Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống lại

Phiên bản Dịch · 2536 chữ

"Con gái, con không sao chứ?"

Triệu Trường Anh quay đầu nhìn sang, trước mắt cô có một phụ nữ trung niên lùn và béo đang nhìn cô với ánh mắt quan tâm.

Cô lui về phía sau nhìn lại một lần nữa, đây là một cái sân vừa quen thuộc vừa xa lạ, bên cạnh còn có hai người đàn ông và một bé trai.

Một người đàn ông trong đó và bé trai nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, còn ánh mắt một người đàn ông mặc vest khác nhìn cô đầy khinh thường.

Người đàn ông mặc vest bên cạnh vừa cười vừa nói: "Chẳng có gì đáng để ngạc nhiên. Nhà họ Chương là nhà giàu nhất thành phố Mật, đây cũng là khu biệt thự tốt nhất thành phố Mật. Toàn bộ sân rộng khoảng ba nghìn mét vuông, là thiết kế nổi tiếng của Uy Nặc, chỉ riêng chi phí thiết kế cũng đã lên đến hàng trăm vạn."

Với giọng nói hơi chanh chua của người này, những điều mà Triệu Trường Anh cho rằng mình đã quên từ lâu dần hiện ra trong đầu. Dường như đây… Là nhà họ Chương của kiếp thứ nhất, là ngày cô vừa được đón về.

Kiếp thứ nhất bố mẹ cô vướng vào cờ bạc, rượu chè bê tha, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Cô nhớ ba tuổi đã phải tự mình nấu cơm, giặt giũ quần áo, bốn, năm tuổi phải nghĩ xem ở đâu mới có thức ăn để nhét đầy bụng. Cứ như vậy, thậm chí bố mẹ cô còn lén bán lúa mì mà cô hái được vào mùa thu để lấy tiền, nếu năm đó không có thím Triệu thì suýt nữa cô đã chết đói rồi. Đến khi cô bảy tuổi, người bố uống rượu đến chết, người mẹ cờ bạc cũng không thấy bóng dáng, chú Triệu và thím Triệu nhận nuôi cô thì cô mới có được những năm tháng hạnh phúc.

Ba ngày trước, có người dẫn theo cảnh sát vào trong thôn, sau khi lấy máu của cô thì nói cô là đứa con gái thất lạc năm xưa của nhà họ Chương, muốn đưa cô về nhà họ Chương.

Chú Triệu và thím Triệu không yên lòng nên đã đi theo đến đây.

Hiển nhiên là thím Triệu vô cùng lo lắng nói: "Nếu không thì chúng ta không đi tham quan nữa, trực tiếp vào đi thôi."

Cô ngẩng đầu lên ngắt lời của người đàn ông kia: "Quản gia Trương, đừng nói nữa, đưa chúng tôi đi vào thôi."

Quản gia Trương:...

Ông ta coi đám người này là một lũ nhà quê mà quên mất đây chính là thiên kim thật vừa mới tìm về.

Đúng vậy, đây là thiên kim thật lớn lên trong thôn, ở trong một ngôi nhà ngói, uống nước từ giếng bùn, ngay cả nhà vệ sinh cũng lộ thiên.

Thím Triệu còn lo rằng Triệu Trường Anh không thoải mái: "Nếu không để cho em trai cõng con nhé?"

Thật ra Triệu Trường Anh vẫn ổn, chỉ là cô không hiểu tại sao mình lại trở về đây, về trở về trước khi tất cả những bi kịch trước kia vẫn chưa xảy ra?

Triệu Thương Long đi đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: "Chị, nếu chị không thoải mái thì có thể nói với em."

Đã lâu rồi Triệu Trường Anh không gặp cậu, cô không nhịn được sờ đầu cậu, Triệu Thương Long lập tức không muốn: "Chị, chị mà sờ nữa là không lớn lên đâu."

Phản ứng quen thuộc mà xa lạ của cậu khiến Triệu Trường Anh bật cười.

Rất nhanh sau đó, cả nhà bọn họ cùng đi vào phòng khách.

Nhà họ Chương thật đúng là giàu có, phòng khách được trang hoàng vô cùng xa hoa, chú Triệu, thím Triệu và Triệu Thương Long vừa vào cửa đã giật mình. Bọn họ nhìn thấy sàn nhà rộng lớn sáng như gương, còn có cả đèn thủy tinh và những đồ gia dụng màu vàng được trưng bày trong nhà.

Thím Triệu nhìn đôi giày vải của mình, nhỏ giọng nói với Triệu Trường Anh: "Cái này có thể giẫm lên sao?"

Thật ra trong kiếp thứ nhất Triệu Trường Anh cũng giật mình, lúc ấy ngôi nhà đẹp nhất mà cô từng thấy là ngôi nhà hai tầng của trưởng thôn. Cô chưa từng thấy một ngôi nhà hoa lệ như vậy, cô không những không dám giẫm lên mà còn cẩn thận sờ một cái, đó thật sự là vàng sao?

Sau đó Cát Linh chướng mắt nơi cô ở, cảm thấy nơi cô ở là trong thôn, kiến thức còn hạn hẹp.

Vào ngày thứ hai về nhà, chiếc nhẫn kim cương của Cát Linh bị mất, lại còn được tìm thấy trong phòng của cô. Cho dù cô có giải thích thì vị mẹ ruột hời kia cũng không tin cô.

Bà ta không thèm biết đúng sai đã nhận định cô là đồ ăn trộm.

Sau này cánh tay của Chương Nhất Băng bị gãy, không tham gia được Giải Vô Địch Thế Giới, vu khống cô bởi vì ghen tị mà hãm hại cô ta, Cát Linh cũng tin mà không hề nghi ngờ.

Bà ta nói rất nhiều lời khó nghe, thậm chí còn nói cô chết thì bà ta mới tin.

Lúc đó cô chưa biết gì, mới có mười bốn tuổi, từ đầu đến cuối cô vẫn không rõ mình đã làm sai điều gì, không ngừng chối là không có.

Nhưng vẫn không có ai tin cô!

Cát Linh cho người nhốt cô dưới tầng hầm, nói rằng nếu cô không nhận sai thì sẽ không cho cô đi ra.

Kết quả là ngày đó nhà họ Chương bốc cháy, cô ở trong tầng hầm dưới đất không ngừng đáp cửa sổ nhưng không ai đến cứu cô, cô cứ như vậy mà bị thiêu chết.

Thật đau quá!

Trong lòng Triệu Trường Anh khó chịu, cô kéo tay của thím Triệu, nói với giọng lãnh đạm: "Đường không phải để cho người ta đi sao? Để con đỡ mẹ đi vào."

Ngược lại Cát Linh vẫn ngồi bên trong không động đậy, khi bà ta nhìn thấy tay của Triệu Trường Anh đặt sau cánh tay của thím Triệu thì không nhịn được mà nhíu mày. Mặc dù bà ta không có tình cảm với đứa trẻ này nhưng cô lại đỡ người khác trước mặt người mẹ ruột như bà ta, thật là... Trong mắt không có người mẹ như bà ta.

Ngược lại Chương Nhất Băng ở một bên lại hiểu được, cô ta duỗi tay ôm lấy cánh tay của bà ta: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Cát Linh lại bắt đầu đau lòng cho con nuôi của mình.

Vốn dĩ bà ta không nên để Chương Nhất Băng ôm lấy cánh tay mình như vậy nhưng bà ta lại không mở miệng để cô ta bỏ tay ra.

Rất nhanh sau đó, Triệu Trường Anh cũng đỡ thím Triệu đến trước mặt bọn họ.

Theo lý mà nói, lần đầu tiên bố mẹ nuôi đưa con gái ruột về nhà, bố mẹ nhà họ Chương cũng nên ra đón tiếp một chút.

Điều này không liên quan đến tiền bạc và thân phận, đây đơn giản là lời cảm ơn.

Nhưng lúc này, Cát Linh và Chương Nam Hải mới cùng với Chương Nhất Băng đứng lên.

Quản gia Trương đi phía sau giới thiệu: "Thưa ngài, thưa bà, đây là cô Trường Anh, đây là mẹ nuôi của cô Trường Anh, Tiết Tiểu Hoa, bố nuôi Triệu Lâm Húc, em trai Triệu Thương Long."

Ông ta nói tiếp: "Đây bố ruột của cô Trường Anh, ngài Chương Nam Hải, mẹ ruột là bà Cát Linh, đây là cô Nhất Băng."

Mặc dù mấy người thím Triệu bọn họ rất căng thẳng, sợ sẽ khiến cho Triệu Trường Anh mất mặt, lúc này mới nhiệt tình vươn tay ra: "Bà Chương, ông Chương, xin chào hai người."

Nhưng Cát Linh không muốn bắt tay với bà, bà ta cười nhạt: "Ngài ngồi đi."

Tay thím Triệu lơ lửng giữa không trung, bà hơi xấu hổ nhưng Triệu Trường Anh lại nắm lấy tay bà. Triệu Trường Anh nói thẳng: "Mẹ, mẹ ngồi đây đi."

Một tiếng mẹ này như chọc phải tổ ong vò vẽ.

Cát Linh nhìn Triệu Trường Anh với vẻ không thể tin được, muốn nói với cô vài câu ngay lập tức nhưng kết quả lại bị Chương Nam Hải ngăn lại.

Chương Nam Hải cười với Triệu Lâm Húc, nói: "Đoạn đường này mọi người đã vất vả rồi, hôm nay ở lại đi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp người đưa mọi người đi dạo thành phố Mật."

Triệu Lâm Húc lập tức xua tay: "Không vất vả, không vất vả, con gái nuôi nhiều năm như vậy, chúng tôi rất lưu luyến, không có ý gì khác, chỉ muốn đến đây xem cuộc sống của con bé như thế nào, không cần rắc rối như vậy. Hơn nữa, thành tích của Thương Long không tệ, chúng tôi cũng muốn tìm trường học cho thằng bé, không cần phải sắp xếp."

Dường như Chương Nam Hải nhớ lại điều gì đó: "Đúng rồi, Thương Long là quán quân Olympic Toán phía đông của năm nay đúng không. Đứa nhỏ này giỏi quá, chắc hẳn sẽ có không ít trường mời đi."

Nhắc đến điều này, thím Triệu vô cùng kiêu ngạo: "Đúng vậy, trường số 1, trường số 3 ở thành phố Mật, mấy trường cấp hai trong tình thành đều muốn, chúng tôi đang thương lượng..."

Bà ta còn chưa nói xong thì Triệu Lâm Húc đã ngắt lời nói: "Thật ra thì chất lượng giáo dục ở tình thành vẫn tốt hơn, Thương Long có tài năng, ở thành phố Mật là uất ức cho thằng bé. Đúng lúc tôi biết một người ở trường số 1 trong tỉnh thành, ngày mai tôi đưa mọi người đi tỉnh thành."

Triệu Lâm Húc rất biết sắp xếp: "Một chuyện thuận lợi, không cần phải rắc rối."

Thím Triệu không biết nên nói như thế nào, Triệu Trường Anh đã mở miệng trước: "Tôi thay bố mẹ nuôi cảm ơn ngài, nhưng trước đó chúng tôi đã thương lượng rồi, tôi sẽ học ở thành phố Mật."

Cô vừa nói vậy thì Cát Linh nhíu mày. Còn thím Triệu, chú Triệu và Triệu Thương Long thì nhẹ nhàng thở ra.

Đây là điều thứ nhất Triệu Trường Anh muốn thay đổi, kiếp trước, rõ ràng là bọn họ đều đã thương lượng rằng muốn học ở thành phố Mật, Chương Nam Hải lại tự đưa Triệu Thương Long đi tỉnh thành, còn đưa thím Triệu và chú Triệu qua đấy sắp xếp công việc.

Lấy danh nghĩa tốt đẹp là không muốn làm chậm trễ đứa trẻ.

Lúc đầu Triệu Trường Anh cũng cho là như vậy nhưng sau này cô mới biết rằng ý tứ thật sự của bọn họ là muốn bọn họ ngừng qua lại. Nhà họ Chương cũng không thích có bà con nghèo như vậy, bọn họ sợ Chương Nhất Băng thấy phiền lòng.

Vậy nên ông ta đã sắp xếp cho chú Triệu và thím Triệu một công việc vô cùng bận rộn, cả ngày chỉ có thể vùi đầu làm việc, tết nhất cũng không được nghỉ. Hôm nay thật ra chính là lần cuối cùng mà Triệu Trường Anh gặp mặt bố mẹ nuôi ở kiếp thứ nhất.

Nếu đã sống lại, cô muốn thay đổi vận mệnh của chính mình.

Chương Nam Hải liếc nhìn Triệu Trường Anh một cái, ngược lại không nói thêm gì: "Được rồi, trước hết hôm nay mọi người nghỉ lại đây đã, ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị."

Lần này, Triệu Trường Anh không kéo thím Triệu nữa.

Thím Triệu lại bất ngờ một lần nữa, sao bà có thể đồng ý ở nhà người khác chứ?

Bà vội vàng nói: "Không không không, vậy thì quá phiền phức rồi, để tự chúng tôi tìm là được."

Cát Linh cũng không muốn quá thân thiết với người nhà họ Triệu vậy nên bà ta nói thêm: "Cũng được, vừa đúng lúc chúng tôi không biết mọi người thích cái gì, cái này vẫn tự mình chọn thì thích hợp hơn."

Chuyện này vừa nói xong, người nhà họ Triệu ở chỗ này đợi thật sự không dễ chịu nên đã vội vàng đứng dậy chào tạm biệt.

Triệu Trường Anh cũng rất tự nhiên mà đứng lên, nói với Chương Nam Hải: "Tôi đi tiễn bọn họ."

Chương Nam Hải không ngăn cản cô: "Để tài xế đưa mọi người đi, đừng về quá muộn."

Đợi đến khi Triệu Trường Anh bọn họ đều đi rồi, Cát Linh lập tức giận dữ nói: "Lão Chương, ông nhìn thấy không? Vào đây lâu như vậy nhưng một tiếng bố mẹ cũng không chịu gọi, lúc nào cũng muốn tranh thủ ích lợi cho gia đình nhà quê kia. Ở lại thành phố Mật làm gì chứ, còn không phải là muốn thơm lây sao, căn bản là không quen biết."

Chương Nam Hải vẫn thấy ổn, vốn dĩ ông ta nghe quản gia nói rằng đó là một con nhóc chỉ biết vâng vâng dạ dạ thì cảm thấy không có gì hữu dụng.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy mặc dù quần áo Triệu Trường Anh mặc có hơi giản dị, nhưng lại không hề tự ti, tiến lùi có mức độ nên cảm thấy có giá trị.

Nhưng tất cả đều phải nhìn lại xem sao.

Ông ta nói: "Vừa mới trở về thì sao con bé có thể thân thiết với bà được. Hơn nữa, người ta không muốn đi, chúng ta cũng không thể ép buộc, bọn họ muốn bà không cho là được rồi. Bà cũng đừng có hung ác quá, bà đối xử tốt với con bé một chút, có con gái nào lại không thích mẹ ruột của mình chứ?"

Ông ta nói xong thì quay đầu đi về phía phòng sách.

Ngược lại Cát Linh tức giận gần chết, bà ta ôm ngực nói với Chương Nhất Băng: "Con nhìn bố của con đi, không biết đau lòng cho người khác gì cả, anh trai của con cũng vậy, cũng không biết trở về chống lưng cho mẹ, tức chết mẹ."

Chương Nhất Băng hoàn toàn không để Triệu Trường Anh vào mắt, cô ta cười nói: "Mẹ, so thiệt hơn làm gì. Đừng tức giận, đừng tức giận, con mang quà về cho mẹ đấy, mẹ không định xem sao?"

Cát Linh lập tức bị thu hút sự chú ý: "Cái gì vậy?"

Chương Nhất Băng lấy trong túi xách ra một lá thư thông báo: "Mẹ, con muốn vào đội đại diện chính thức tham gia Đại hội Thể thao Thanh niên toàn quốc!"

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.