Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

16 (1)

Phiên bản Dịch · 3031 chữ

Trong phòng.

Cát Linh nói xong, chờ đợi Tiết Tiểu Hoa cầu xin bà ta.

Nào ngờ, lần trước Tiết Tiểu Hoa gặp Cát Linh bởi vì suy nghĩ đến việc Triệu Trường Anh sau này sẽ sinh sống ở nhà họ Chương, bà đã hạ phong thái của mình xuống thật thấp, sợ gây phiền phức cho Triệu Trường Anh.

Nhưng Triệu Trường Anh là bảo bối nhà bọn họ, bọn họ nghèo như vậy nhưng giáo dục rất tốt Triệu Trường Anh, vậy mà lại bị Cát Linh vu khống trộm đồ?

Tiết Tiểu Hoa không những chán ghét Cát Linh mà còn có chút khinh thường.

Hôm nay bà đang nghỉ ở nhà, Cát Linh vừa vào cửa đã trách mắng nhà bọn họ, sao bà có thể bỏ được?

Tiết Tiểu Hoa lập tức lớn giọng: “Thả bà cái rắm! Nhận cái đầu bà! Đó là một người, bà nhận cái gì, tiền sao. Bà có nhiều tiền thì muốn làm gì cũng được, còn đứa nhỏ nhà chúng tôi, không thể!

Cát Linh vốn dĩ nghĩ với biểu hiện của Tiết Tiểu Hoa lần trước, việc đưa Triệu Trường Anh về cực kì đơn giản.

Một nhà không có kiến thức lại nhát gan như vậy, làm sao dám làm trái ý bọn họ? Chỉ cần bọn họ không giữ lại, Triệu Trường Anh sẽ không có nơi để đi, cô ta mới mười ba tuổi, chắc chắn phải quay về nhà họ Chương.

Bà ta cũng nghĩ kĩ rồi, cho dù đánh dã tiễn như thế nào, chỉ cần Triệu Trường Anh thành thật, thân mật xuất hiện bên cạnh bà ta, thì chỉ như trẻ con chơi đùa.

Ai có thể chê cười cô ta?

Nhưng Tiết Tiểu Hoa thay đổi!

Bà ta từ một người nhà quê khúm núm, đột nhiên biến thành người đàn bà chanh chua?!

Cát Linh chưa từng bị mắng như vậy, giống như Lý Quyên đều là phụ nữ trong thôn, bà ta lập tức giận đến đỏ mặt: “Bà muốn nói chuyện như nào?”

Lúc trước Tiết Tiểu Hoa không biết xấu hổ đưa Triệu Trường Anh từ trên tay vợ chồng họ qua đây, nếu nói không tức giận, bà ta có thể làm được như vậy không?

Bà khinh miệt trực tiếp xì một tiếng: “Nói chuyện như thế nào, dùng tiếng người nói chuyện cùng người khác, còn với bà không phải nói chuyện với người, lại còn nói như vậy. Nhà chúng tôi nuôi dưỡng đứa nhỏ trong sạch mười ba năm, lúc đến chỗ bà, thân là mẹ ruột mới một ngày đã thành ăn trộm, tại sao bà còn không biết xấu hổ chạy đến đây nói chuyện?

“Gì mà cây rụng tiền, tôi khinh, nếu tôi muốn tiền, tôi sẽ đưa đứa nhỏ đến nhà các người ngay khi có cơ hội, tôi nuôi Triệu Trường Anh không phải vì tiền, mà bởi vì đấy là con tôi, con gái của tôi!

“Còn đòi kiện? Kiện đi, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc – vua cũng thua thằng liều, bà kiện tôi, tôi sẽ nói một chút lí lẽ cùng với quan tòa, vì sao mẹ ruột lại có thể làm như vậy, để cho ông ta điều tra xem bà có bị bệnh thần kinh hay không?! Bà kiện tôi, tôi còn muốn tìm được cổng lớn công ty nhà bà, phát loa đeo biển ngữ, tôi sẽ cho tất cả công nhân biết, thủ đoạn nhà họ Chương nhà các người như thế nào!”

Cát Linh cảm thấy như nước đổ đầu vịt, bà ta không biết sự tồn tại của nhà họ Chương là như thế nào sao?

Bà ta lập tức muốn nói cho người này biết, quan tòa không thể làm như vậy, Tiết Tiểu Hoa cũng không thể chạy đến của công ty làm ầm ĩ, bởi vì cảnh sát sẽ trực tiếp bắt bà ta đi.

Có thể bà ta sẽ chẳng kịp nói, bởi vì Tiết Tiểu Hoa nhìn xung quanh một chút, đầu tiên là cầm lên một cây chổi, sau đó lại quăng cây chổi đi, quay đầu đi vào nhà vệ sinh.

Cát Linh còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy trợ lý cực kì hoảng sợ hét lên: “Bà ta cầm cây chổi cọ bồn cầu!”

Cát Linh liếc mắt một cái đã nhìn thấy, đừng nói muốn đứa nhỏ, đến nói lý lẽ cũng không muốn, đứng lên quay đầu bỏ chạy.

Vì thế, Triệu Trường Anh đang đứng ở cửa lập tức nhìn thấy Cát Linh tè ra quần từ trong phòng điên cuồng chạy ra ngoài, nhìn thấy cô thì sửng sốt một chút, còn chưa nói gì Tiết Tiểu Hoa đã cầm cây chổi cọ bồn cầu trực tiếp lao đến, còn quát to: “Con gái, ngăn bà ta lại!”

Đến nửa câu Cát Linh cũng chưa kịp nói với Triệu Trường Anh đã quay đầu chạy như điên!

Bà ta hôm nay đi hội đấu giá, ở đấy chính là nơi phu nhân tranh tài khoe sắc, trang phục là váy dài phong cách mới nhất của nhà thiết kế P cùng với đôi giày cao gót bảy cm.

Đã mặc trên người loại trang phục này, lại cứ như vậy chạy như bay.

Triệu Trường Anh: …

Tiết Tiểu Hoa nhất định đuổi tới tầng dưới mới dừng lại được, tiếp đó quay đầu cầm cây chổi cọ bồn cầu ở cửa ra vào mắng nửa ngày, cuối cùng đem cây chổi đó ném vào thủy tinh trên xe.

Chống eo quát lên một tiếng: “Tôi nói cho Cát Linh bà biết, Tiết Tiểu Hoa tôi đời này không sợ. Bà cút xa chừng nào tốt chừng đấy, đứa nhỏ này cả đời tôi cũng không thể đưa cho bà, bà còn dám tới đây lải nhải, tôi sẽ đem chổi cọ bồn cầu nhét vào trong miệng bà!

Cứ như vậy, Cát Linh cũng chưa dám quay lại đây.

Xe nổ máy một tiếng rời đi rồi, Tiết Tiểu Hoa mới nhặt chổi cọ bồn cầu đi lên tầng, Triệu Trường Anh lâu rồi chưa thấy mẹ hung dữ như vậy, lập tức ngạc nhiên nhìn, lúc chưa kịp phản ứng đã bị Tiết Tiểu Hoa véo một bên tai.

“Cây rụng tiền? Đánh dã tiễn? Con đã làm gì?”

Triệu Trường Anh không nghĩ tới chuyện này, đau muốn chết: “Mẹ, đau, dừng lại rồi con nói.”

Tiết Tiểu Hoa lúc này mới buông tay: “Con nói rõ ràng cho mẹ. Mẹ nghèo đi nữa cũng nuôi nổi con, không cần con phải làm việc, con bây giờ chỉ cần bắn tên thật tốt.”

Triệu Trường Anh đã nói: “Đánh dã tiễn cũng là bắn tên, mẹ, con kiếm tiền quang minh chính đại.”

Cô đưa tin nhắn điện thoại cho Tiết Tiểu Hoa nhìn, Tiết Tiểu Hoa không dám tin xem tin nhắn, nhịn không được còn lại gần đếm, tổng cộng là sáu chữ số.

Bà đời này chưa từng gặp qua sáu chữ số.

Triệu Trường Anh cười nói: “Mẹ, con kiếm tiền, mẹ cùng bố không cần làm việc kiếm sống mệt mỏi như vậy, chúng ta sẽ lại thuê phòng, ba phòng, cũng cho Thương Long một phòng, không để cậu ấy ở phòng khách nữa. Còn nữa, mẹ thích nhất là ăn mặc đẹp, chúng ta sẽ mua quần áo mới, con…”

Cô còn chưa nói xong đã bị Tiết Tiểu Hoa bắt lại, nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc khi thấy tiền của người phụ nữ, không có một chút biểu cảm vui vẻ mà lại thận trọng hỏi cô: “Con làm gì mà người ta cho con nhiều tiền như vậy, bọn họ lại không có ý đồ khác sao.”

Triệu Trường Anh thật sự thấy ấm lòng.

Ba kiếp, chỉ có cặp bố mẹ này là yêu thương cô như vậy.

Cô ôm lấy Tiết Tiểu Hoa: “Mẹ, đều là chính thống, về sau con sẽ kiếm nhiều tiền hơn, con gái của mẹ lợi hại lắm chứ.”

Tiết Tiểu Hoa lại rất tỉnh táo: “Mẹ không tin, một hai ngàn thì có thể, nhưng thế này cũng quá nhiều rồi.”

Triệu Trường Anh bất đắc dĩ, chỉ có thể liên lạc Hạ Đan, Hạ Đan là huấn luyện viên, nói chuyện rất đáng tin, anh ấy giải thích một chút, Tiểu Hoa cuối cùng cũng tin.

Sau đó nhìn sáu chữ số kia mới kích động lên: “Thực sự là nhiều như vậy, ai da, con gái trải qua khổ cực lâu như vậy, cuối cùng chịu đựng vươn lên! Mẹ phải cho bố con biết, còn có em trai con nữa.”

Triệu Trường Anh nói thẳng: “Mẹ, đừng gọi bọn họ trở về, chúng ta hôm nay ra ngoài ăn, tiện thể mua quần áo, phải đi qua trung tâm thương mại nha.”

Tiết Tiểu hoa có chút không muốn: “Chỗ đó đắt cỡ nào, năm mươi đồng tiền trong nhà có thể mua một chút bánh bao thịt.” Triệu Trường Anh trực tiếp đẩy mẹ đi thay quần áo.

Triệu Lâm Húc vốn dĩ đưa cơm ở mãi đâu, trực tiếp xin phép logout, đi tam trung đón Thương Long đang học bù, một nhà tụ họp ngay tại trung tâm thương mại.

Cả một nhà đều là người nhà quê, chưa từng đến nơi này.

Có chút thấy không quen.

Triệu Trường Anh bèn nói: “Chúng ta đi tiêu tiền, có gì mà phải ngượng ngùng.”

Nghĩ thấy đúng như vậy, cả nhà lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu đi vào.

Triệu Trường Anh hỏi hỏi, trước tiên đưa mọi người đến một cửa hàng chuyên bán đồ thể thao, cửa hàng này theo như bạn học cùng ở kiếp thứ nhất nói thì chất lượng tốt, giá tiền lại thích hợp.

Cô đi vào xem thì thấy đúng là như vậy, lúc này đang giảm giá, quần áo thể thao còn dưới năm sáu trăm đồng một bộ, giá tiền của giày cũng không khác biệt lắm.

Triệu Trường Anh mua cho một nhà bốn người, mỗi người mấy bộ đồ thể thao vài đôi giày, ba người còn lại không đồng ý, chê đắt, sau cùng Triệu Trường Anh phải làm ra vẻ hung dữ mới đồng ý mua.

Triệu Thương Long còn nói: “Không cần mua cho em, của em đủ dùng rồi. Chị, em thấy nữ sinh trong lớp đều mặc váy thường xuyên, chị cũng mua mấy bộ đi.”

Triệu Trường Anh chính xác tiến vào cửa hàng có phong cách đang thịnh hành, nhưng cô không chỉ mua cho mình mà còn mua váy áo cho Tiết Tiểu Hoa.

Dáng dấp Tiết Tiểu Hoa không xấu, có thể do điều kiện gia đình còn kém, làm sao có tiền ăn mặc cho nên chỉ có áo sơ mi, quần liền cũ giá mấy đồng tiền.

Váy đẹp như này, bà cũng chưa từng thử qua.

Bà có chút do dự: “Mẹ mặc không dễ nhìn sao?”

Triệu Trường Anh gật gật đầu, thuận tay cầm đôi giày da nhỏ đeo giúp bà: “Mẹ đi thử xem.”

Tiết Tiểu Hoa lập tức cầm đi vào, một lát sau mới nhăn nhó đi ra, không thoải mái hỏi: “Có giống quần áo của tôi không, cái váy này đẹp quá, tôi mặc trên người cái này, mọi người đừng chê cười tôi!”

Triệu Trường Anh bèn nói: “Sao lại như vậy được, mẹ con nhìn đẹp nhất. Chỉ là mẹ không quen, thực sự rất xinh đẹp, mẹ ngày mai mặc thử, mọi người chắc chắn khen đẹp. Con còn mua mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm cho mẹ, mẹ từ từ học cách dùng sẽ càng ngày càng đẹp.”

Tiết Tiểu Hoa cũng cực kì thích, Triệu Trường Anh nói vậy bà lập tức đáp ứng: “Vậy ngày mai mẹ mặc?!”

“Ngày mai làm gì, hôm nay có thể mặc luôn.” Triệu Trường Anh cho bà tự quyết định.

Trong lòng Tiết Tiểu Hoa thích thú, sau đó lại thúc giục ba bọn họ: “Đi thay đồ nhanh lên, chúng ta hôm nay đều sẽ thật đẹp, theo Trường Anh hết!”

Vì thế một nhà đều thay đổi toàn thân, cùng đi ăn bên một nhà hàng khách sạn nổi tiếng.

Lúc ăn cơm, Triệu Thương Long lại gần nhỏ giọng nói với cô: “Chị, về sau em sẽ mua cho chị thật nhiều quần áo đẹp.”

Triệu Trường Anh vô thức muốn vò đầu cậu, Triệu Thương Long nhanh chóng tránh được.

Hai người ồn ào một lúc thì Triệu Trường Anh dừng tay lại, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Bọn họ ngồi ngay sát đường cái, khách sạn này ở tầng hai, đặc biệt nhìn rõ, một cô gái ăn mặc đẹp đẽ đang cầm ly trà sữa đang đi một bên vừa nói vừa cười, vừa khéo đụng phải cô gái khác đang chờ đèn đỏ, trà sữa rơi trên mặt đất, cũng bắn tung tóe lên người cô gái.

Kia không phải là Chu Vũ sao?

Triệu Trường Anh chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu ăn cơm, nhưng một lát sau, lại nhìn về hướng kia, phát hiện Chu Vũ vậy mà còn ở đó đang bị một chàng trai kéo cánh tay lại, rõ ràng đang xảy ra cãi vã.

Chàng trai kia dáng vẻ lưu manh, xem ra Chu Vu rất sợ, không nhắc tới huấn luyện viên Chu, Triệu Trường Anh cũng không có thói quen nhìn con gái bị bắt nạt, bèn nói với bố mẹ một tiếng rồi đi xuống.

Lúc nàng đến chỗ đấy, chỉ nghe thấy đang cãi nhau, nữ sinh xinh đẹp kia quát to: “Anh có chuyện gì vậy, tôi đã tránh cô, cô còn đi đến đụng trúng người tôi.”

Chu Vũ ủy khuất xin lỗi: “Thật xin lỗi, nhưng cô mới là người đâm vào tôi.”

“Nói láo, rõ ràng là do cô béo chắn toàn bộ đường đi, toàn bộ quần áo của tôi đều bẩn, cô bồi thường như thế nào?”

Chu Vũ tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Tôi đứng phía trước, cô ở phía sau, là cô tự đi tới, hơn nữa quần áo của tôi cũng bị ướt.”

Triệu Trường Anh ở rất gần mới nhìn thấy, cô gái mặc một bộ váy đài trắng chạm đất, trên làn váy có một mảnh bị dính trà sữa, mà bên bả vai Chu Vũ hầu như bị ướt hết.”

Dường như đối phương không cảm thấy chính mình sai, chàng trai trực tiếp mắng: “Cô xấu xí, nghe có hiểu không? Nhanh chóng bồi thường, nếu không đến cục cảnh sát.”

Người xung quanh cũng bắt đầu nói: “Hai người chính là đang bắt nạt người!”

Người con trai kia lập tức bày ra nắm đấm, người lên tiếng là vài chị gái đều không dám nói gì, nhưng cũng không bỏ đi.

Anh ta trực tiếp giơ nắm tay về phía Chu Vũ: “Nhanh bồi thường, đừng làm tôi nổi giận, coi chừng…”

“Coi chừng cái gì?” Ngay lúc này, tự nhiên có một người xuất hiện, là một cô gái, Triệu Tam lập tức nghiêng đầu qua, muốn cho đối phương một bài học, anh ta vất vả lắm mới theo đuổi được bạn gái, lúc này không thể hiện phong thái bạn trai của mình thì lúc nào thể hiện?

Chỉ là quay đầu qua lập tức thấy thích thú, một vóc dáng cao rất xinh đẹp, nhưng xem ra là một cô gái nhỏ tuổi.

Dáng dấp thật xinh đẹp, anh ta nhịn không được bèn huýt sáo: “À, cô gái nhỏ, cô ta không bồi thường, cô bồi…”

Lời còn chưa dứt, cổ họng của anh ta đã bị kẹt lại.

Cô gái kia không biết đã dùng biện pháp gì, rõ ràng giữa hai người còn cách ba bước, cô làm thế nào nháy mắt đã đến gần, sau đó chính xác nắm được cổ họng của anh ta.

Anh ta đến thời gian để phản ứng cũng không có.

Đây không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là cô gái nhỏ thanh thuần như vậy khi nói chuyện lại rất dọa người: “Anh có biết chỗ này yếu ớt như nào không? Tôi chỉ cần hơi dùng sức, đời này của anh lập tức kết thúc.”

Anh ta biết rõ không nên tin, dù sao xã hội có pháp luật, vì người khác mà giết người, coi như là vị thành niên, cũng điên rồi!”

Nhưng không biết vì sao, anh ta nhìn cô gái kia lại cảm thấy ánh mắt lạnh như băng đang nhìn anh ta giống như người chết, phía sau lưng anh ta đột nhiên thấy lạnh.

Hơn nữa, cánh tay mảnh khảnh kia thật sự đang từ từ gia tăng lực.

Anh ta có cảm giác nếu dám phản kháng sẽ lập tức chết ở chỗ này.

Dường như ngay lúc đó, anh ta thấy kinh sợ: “Tôi sai rồi, là lỗi của chúng tôi, tôi sai rồi!”

Triệu Trường Anh lúc này mới buông lỏng tay.

Có thể chân Triệu Tam đã sớm mềm nhũn, cô vừa buông lỏng tay đã trực tiếp bụp một tiếng quỳ trên mặt đất, người xung quanh đều cười ha hả, kết cục như này, tất cả mọi người đều thích.

Nhất định trong lòng Triệu Tam rất tức giận, nhưng cũng không thể làm gì hơn, vừa đứng lên đã muốn chạy, Triệu Trường Anh lạnh lùng nói một câu: “Phí giặt quần áo!”

Triệu Tam cả người đều cứng lại, sau đó cuống quýt lục túi trên dưới trái phải, cuối cùng tìm ta năm mươi đồng, rất cung kính để dưới đất rồi dắt bạn gái chạy nhanh như thỏ.

Xa xa có thể nghe thanh âm tức giận của cô gái: “Anh làm sao vậy? Như thế đã sợ, một tiểu nha đầu thì anh sợ cái gì?!”

“Sợ chết!”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.