Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả Thù (1)

Phiên bản Dịch · 1203 chữ

‘Cái quái gì vậy?’

Sau khi nghe câu nói kia, tôi nhìn chăm chăm cô ta. Có thể là do nụ cười của tôi, nên Wendy nhanh chóng mở miệng.

‘Tiểu thư, cô thật sự không thể làm vậy lần này! Cô không được phép đi ra ngoài khi chưa đồng ý cưới hoàng tử.’

‘Gì cơ, tôi tưởng tôi đang nghỉ dưỡng ở biệt thự này, ra là đang bị giam cầm ư?’

Đột nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác Deja vu không tên. Thực sự rất lạ... Tôi thực sự nghĩ mình đã thấy cảnh tượng này ở đâu đó trước đây rồi.

‘Nhưng tôi đã thấy nó ở đâu?’

Dường như những suy nghĩ này là ngòi nổ. Tôi bắt đầu thấy chóng mặt bởi những làn sóng kí ức bất chợt ập tới như những ánh đèn pha, cảm giác như hàng loạt vụ nổ liên tiếp nổ ra trong đầu tôi vậy.

‘Ôi trời ơi!’

Tôi chợt nhận ra tôi đã nhập vào cơ thể nhân vật trong cuốn tiểu thuyết tôi viết khi còn nhỏ, cô ấy chính là nhân vật bất hạnh nhất cuốn tiểu thuyết! Riddle Spencer. Cô ấy là con gái thứ hai của gia đình Spencer, một đứa con gái không được chào đón, vì cô ấy là đứa con hoang.

[‘Mày thì làm được cái thá gì chứ? Con điếm vô dụng! Mày là nỗi hổ thẹn cho gia đình này!’]

Riddle tự học vì cô không nhận được giáo dục đàng hoàng. Bởi vậy, cô thường xuyên bị đánh đập vì thất bại, không theo được những nguyện vọng họ đề ra, cũng khá rõ ràng cô trở thành một đứa trẻ luôn ảm đạm cũng bởi những chuyện này. Cả mẹ kế và chị kế của Riddle đều kinh tởm cô. Là một đứa con hoang mà họ vô cùng ghét bỏ. Đây cũng chính là lí do mà các cô hầu đều vô cùng hỗn láo với cô. Thật ra, cô ấy còn bị ép hôn!

[‘Cưới hoàng tử của La Mã đi’]

Cha của cô, vốn là con chó săn của Hoàng Gia, bắt cô kết hôn mặc ý kiến của cô là gì. Cô bị ép cưới một tên hoàng tử bị nguyền rủa, người không có máu hay nước mắt, chỉ để hoàn thành nguyện vọng của nhà vua. Và rồi, lần đầu tiên trong đời, Riddle phản bác lại cha mình.

[‘Cha ơi, con không muốn cưới người đó’]

Không phải bởi vì cô sợ tên hoàng tử. Mà vì cô vốn đã có vị hôn phu rồi.

[‘Im đi! Sao một con bọ như mày dám phản bác lại tao?’]

Cha cô không muốn nghe gì cả và trở nên cáu giận với cô. Thậm chí còn dùng đòn roi và vũ lực để nhốt cô trong căn biệt thự này.

‘Sau khi tất cả những việc ấy xảy ra, thì tôi nhập vào cơ thể này.’

Tôi bỗng trở nên chóng mặt.. Vì những bất hạnh của Riddle vẫn chưa kết thúc tại đây. Trong suốt cuộc hôn nhân, cô ấy phát triển một mối quan hệ vô cùng tệ hại với hoàng tử. Khi cô ấy cuối cùng cũng quay lại với vị hôn phu, hắn cướp sạch tiền bạc của cô. Thậm chí cái chết của cô ấy cũng bất hạnh. Cô bị kết tội vì giúp đỡ nhân vật chính và bị chặt đầu bởi máy chém.

May mắn thay, tôi biết cách để phòng tránh cái chết ấy. Nhưng ngoài việc kia, tôi thực sự không muốn sống trong cuốn tiểu thuyết này. Về ý nghĩ tôi đã thực sự chết ở hiện thực, tôi không thực sự nhiều về nó lắm. Nếu có thể, tôi thực sự muốn quay về ngay lúc này. Tôi nhớ gia đình và bạn bè của tôi.

‘Có cách nào để quay trở lại không nhỉ?’

Sau ba ngày trầm tư về hành động tiếp theo của mình, tôi quyết định mình sẽ làm gì và gọi Wendy.

‘Wendy, gửi một lá thư tới bố tôi. Bảo ông ấy rằng tôi sẽ kết hôn.’

Sau khi gửi lá thư được một ngày, một chiếc xa ngựa nhanh chóng tới đón tôi đi, như thể nó đã chờ rất lâu để làm điều này. Tôi đã lập một lời thề với bản thân, tới khi nào còn ở trong cơ thể này, tôi sẽ ghê tởm bất cứ ai thô lỗ với bản thân.

‘Mày quả thật rất cứng đầu. Sau khi bị gửi tới đó, đằng nào mày cũng sẽ quay trở lại trong một năm.’

Lúc đó vốn là giờ ăn sáng khi tôi tới dinh thự, đó cũng là điều đầu tiên tôi nghe từ cha, thực sự khá ngạc nhiên.

‘Cái gì đây? Đồ ăn của tôi có vấn đề gì vậy?’

Trên đĩa của tôi, có một chén soup trông khá kì lạ cùng một chiếc bánh mì đầy vụn trông có vẻ như là đồ ăn thừa. Khi tôi so sánh đĩa của tôi với những đĩa khác có trên bàn ăn. Tôi để ý thấy rằng, họ đều có món soup nóng hổi ngon tuyệt cùng chiếc bánh mì mềm thơm ngon, cùng rau củ tươi.

Tôi không thể ngờ họ công khai phân biệt đối xử với tôi như vậy mặc dù đều đang ngồi ăn cùng một nơi cùng một thời điểm như này.

‘Trong tất cả mọi thứ, sao các hầu gái và gia đình cứ phải động chạm tới bữa ăn của tôi?’

Khi đang cằn nhằn trong đầu, tôi cảm thấy khá thương xót cho Riddle Spencer. Tôi tự hỏi liệu cô ấy đã bị đối xử như này suốt thời gian qua. Tôi bắt đầu nhìn Wendy một cách trống rỗng, người đang đứng cạnh tôi. Cô ấy sợ toát ra mồ hôi hột khi mắt chúng tôi gặp nhau. Cô ấy dường như đã hiểu ánh mắt tôi có ngụ ý gì, cô ấy biết đồ ăn của tôi đã được chuẩn bị riêng so với của mọi người.

Thấy Wendy gật đầu, tôi để đĩa sang một bên. Và khi ấy, những người từng coi tôi như không khí, thậm chí không quan tâm tôi ăn hay không, bắt đầu nói chuyện.

‘Riddle, mày có nhận thức được cái tin về việc mày bị nhốt trong biệt thự đã tới tai của hoàng tử không? Nhục nhã tới mức độ nào nữa đây?’ Khá rõ ràng là ông ta đang áp đặt mọi tội lỗi lên tôi.

‘Đừng cáu giận vậy, Spencer. Đứa trẻ này có biết gì đâu,’ Mẹ kế của Riddle trả lời như khiêu khích.

‘Đúng vậy đó cha. Đừng nóng giận vì nó đã làm những việc ngu ngốc trong khoảng thời gian vừa rồi’

Theo sau bà ta là chị kế của Riddle, những lời của Vestica Spencer làm tôi câm nín.

‘Liệu Vestica có được quyền nói vậy về tôi không?’

Vestica thường xuyên coi mình là người thông minh nhất, có vẻ tôi của quá khứ cũng đã làm những việc ngu ngốc để cô ta có thể hành xử vậy.

Bạn đang đọc Tôi không muốn bị ám ảnh bởi Hoàng Tử tàn nhẫn của Bultandat (불탄닷)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi FleurDuSoleil
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.