vào người, chính là một đứa bé ngoan nỗ lực huấn luyện.

Nghĩ có tức hay không?

Nhưng tức giận cũng không có tác dụng, bởi vì Triệu Trường Anh bất cứ lúc nào cũng có thể dùng một lời nói mà khiến cho vấn đề này càng lớn hơn nữa.

Cách duy nhất chính là làm cho cô giữ im lặng và để cho chuyện này qua đi.

Cát Linh hoàn toàn không tin: “Làm sao mà thế được, con nhóc đó ghét chúng ta chết đi được, không biết đã toan tính bao lâu rồi, nó sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”

Tuy rằng Chương Nam Hải rất độc ác nhưng trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, những chuyện này đều xuất phát từ nhà họ Chương bọn họ mà ra, mỗi lần Triệu Trường Anh đều là đáp lại mà không phải là đi kiếm chuyện trước.

Điều này có phải là đã nói rõ thực ra Triệu Trường Anh không muốn công kích nhà họ Chương như vậy?

Ông ta cảm thấy mình đã nắm bắt được một mạch suy nghĩ tốt, bèn nói với Cát Linh: “Bà đi chuẩn bị đi, chúng ta đi tới thăm nhà bố mẹ nuôi kia của Triệu Trường Anh một chút.”

Nhắc đến Tiết Tiểu Hoa, điều mà Cát Linh nhớ tới chính là cây thông bồn cầu, bà ta đã trực tiếp cho người bán chiếc xe Ferrari kia đi rồi, hoàn toàn không hề muốn ngồi lên lần thứ hai nữa, lại đi đến nhà của Tiết Tiểu Hoa nữa ư?

Bà ta lập tức nổi cáu: “Đi đến đó làm cái gì?!”

Chương Nam Hải nói: “Nhân nhượng cho yên chuyện. Nhận lỗi! Triệu Trường Anh không bắt điện thoại, lúc này con bé đang chuẩn bị thi đấu đoàn thể nên cũng không ra ngoài, vậy thì chúng ta xuống tay từ bố mẹ nuôi của con bé.”

Chương Hải Nam hiểu quá rõ Cát Linh nên trực tiếp nói rõ lý do ra: “Bà còn có biện pháp nào khác không? Bà bằng lòng ngấm ngầm ném mặt mũi thể diện đi hay là bằng lòng để cho chuyện này ồn ào ầm ĩ ai cũng đều biết hả? Bà nghĩ thử xem bà đã làm cái gì, người ta bất chấp đạo lý ăn trộm đồ, sau khi tra xét rõ còn hắt nước bẩn vào người con bé trước mặt toàn thể các lãnh đạo của Cục Thể thao.”

Cát Linh lập tức ngậm miệng lại, bà ta cũng chẳng phải là kẻ ngốc, mặc dù trong lòng không đồng ý nhưng lại tán thành, cũng không mất mát gì cả: “Ông làm tốt lắm, tìm người giúp một vòng nói cô ta không có đạo đức. Còn có lần này mua người bình luận nói cô ta không có tư cách nữa!”

Chương Nam Hải bị người đàn bà này làm cho phiền đến chết: “Tôi đây là vá lại lỗ hổng của bà! Thôi bỏ đi! Bà chuẩn bị đồ đi.”

Nói xong ông ta bèn cúp máy.

Cát Linh cũng không chịu phục, cái gì mà gọi là vá lại lỗ hổng của bà ta cơ, rõ ràng là do Chương Nam Hải không tính toán được người khác!

Mấy ngày nay, Tiếu Tiểu Hoa đã phải trải qua những ngày tháng lên voi xuống chó.

Triệu Trường Anh đạt được kết quả tốt như vậy ở trong cuộc thi xếp hạng, hai người Tiết Tiểu Hoa và Triệu Lâm Húc đều vui mừng đến phát điên, bọn họ thông báo cho tất cả người thân bạn bè của mình, để cho họ thấy được đứa con gái rượu mà mình nuôi dưỡng.

Thế nhưng ngày thứ hai lại bùng nổ thông tin cho rằng Triệu Trường Anh không đủ tư cách, cô bị cấm khỏi cuộc thi vì vi phạm quy định.

Tiết Tiểu Hoa lại không hiểu những chuyện này, cũng không dám gọi điện thoại đến quấy rầy Triệu Trường Anh, bà đều đã lo lắng đến chết rồi, buổi tối ngày hôm đó, hai vợ chồng bọn họ không ngủ cả đêm, cũng không phải vì sợ Triệu Trường Anh không thể đánh giải được, không thể nổi tiếng được mà là sợ đứa bé này tài giỏi như vậy đừng bị chuyện này làm cho tổn thương.

Kết quả là ngày hôm sau, cả một nhà ba người, người nào cũng có quầng thâm mắt thật to, Triệu Thương Long cũng không hề chợp mắt.

Cũng may là ông trời có mắt, ban tổ chức của cuộc thi đã làm sáng tỏ, lập tức Triệu Trường Anh không có chuyện gì hết, người nhà họ Triệu lúc này mới cảm thấy như sống lại.

Bọn họ đều cảm thấy lần này Triệu Trường Anh đã phải chịu một nỗi uất ức lớn rồi, trong lòng đau đến chết đi được, vậy nên đã xin nghỉ làm hôm nay, Tiết Tiểu Hoa còn ở nhà làm món dưa cải ướp mà Triệu Trường Anh thích ăn nhất rồi đợi cô trở về ăn.

Lúc này, Triệu Thương Long đi học, Triệu Lâm Húc đi đưa thức ăn ngoài, trời tháng sáu, ánh nắng mặt trời tràn vào trong phòng bếp, tivi được Triệu Thương Long điều chỉnh phát đi phát lại một đoạn video về trận đấu của Triệu Trường Anh, trông thấy con gái bắn một mũi tên lại tốt hơn mũi tên trước, trong miệng của Tiết Tiểu Hoa ngâm nga một bài hát.

Sau đó thì nghe thấy ba tiếng gõ cửa cộc cộc cộc.

Tiết Tiểu Hoa hỏi một câu: “Ai đó?”

Bên ngoài lại có người trả lời, nhưng âm thanh không lớn, bà nghe lờ mờ nên bèn rửa tay trước rồi vừa lau khô tay vào tạp dề vừa đi ra phía cổng, từ bên trong ngưỡng cửa nhìn ra ngoài, thử đoán xem là nhìn thấy ai đây?

Vậy mà lại là Cát Linh, người lần trước bị bà dùng cây thông bồn cầu đuổi đi, còn có cả Chương Nam Hải kia nữa.

Ngay lập tức, cơn tức giận của Tiếu Tiểu Hoa dâng lên, bà quay đầu lại đi vào nhà vệ sinh.

Chương Nam Hải đứng bên ngoài còn đang nói với Cát Linh: “Bà gõ tiếp đi, bên trong có tiếng tivi mà, có người.”

Cát Linh thật sự không hề muốn đến, nhưng bà ta cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể lại gõ tiếp cửa, lần này ngược lại không tồi, lại có tiếng mở cửa rồi.

Chương Nam Hải ngay lập tức bày ra vẻ mặt khách khí, ông ta bình tĩnh nhưng trên mặt mang theo nét cười, biểu diễn phong độ chuyên nghiệp rất tốt. Sau đó cửa được mở ra.

Ông ta biết rõ là Cát Linh không đúng, cảm thấy vẫn là bản thân mình lên thì tốt hơn nên mở miệng nói: “Lại gặp lại bà Tiết…”

Câu nói đó còn chưa được nói xong thì một chậu nước bị đổ xuống đầu, một luồng mùi vị mặn chát xông thẳng lên não, ông ta trực tiếp phì phì phì lên.

Ngược lại là Cát Linh, bà ta giật mình hét lên một tiếng: “Cô làm cái gì thế Tiết Tiểu Hoa?!”

Tiết Tiểu Hoa ném cái chậu đi rồi cầm lấy cây thông bồn cầu đánh lên người của Cát Linh: “Làm cái gì ư? Trừng trị con khốn đấy! Bắt nạt Trường Anh nhà chúng tôi không có giới hạn à, lần trước không ăn đủ đúng không, hôm nay cây thông bồn cầu này không lên mặt của cô thì tôi xem cô còn dám tới kiểu gì?!”

Cát Linh vốn dĩ cũng sợ, vừa nghe vậy bà ta bèn vội vàng chạy ra ngoài, cũng may hôm nay bà ta đã có chuẩn bị, không đi giày cao gót mười phân mà chỉ mặc quần áo thể thao và đi giày thể thao, mang theo cả người đẫm mùi nước bùn lá rau mà chạy vù vù ra ngoài.

Chương Nam Hải cũng không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Thế nhưng bọn họ vẫn là muốn ngăn, hôm nay bọn họ cùng với hàng xóm đổi xe lén lút đi ra, khi chạy xuống thì ai mà biết liệu có mắt sắc nào nhìn thấy hay không.

Ông ta bắt lấy tay của Tiết Tiểu Hoa: “Bà Tiết, chúng tôi tới để nhận lỗi, có gì thì từ từ nói. Bà cứ thế này, ầm ĩ lên cũng không dễ nhìn gì, Trường Anh còn cần có mặt mũi nữa chứ.”

Tiết Tiểu Hoa vừa nghe đến nhận lỗi thì lạnh lùng liếc nhìn ông ta: “Đừng có mà lừa người, các người đều là kẻ hai mặt, trước mặt người ta thì bày ra một mặt, sau lưng lại có bộ mặt khác. Các người xin lỗi ư? Ai mà tin! Mau cút ra khỏi đây đi, nếu không thì lần này là nước rửa rau, lần tới sẽ là nước phân đấy.”

Chương Nam Hải biết bà khó chơi, ai ngờ lại không cần thể diện như vậy.

Ông ta cau mày nói: “Bà hiểu lầm rồi, chẳng có gì là một mặt rồi lại một mặt cả. Chuyện này bà cũng đã biết, làm ầm ĩ lên đối với chúng tôi thì không có lợi gì là thật, đối với Trường Anh thì tốt rồi. Nói thế nào thì Trung Quốc cũng đề cao chữ hiếu, đoạn tuyệt quan hệ với bố mẹ ruột, còn công bố bố mẹ ruột ở trước mặt mọi người, khiến cho người khác chỉ trích sỉ nhục, giờ thì hay rồi, đã đứng đầu ngọn gió rồi, mọi người đánh giá con bé thế nào đây?”

“Đừng cho rằng mọi người giúp đỡ thì đối với con bé là tốt, đó là muốn xem ồn ào thôi, dù sao thì cũng không phải nhà mình ầm ĩ thì ai mà chẳng muốn tham gia.”

Tiết Tiểu Hoa hoàn toàn không nghe: “Vậy cũng xả tức xong rồi.”

Chương Nam Hải bèn nói: “Tại sao lại không làm vẹn cả đôi đường nhỉ. Quả thật chúng tôi đã đối xử tệ với Trường Anh, chuyện này thực sự không sai. Chúng tôi bằng lòng nhận sai, đương nhiên cũng đền bù lại.”

Ông ta quay đầu lại nhìn về phía Cát Linh, Cát Linh đứng ở dưới đó một tầng, lúc này bà ta thật sự không hề muốn lên, thế nhưng vẫn phải đi lên rồi đưa đồ trong tay cho Chương Nam Hải, Chương Nam Hải cầm lấy đồ rồi đưa cho Tiết Tiểu Hoa.

“Đây là giấy tờ bất động sản của ba căn nhà, hai căn là ở địa phương, đều là nhà cao tầng, một căn ít nhất là ba triệu. Một căn để cho các người ở, thuê nhà cũng không phải kế lâu dài, còn một căn thì đưa cho Trường Anh.

Một căn còn lại thì là một căn ở thủ đô rộng 80 mét vuông, hiện giờ có giá trị khoảng trên dưới bảy triệu. Thành tích của Trường Anh tốt như thế, sau này nhất định phải đến thủ đô để phát triển, có một tổ ấm cho riêng mình thì sẽ thoải mái hơn.

Đây còn có hai triệu tiền mặt để đưa cho các người. Nuôi dưỡng Trường Anh cũng không dễ dàng gì, siêu thị và đồ mua ở ngoài cũng quá mệt người rồi, tôi để lại một cái siêu thị, các người cầm tiền mặt đi mở siêu thị, tháng ngày trôi qua sẽ tốt hơn một chút.”

Chương Nam Hải cảm thấy bản thân mình rất hào phóng, phải biết rằng nửa năm trước, người nhà này vẫn còn đang ở trong một ngôi nhà ngói trong thôn đấy.

Nhiều của cải như vậy thì có mà bọn họ tiêu mấy đời cũng không hết.

Ông ta không tin rằng có người thấy tiền mà mắt lại không sáng lên.

Kết quả là Tiết Tiểu Hoa liếc mắt một cái rồi lạnh lùng nói: “Chỉ có chút tiền này mà cũng muốn mua chuộc chúng tôi, ông nghĩ cũng thật hay!”

Nói xong, cây thông bồn cầu trong tay bà trực tiếp thò ra phía trước úp thẳng vào trên mặt của Chương Nam Hải, sau đó bà lùi về sau một bước rồi đóng sầm cửa lại.

Chương Nam Hải không thể ngờ sự việc lại phát triển thành như vậy, bị tức đến mức sửng sốt, ông ta lập tức muốn rút nó ra, nhưng thứ đồ này giống như là có lực hút, cứ thế mà không thành công.

Vốn là Cát Linh vẫn còn đang tức giận, nhưng nhìn thấy tình cảnh hiện tại quá buồn cười rồi, bà ta không nhịn được mà cười lớn hahaha, Chương Nam Hải vô cùng tức giận, ông ta trừng mắt nhìn: “Bà bị ngốc à?! Mau đến giúp tôi!”

Cát Linh nhanh chóng đi đến giúp ông ta kéo ra, thế nhưng cứ vậy, trên mặt của Chương Nam Hải cũng mang theo một vòng tròn màu đỏ, nhìn vô cùng buồn cười.

Ngược lại là Tiết Tiểu Hoa, sau khi đóng cửa, bà bèn cầm lấy điện thoại: “Con gái, con nói đúng rồi, đúng là đến để mua chuộc, mẹ đuổi về rồi.”

Thế nhưng bà vẫn phải cảm thán một câu: “Mẹ chưa bao giờ thấy nhiều tiền và nhà như vậy.”

Lúc này Trường Anh đang ở trong khoảng thời gian huấn luyện, cô làm sao lại không hiểu mẹ của mình cơ chứ, đây cũng không phải là không nỡ bỏ, mà đơn giản chỉ là cảm thán mà thôi: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi ạ, con sẽ gắng sức nhiều hơn nhiều hơn nữa, đến lúc đó mẹ sẽ không đếm được hết tiền, cũng sẽ chẳng ở hết nhà được đâu.”

Tiết Tiểu Hoa nghe mà thấy vô cùng vui vẻ: “Mẹ tin con gái của mẹ!”

Đợi sau khi cúp máy rồi, Triệu Trường Anh bèn tiếp tục đi huấn luyện.

Cuộc thi đấu của bọn họ diễn ra vào hai ngày tới, vấn đề hiện tại của Triệu Trường Anh vẫn là thể lực, mặc dù sau một tháng rèn luyện thì đã có bước tiến rất lớn, nhưng đó chỉ là so với bản thân cô mà thôi, thực ra ở lượt thứ hai của vòng thi xếp hạng thì cô đã hơi đuối sức rồi.

Tôn Bội Anh đã từng nói tới vấn đề này: “Cháu cần một khoảng thời gian dài để cải thiện.”

Khoảng thời gian dài này là khoảng một năm, hai năm, ba năm, năm năm không gián đoạn.

Dù sao thì thứ này không tiến ắt sẽ lùi.

Đến giờ ăn cơm tối, Trần Tuyết đi tới, có dáng vẻ hơi khó mở miệng: “Trường Anh à, có một chuyện mẹ tôi nhờ tôi hỏi cô, đó là việc liên quan đến chú của tôi. Nhưng mà tôi đảm bảo là gia đình tôi đứng về phía cô, bố mẹ của tôi rất cảm kích vì cô đã cứu tôi.

Triệu Trường Anh ra hiệu cho cô ta nói.

Trần Tuyết lại sợ người khác nghe được bèn thấp giọng nói: “Cậu của tôi đi cùng với mợ đến tìm bố mẹ nuôi của cô, bị đuổi ra ngoài. Việc này đã bị các phóng viên chụp lại rồi. Mẹ của tôi vừa hay đến nhà của bọn họ, nhìn thấy bèn hỏi rốt cuộc là bọn họ muốn thế nào? Bọn họ nói đã hối hận rồi, muốn hòa giải.:

Triệu Trường Anh bèn cười: “Vậy là đang sợ rồi.”

Trần Tuyết cũng không cảm thấy là sai, trong đầu điểm một cái giống như chim gõ kiến: “Tôi cũng cảm thấy là đến bước đường cùng rồi thì cũng chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi. Bọn họ muốn biết là cô có bằng lòng nói chuyện hay không?”

Trần Tuyết vốn tưởng rằng Triệu Trường Anh nhất định sẽ không đồng ý, nhưng ai mà ngờ được cô vậy mà lại gật đầu: “Được thôi.”

Trần Tuyết bèn ngay lập tức bẻ tay nói: “Nói chuyện cũng rất tốt, cậu và mợ của tôi rất giàu có,

Chương Nhất Vi và Chương Nhất Băng đều có bảy, tám căn nhà đứng tên của họ, hơn nữa cũng đều là nhà mặt đường.

Tiền mừng tuổi trong những năm này của bọn họ cộng với tiền tiêu vặt, chi phí huấn luyện phải đạt đến mười triệu.

Hơn nữa còn có đủ các loại hàng xa xỉ, đồ cậu mợ của tôi cho bọn họ cũng không keo kiệt gì, Với Chương Nhất Vi thì là xe hơi sang trọng cộng thêm đồng hồ nổi tiếng, Chương Nhất Băng thì là các loại đồ cổ bằng kim cương và ngọc bích, ít cũng phải hơn hai ba chục triệu. Chí ít thì cô cũng phải đòi bằng từng này.”

Trương Nhược Nhược ở một bên vẫn luôn không hé lời nào bỗng ngắt lời: “Sao mà tôi cứ thấy càng nghe lòng càng chua xót nhỉ.”

Trần Tuyết cũng nhận ra dù sao thì điều kiện sinh hoạt của Triệu Trường Anh cũng không hề được tốt như vậy.

Trần Tuyết bèn xin lỗi: “Tôi chỉ là không muốn cô phải chịu thiệt thòi, không phải cố ý.”

Triệu Trường Anh không hề để tâm: “Không có chút việc gì. Tiền và nhà thì thôi đi, nói với họ là yêu cầu của tôi chỉ có một điều, công khai những chuyện mà bọn họ đã từng làm đồng thời xin lỗi, vậy thì chuyện này sẽ kết thúc. Nếu không thì sẽ càng thảm hại hơn.”

Trần Tuyết không ngờ tới được Triệu Trường Anh lại đưa ra một đòn như vậy, nhưng cô ta lại nghĩ tới, cô ta lớn lên trong một gia đình giàu có, những thứ tiền này thấy mà thèm, nhưng Triệu Trường Anh lại không cần, vậy thì phải chịu bao nhiêu thiệt thòi rồi.

Cô ta nhanh chóng gật đầu rồi đi gọi điện thoại cho mẹ, nhưng lại quay đầu an ủi Triệu Trường Anh một câu: “Trường Anh, cô sẽ tốt hơn nữa, cô giỏi giang như vậy, sau này sẽ có tất cả.”

Triệu Trường Anh cười, tràn ngập tự tin mà trả lời: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Sau đó lão đại, lão nhị và lão tam đều mỉm cười.

Chương Nam Hải đã chuẩn bị cho thêm chút máu rồi, ai mà ngờ được vậy mà lại là thứ yêu cầu này, nếu như ông ta bằng lòng công bố thì làm sao lại không nói cớ chứ.

Việc này với việc tự sát có gì khác nhau đâu?

Lẽ nào bản thân nói thì càng thể diện hơn chút à?

Vậy có khác gì tự tát vào mặt mình không!

Về vấn đề này, Chương Nam Hải và Cát Linh bèn lập tức vợ chồng một lòng, Cát Linh trực tiếp nói: “Không được, vậy thì đợi nó nói, tôi xem có thể tệ hơn đến mức nào! Tôi cũng chẳng làm điều gì phạm pháp, dù sao thì mặt mũi cũng đã mất hết rồi, không bằng tự mình bưng bít.”

Rất nhanh sau đó, Triệu Trường Anh đã biết được phản ứng của bọn họ từ chỗ của Trần Tuyết, đó đều ở trong dự liệu của cô.

Cô cũng không vội mà hỏi lại đội trưởng Trương: “Chào ngài, hiện tại vụ kiện thế nào rồi?”

Đội trưởng Trương là cảnh sát phụ trách vụ kiện “Vô cùng cảm ơn”, sau khi Triệu Trường Anh yêu cầu phương thức liên lạc từ chỗ của cục trưởng Vương thì vẫn luôn giữ liên lạc với anh ta.

Đội trưởng Trương bèn ngay lập tức trả lời: “Toàn bộ dữ liệu mà Weibo cung cấp vô cùng hữu dụng, chúng tôi đã khóa chặt công ty nhóm người chuyên tẩy trắng, người phụ trách bọn họ hiện nay cũng đã nói rõ, từ các tin nóng đến hot search, quả thực là đã có tổ chức, chúng tôi cũng đã điều tra ra người liên hệ đó, tên gọi là An Dũng. Thân phận của anh ta rất thú vị, là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty Vật dụng Văn hóa Lạc Huy Kinh đô. Mà Văn hóa Lạc Huy này có cổ đông lớn nhất gọi là Truyền thông Ốc Biển, mà cổ đông lớn nhất của Truyền thông Ốc Biển lại là Thể thao Huy Diệu của nhà họ Chương.”

Thế nhưng đội trưởng Trương rất thận trọng: “Tuy thế điều này cũng không thể hoàn toàn chứng minh được chuyện này có liên quan với nhà họ Chương, còn cần thêm một bước kiểm chứng nữa.”

Điều này về mặt pháp lý thì chắc chắn là không đủ, nhưng đối với Triệu Trường Anh mà nói thì đã đủ rồi.

Cô muốn một phần chứng minh có liên quan, thuận tiện nói cảm ơn: “Thật sự là quá nhanh, rất cảm ơn anh.”

Đội trưởng Trương có sự ngay thẳng của cảnh sát: “Chúng tôi chỉ phá án như thường lệ, chuyện này nếu không phải là cô tìm bên Weibo chủ động cung cấp dữ liệu lớn thì chúng tôi cũng không thể tìm ra người trong thời gian ngắn được, còn phải cảm ơn các cô nữa.”

Triệu Trường Anh cúp điện thoại rồi mở Weibo lên.

Nếu như có người nhìn thấy thì sẽ phát hiện ra thứ cô mở là trang trò chuyện của Cố Hoài Chi, mà lần trò chuyện trước diễn ra cách đây ba ngày.

Triệu Trường Anh nói: “Cảm ơn anh về chuyện tin nóng.”

Câu trả lời của Cố Hoài Chi là: “Cảm ơn như thế nào?”

Triệu Trường Anh trả lời lại bằng một dấu hỏi chấm.

Cố Hoài Chi đáp: “Em đã từng chơi cưỡi ngựa bắn cung chưa? Chơi một trận đi.”

Triệu Trường Anh thật sự không biết được lần cảm ơn tiếp này sẽ có cách chơi gì, cô đã từng xem Weibo của người này rồi, ánh mắt của quần chúng mãi mãi vẫn là sắc bén nhất, thật sự là nói trúng tim đen “chỉ cho người ta đi tìm đường chết” mà.

Cô hít lấy một hơi thật sâu rồi mới gửi tin nhắn đi: “Dữ liệu lớn đã giúp ích được rất nhiều, chúng tôi đã điều tra rõ ràng được phía sau, cảm ơn anh.”

Hẳn là gần đây Cố Hoài Chi đang bức bối muốn tìm cái gì kích thích, anh vậy mà lại online và trả lời rất nhanh: “Khách sáo. Vậy thì cảm ơn như thế nào đây?”

Triệu Trường Anh đã chuẩn bị tốt rồi, lần này cô sẽ không để cho người này có cơ hội nữa: “Không phải là chơi cưỡi ngựa bắn cung sao? Chơi một cái kích thích đi, anh đã từng thử đối xạ chưa? Trên đầu của mỗi người có một bia tên, đồng thời cưỡi ngựa, người nào bắn được vào giữa trước thì xem như là người đó thắng.”

Cách chơi này là sự kết hợp giữa nghệ thuật bắn cung của vương triều Đại Hạ và lối chơi hiện đại, vô cùng kích thích và cô cũng thuần thục, cô quyết định bắt đầu thì bắn Cố Hoài Chi trước, một lần cho mãi mãi.

Quả đúng như dự đoán, Cố Hoài Chi cảm thấy rất có hứng thú: “Thú vị đấy!”

Triệu Trường Anh âm thầm thở phào một hơi, cô cảm thấy sau chuyện này thì nhất định phải ít liên lạc với người này lại, quả đúng là một kẻ điên mà.

Ngược lại là người nhà họ Chương, sau mấy ngày căng thẳng thì bọn họ phát hiện trên mạng vẫn như cũ.

Tất cả các cư dân mạng đều đang suy đoán, nhưng Triệu Trường Anh cũng không xuất hiện nói ra sự thật, mặc dù không biết vì sao lại vậy nhưng con người chính là như thế, một ngày hai ngày kéo căng còn ổn, ba ngày bèn không tự chủ mà chầm chậm thở phào một hơi.

Rất nhanh, đã đến ngày cuối cùng của Đại hội Thể thao cấp tỉnh.

Để then chốt mà cuộc thi bắn cung đoàn thể được đặt vào ngày này.

Trận đấu đội nữ nhóm B là trận đấu cuối cùng vào lúc ba giờ chiều.

Buổi trưa ăn xong, huấn luyện viên Chu thúc giục ba người Triệu Trường Anh quay về ngủ một giấc trưa, lúc một giờ rưỡi thì trực tiếp đưa người đến thẳng sân vận động.

Trước mặt bọn họ là đội nam B thi đấu.

Tỉnh Mật có tổng cộng mười một thành phố, lấy tám người đứng đầu, xem cũng khá nhiều nhưng so ra thì lại rất nhanh.

Ở vòng đầu tiên, tám đội dựa theo thành tích của vòng thi xếp hạng, đội một đấu với đội tám, đội hai đấu với đội bảy, cứ lần lượt theo thứ tự như vậy mà so đấu hai hai.

Vòng thứ hai, chỉ còn lại bốn đội, lại so đấu hai hai lần nữa, đội thắng thì tiến vào vòng chung kết, đội thua thì tranh huy chương đồng.

Vậy nên có tổng cộng ba vòng.

Mà 24 mũi tên chẳng qua chỉ là nửa giờ đồng hồ mà thôi.

Thế nên lúc Triệu Trường Anh và những người khác tới thì đội nam vẫn đang tiến vào vòng thi đấu thứ hai.

Từ mặt bên, huấn luyện viên Chu dẫn bọn họ vào vị trí trống dành cho các vận động viên, ông ta muốn họ xem qua trận thi đấu trước, không ngờ được mấy người vừa bước vào sân thì đã có khác giả trên khán đài tinh mắt phát hiện ra.

“Là Triệu Trường Anh kìa!”

Gần như là ngay tức khắc, những người phát hiện ra bèn lôi kéo người ngồi bên cạnh mà nói tin tức này cho đối phương biết.

Sau đó một truyền mười, mưởi truyền một trăm, Triệu Trường Anh còn chưa ngồi vào chỗ mà gần như một nửa khán giả trong sân đều đã nhìn thấy cô rồi.

Mặc dù bầu không khí của môn bắn cung Trung Quốc rất say mê nhưng không thể không nói, Đại hội Thể thao cấp tỉnh cho nhóm vị thành niên xem thật sự rất bình thường, đều là người dân địa phương của thành phố Huyền đến xem mà thôi, tỷ lệ ghế ngồi được năm phần mười đã là tốt lắm rồi.

Thế nhưng hôm nay, nơi này đã hết chỗ.

Trong đó, số khán giả mới tăng thêm đều là đến vì Triệu Trường Anh, mà vốn dĩ phần lớn số khán giả mua vé thật ra đều đến để xem Triệu Trường Anh.

Vậy nên mặc dù mọi người đều rất tôn trọng các tuyển thủ thi đấu mà không lên tiếng, nhưng có không ít người vẫy tay về phía Triệu Trường Anh.

Triệu Trường Anh ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy, vì vậy cô cũng vẫy tay với tất cả mọi người rồi mới ngồi xuống.

Cô lại không biết rằng lúc này, trên khác đài như đã nổ tung rồi.

“Trời đất ơi, tôi hưng phấn quá đi, ba vòng vẫn là 36 mũi tên, Triệu Trường Anh sẽ toàn bộ vòng mười sao?”

“Sẽ đấy, hiện giờ tôi rất có lòng tin vào cô ấy, tôi hay nghe mẹ của tôi nói cái hồi Phó Thiên Dịch ở đó, bọn họ không hề phải lo lắng đến việc sẽ thua ở giải thi đấu lớn Trung Quốc, mặc dù tôi đã từng xem thành tích chiến đấu những cũng không có cảm nhận gì mấy, hiện tại coi như là tôi đã sống trong cảnh đó rồi.”

“Mặc dù chỉ là Đại hội Thể thao cấp tỉnh thôi nhưng tôi cứ có một loại cảm giác rằng Triệu Trường Anh sẽ liên tục thắng rồi lại thắng, tôi phải cùng cô ấy trở thành thần!”

Đương nhiên là còn có những người nói điều khác.

“Không biết là chuyện nhà họ Chương nói như thế nào, đến bây giờ cũng không có kết luận. Cậu có thấy tin tức Chương Nam Hải và Cát Linh bị mẹ nuôi của Triệu Trường Anh đuổi đi không? Chắc chắn là phải có chuyện lớn. Tôi đang chờ để mắng bọn họ đây!”

“Còn chưa biết à? Triệu Trường Anh đã nói rồi, sau trận đấu đoàn thể mọi việc sẽ đến hồi kết, rõ ràng là muốn nói với tất cả mọi người sự thật rồi.”

“Ở đâu thế?”

“Weibo mới của Triệu Trường Anh, vừa mới đăng ký chứng thực tài khoản.”

“Để tôi xem xem.”

Bọn họ đang bàn luận, Triệu Trường Anh thì đang xem sân đấu, hiện giờ vòng thứ hai đã kết thúc.

Năm nay, thành tích của đội nam B thành phố Mật thật sự bình thường, ngay vòng thứ nhất đã bị loại rồi, hiện giờ thành phố Thu và thành phố Tuyên đang tranh giành chức quán quân và á quân.

Cả hai đội đều chơi rất tốt, Triệu Trường Anh xem một cách say mê, tiện thể tính toán một chút sự biến đổi sức gió của ngày hôm nay, trong lòng cô cũng đã nắm chắc.

Nửa giờ đồng hồ sau, trận thi đối đội nam đã kết thúc, thành phố Thu giành được chức quán quân.

Đội nữ ngay lập tức bắt đầu, ba người Triệu Trường Anh, Trần Tuyết, Trương Nhược Nhược đã sớm rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía sân thi đấu.

Lúc này trận thi đấu đã kết thúc, có không ít người cuối cùng cũng có thể la hét một cách thoải mái, trong nhất thời toàn bộ khán đài lẫn lộn tiếng hô Trường Anh Trường Anh, không lâu sau, dường như mọi người đều hiểu ngầm với nhau mà đồng loạt hợp thành một âm thanh thống nhất.

Thậm chí ngay cả đạo diễn phát sóng ở bên đó cũng lia máy quay về phía Triệu Trường Anh, máy bay không người lái bay ở trước mặt cô.

Triệu Trường Anh giơ cây cung trong tay lên cho mọi người, ngay lập tức trên sân tràn đầy tiếng la hét.

Nếu như người khác thế này thì chắc chắn sẽ có người nói gì đó.

Nhưng đối với Triệu Trường Anh thì lại không giống cho lắm.

Thực lực của cô quá cao rồi, thắng khiến cho mọi người đều tâm phục khẩu phục, hơn nữa cô còn cứu người, chỉ bằng điểm ấy thì mọi người cũng đã yêu thích và khâm phục cô.

Vậy nên, nhìn khán đài đang la hét, Triệu Trường Anh quay đầu bèn phát hiện mấy người Dư Mạt, Hạ Hoa vậy mà cũng đang ồn ào hét tên.

Dưới bầu không khí này, trận thi đấu cũng trở nên vui vẻ hơn.

Ở vòng đầu tiên, thành phố Mật đối đầu với thành phố Lĩnh Nam, đội có tổng điểm xếp thứ tám ở vòng xếp hạng lần này.

Đội Lĩnh Nam bắn trước.

Ba người lần này xếp hạng theo thứ tự là 17, 23, 37, thành tích thuộc dạng trung bình, hiển nhiên là cũng có sự chuẩn bị từ trước rồi, thành tích bắn mũi tên thứ nhất là vòng chín, thế nhưng lần bắn thứ hai kém hơi một chút, bắn được vòng tám, lần bắn thứ ba đuổi trở về, vòng mười.

Kết quả này ở trong cuộc thi đoàn thể thì là không tốt cũng chẳng xấu.

Sau đó thì đến đội thành phố Mật.

Lúc bắt đầu, Triệu Trường Anh đã báo về hướng gió và sức gió của hôm nay, qua mấy ngày luyện tập thì mọi người đã rất quen thuộc với phương diện này, Trần Tuyết có một cái vòng mười chếch về bên trái.

Trương Nhược Nhược dựa vào điểm đến mũi tên của Trần Tuyết mà tiến hành điều chỉnh, mũi tên thứ hai là vòng mười chếch về bên phải.

Sau đó là tới Triệu Trường Anh.

Lần này, màn ảnh lớn không còn tách ra làm bốn phần rồi cho cô một phần mà là tách làm hai, một phần hướng về phía Triệu Trường Anh, còn một phần là hướng về phía bia tên của cô.

Tất cả mọi người đều có thể thấy được vẻ mặt lúc này của cô gái vô cùng bình tĩnh, cô rất tự nhiên mà cầm mũi tên và giương cung lên, mũi tên không có một chút do dự nào mà bay ra ngoài.

Lần này thậm chí còn thêm cả máy bay không người lái, sau khi mũi tên ra ngoài, màn ảnh đang chiếu Triệu Trường Anh bèn cắt thành màn ảnh máy bay không người lái, toàn bộ khán giả trên khán đài đều có thể từ mặt bên mà nhìn thấy được quỹ đạo của mũi tên, xem nó giương lên rồi lại xem nó lao xuống, sau đó từ hai góc độ mặt bên và chính diện nhìn thấy nó ở chính giữa tâm vàng!

Đẹp một cách sững sờ!

Vòng mười, không còn nghi ngờ gì nữa!

Tiếng vỗ tay ngay lập tức vang lên.

Toàn bộ sân như bị nổ tung.

Ba thành viên của đội Lĩnh Nam liếc nhìn nhau rồi bất lực mà lắc đầu.

Đây là không có cách nào cả.

Trên sân thi đấu thì không thể che giấu thực lực được, muốn có tiếng vỗ tay thì chỉ có thể nỗ lực hoàn thiện bản thân mà thôi!

Từng nhóm từng nhóm mũi tên được bắn ra như thế, tất cả các khán giả bắt đâu chờ đợi mỗi mũi tên của Triệu Trường Anh, bởi vì mỗi mũi tên của cô đều tự nhiên như thế mà lại vô cùng chính xác.

Thế nhưng sau đó mới phát hiện rằng tiểu đội này làm rất tốt, Trần Tuyết bình tĩnh và quyết đoán, từ trước tới nay sẽ không vì sự được mất của một mũi tên mà ảnh hưởng đến mũi tên tiếp theo, vậy nên cô ta mắc sai lầm, nhưng lại không phạm phải sai lầm lần thứ hai.

Tính tình của Trương Nhược Nhược không được vững vàng như vậy, có chút chịu ảnh hưởng của tỉnh hình thi đấu, nhưng Triệu Trường Anh thật sự quá mạnh, có cô, bầu không khí của toàn đội luôn dâng trào, vậy nên vừa hay có thể giải quyết được vấn đề không đủ tự tin của Trương Nhược Nhược, khiến cho cô ta vẫn luôn phát huy rất hoàn hảo.

Vòng thứ nhất, ba ván đều thắng không nghi ngờ gì.

Ở vòng thứ hai đối đầu với thành phố Thu, nếu như có Lại Thiên Li thì thành phố Thu vẫn còn có sức đánh một trận, nhưng đáng tiếc là Lại Thiên Li đã bỏ thi đấu rồi, thế nên bọn họ cũng không hề nổi bật, ba trận đều thắng không có nghi ngờ gì.

Đến vòng thứ ba đối đầu với thành phố Tuyên, mặc dù Dư Mạt rất mạnh, là người duy nhất có khả năng chiến một trận với Triệu Trường Anh, nhưng hai người khác của thành phố Mật lại là người xếp thứ hai và xếp thứ tư của cuộc thi bắn đơn, lại nói các cô rất ăn ý với nhau, còn có Triệu Trường Anh làm nền tảng, mặc dù bị thua một ván, kéo sang ván thứ tư, nhưng vẫn dẫn trước hai so với một như cũ.

Bọn họ lại không biết được vào lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc áo T-shirt, quần thể thao bình thường đang mang theo mấy người đang ở một chỗ trên khán đài mà theo dõi trận thi đấu của bọn họ.

Một người đàn ông trung niên với mái tóc bị hói một nửa thở dài: “Triệu Trường Anh thật sự mạnh một cách không bình thường, dưới sự lãnh đạo của con bé, ngay cả Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược cũng đã đều tiến bộ hơn rất nhiều. Có phải không hả huấn luyện viên Park?”

Huấn luyện viên Park đương nhiên là Park Sol Ku, huấn luyện viên trưởng của đội tuyển tỉnh, hôm nay cô ta dẫn đội đến xem hạt giống.

Cô ta vẫn luôn có thái độ tốt đối với Tạ Tam Hiên, thế nhưng trên thực tế, quan điểm lại không hề giống nhau: “Huấn luyện viên Tạ, vốn dĩ Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược đã rất tốt rồi, đừng có chuyện gì cũng đều quy kết công lao lên người khác, môn bắn cung có tính chất khép kín, là sự vận động tự mình đột phá bản thân và không liên quan gì nhiều đến người khác.”

Cô ta nói xong cũng không cho Tạ Tam Hiên cơ hội phản bác mà nói với trợ lý huấn luyện viên Lý Hải ở bên cạnh: “Dư Mạt cũng không tệ, còn có người bắn thứ hai của thành phố Tuyên, hình như tên là Lưu Đình, nhớ kỹ họ lại.”

Trong lòng Tạ Tam Hiên thầm mắng một câu, cũng chẳng muốn nghe nữa mà sờ lấy hộp thuốc lá rồi quay đầu đi tìm nơi hút thuốc.

Ngay sau đó bèn có người đuổi theo anh ta: “Huấn luyện viên Tạ, huấn luyện viên Park nói ý kiến của mỗi người khi chọn hạt giống đều quan trọng, bảo anh mau chóng quay lại ạ.”

Tạ Tam Hiên nhìn thấy là Lý Hải bèn trực tiếp nói: “Tôi không quay lại. Quan điểm của tôi và cô ta không hợp nhau, thấy cô ta mà bực dọc. Triệu Trường Anh tốt như vậy mà cô ta lại không thèm để vào mắt, thật là!”

Lý Hải cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể nói: “Vậy thì ngài càng phải về, nếu như cô ta không cần Triệu Trường Anh thì phải làm sao?”

Tạ Tam Hiên vừa nghe bèn ngắt điếu thuốc: “Cô ta dám? Đó là huy chương vàng, đừng nói là tập huấn, tiến thẳng vào đội tuyển tỉnh còn được, đi thôi!”

Đến vòng cuối cùng, bởi vì ván thứ ba đám người Dư Mạt đến bước đường cùng mà phản kích, mà Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược mỗi người bắn được hai vòng chín nên đội thành phố Tuyên thắng, do đó đội thành phố Mật bắn trước.

Triệu Trường Anh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng ngược lại, gương mặt của Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược thì đã rất căng thẳng, cuối cùng từng người bắn được hai vòng mười, cũng có thể nói là vòng cuối cùng này, thành phố Mật đã đạt điểm tuyệt đối.

Lúc Tạ Tam Hiên quay trở lại thì chỉ còn lại ba mũi tên cuối cùng của đội thành phố Tuyên.

Áp lực vô cùng lớn.

Tạ Tam Hiên không nhúc nhích, nhìn thành phố Tuyên trực tiếp bắn một vòng tám, sau đó lắc đầu đi xuống dưới.

Hiển nhiên là giải thi đấu đoàn thể đã kết thúc, Triệu Trường Anh, Trần Tuyết, Trương Nhược Nhược đại diện cho đội thành phố Mật đã giành được huy chương vàng đoàn thể.

Tiếng vỗ tay trên khán đài đã vang lên, hơn nữa, mặc dù Hạ Đan có nhiệm vụ dạy học và Chu Vũ về thành phố Mật trước, nhưng vẫn có người mang kèn Suona tới.

Nhất thời, toàn bộ sân thể dục đều bị tiếng kèn Suona lanh lảnh chiếm giữ, mọi người đều phấn khích mà ngâm nga.

Còn về cục trưởng Vương thì lại càng mặt tươi như hoa, năm nay đội thành phố Mật đã giành được huy chương vàng và huy chương bạc nữ nhóm B bắn đơn, còn lấy được cả huy chương vàng đoàn thể nữa, đây là năm thành tích tốt nhất trong lịch sử.

Cho dù đội nam thất bại thì cũng gạt bỏ được phần thành tích không được này.

Mấy người Triệu Trường Anh vừa rời khỏi sân thi đấu thì ông ấy bèn xoa đầu từng người một, giọng nói vô cùng kích động: “Các cháu chính là anh hung, các cháu đã tạo nên lịch sử của đội nữ thành phố Mật đấy có biết không? Yên tâm đi, quay về bác nhất định sẽ xin khen thưởng cho các cháu! Quá tuyệt vời!”

Đương nhiên là ông ấy còn có thêm lời động viên: “Các cháu có thấy không? Ở góc trên bên phải, đó là Park Sol Ku, huấn luyện viên trưởng của đội tuyển tỉnh, cô ta dẫn đội đến xem các cháu thi đấu đấy. Vừa nãy bác đã hỏi chuyện rồi, năm nay ba người các cháu tập huấn chắc chắn là không có vấn đề gì, cố lên nhé!”

Tập huấn chính là con đường tiến vào đội tuyển tỉnh, chỉ cần thể hiện tốt là có thể được giữ lại.

Mà vận động viên nào lại không muốn được nâng cao một bước nữa cơ chứ.

Tiến vào đội tuyển tỉnh nhưng chính là thi đấu tính chất toàn quốc rồi.

Mặc dù trong giải đấu đơn, Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược đều thể hiện khá tốt, nhưng ai cũng không dám chắc chắn có thể đi, bây giờ xem như là được uống thuốc an thần rồi, ngay lập tức, Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược vui mừng mà nhảy cẫng lên.

Sau đó bọn họ phát hiện ra Triệu Trường Anh quá bình tĩnh rồi, hai người họ bèn đi đến ôm Triệu Trường Anh rồi ồn ào ầm ĩ.

Trương Nhược Nhược lúc này đang kích động, cũng không lạnh lùng nữa: “Trường Anh, Trường Anh à, tôi có thể đi cùng với các cô, ba người chúng ta đến lúc đó vẫn còn ở cạnh nhau, chúng ta cùng dũng cảm xông đến đội tuyển tỉnh!”

Trần Tuyết vẫn cứ làm một bộ dáng lời lẽ nhàm chán kia: “Tôi quen biết rất nhiều người ở trong đội tuyển tỉnh, chị đây sẽ bảo kê các bé.”

Triệu Trường Anh chỉ có thể đáp: “Được rồi, các chị em!”

Giải đấu đoàn thể kết thúc cũng đồng nghĩa với việc Đại hội Thể thao cấp tỉnh cũng hoàn toàn khép lại.

Triệu Trường Anh và những người khác lập tức được trao giải thưởng, sau đó lại đảm nhiệm việc đứng đầu đi nghi thức bế mạc, vốn dĩ bọn họ có thể ở thành phố Huyền thêm một ngày, thế nhưng mấy người Triệu Trường Anh đều đã ra ngoài bảy ngày rồi, quà cáp cũng đã mua từ lâu, cục trưởng Vương bèn trực tiếp để xe buýt đến, đưa bọn họ trở về thành phố Mật suốt đêm.

Trần Tuyết và Trương Nhược Nhược vẫn luôn phấn khích cả buổi chiều trên đường cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại, Triệu Trường Anh liếc nhìn điện thoại.

Phản ứng của cư dân mạng về giải đấu đoàn thể rất sôi nổi, thế nhưng phần lớn đều tập trung ở diễn đàn bắn cung Trung Quốc, trên Weibo cũng không có giải thi đấu đơn kịch liệt như vậy, dù sao thì cũng không thấy mấy người Triệu Trường Anh thể hiện, ba người cũng tản ra thoải mái, vậy nên mọi người cũng chỉ là ăn mừng.

Đương nhiên là còn có người vẫn ngó nghiêng một chuyện, đó là ân oán giữa Triệu Trường Anh và người nhà họ Chương rốt cuộc là gì?

Triệu Trường Anh trực tiếp đăng nhập vào số tài khoản Weibo mới chứng thực mà Hạ Đan giúp cô đăng ký, sau đó cô phát hiện ra chỉ trong một ngày, fan của cô vậy mà đã lên tới mười triệu rồi.

Cô có hơi ngạc nhiên.

Sau đó mặc niệm vì nhà họ Chương, nghĩ cũng biết, cô không mua fans, đây đều là fans sống, chuyện bên dưới được đưa ra, có bao nhiêu là thú vị bùng nổ cơ chứ.

Thế nhưng cô đã đưa ra giải pháp, nhà họ Chương lại không đồng ý, vậy thì đáng đời rồi.

Triệu Trường Anh đăng nội dung đã được chỉnh sửa trước đó lên.

Trên thực tế, lúc này có không ít người đang canh giữ Weibo của Triệu Trường Anh, mặc dù cô chỉ nói giải đấu đoàn thể kết thúc mà không nói chính xác là lúc nào, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều ngứa ngáy khó nhịn!

Chẳng ngờ được, soàn soạt soàn soạt, cuối cùng thật sự xuất hiện rồi.

Triệu Trường Anh: [Không ngờ được chuyện đầu tiên của tài khoản mới lại là tin nóng, vậy nên trước tiên nói một chút chuyện may mắn đã, tôi đã giành được hai huy chương vàng trong Đại hội Thể thao cấp tỉnh đó.

Bây giờ nói về chuyện chính đi. Đôi lúc một người miêu tả là bất công nhất, vậy nên tôi quyết định sử dụng lời nói chính thức để giải thích về ân oán giữa tôi và nhà họ Chương, tổng cộng có ba bức hình minh họa, xem xong thì mọi người sẽ rõ.]

Ai có thể nhịn mà không xem đây.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều click vào, tấm thứ nhất là bệnh viện hạng nhất của thành phố Mật đưa ra thư xin lỗi. Phía trên đã viết rõ ràng đứa trẻ bị ôm nhầm là Chương Nhất Băng và Triệu Trường Anh.

Đến tấm thứ hai thì trong lòng mọi người bắt đầu phải kêu trời kêu đất, vậy mà lại là tài liệu của Liên đoàn Phụ nữ thành phố Mật. Sau khi xem xong, trong lòng mọi người đều chỉ có một chuyện: muốn chửi người, muốn chửi chết Cát Linh và Chương Nam Hải.

Tấm thứ hai đã như vậy, tấm thứ ba thì sao.

Khi bọn họ mở ra bèn không nhịn được mà chửi đậu xanh một tiếng, trước là Liên đoàn Phụ nữ, đây lại là tài liệu của cục Công an, điên rồi!

Mà lúc này, Chương Nam Hải và Cát Linh lần đầu nhìn thấy tấm ảnh thứ ba, Chương Nam Hải trực tiếp không dám tin mà đứng bật dậy, chuyện làm trái quy định này ông ta làm bí mật như vậy, thế mà Triệu Trường Anh lại điều tra ra được ư?!

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.