Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong Chúng Ta Có Một Tên Phản Bội

Phiên bản Dịch · 1936 chữ

- Tai nạn!

Lý Tao dám hướng về “Quan Âm Tống Tử” mà thề, đây tuyệt đối là tai nạn ngoài ý muốn.

Chỉ là một cái va chạm với một cơ thể mềm mại đầy xúc cảm và khuôn mặt đỏ ửng ở một khoảng cách bằng “0” này.

Cảm giác đó thật sự không thể diễn tả được. Quá kích thích!

Nhưng mà, Lý Tao là ai chứ.

Chính nhân quân tử đó!

Làm sao có thể sai lại càng sai như vậy được, làm sao lại có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?

Cho nên… Lý Tao chỉ đơn giản hưởng thụ cảm giác hương diễm ngắn ngủi một hai giây đồng hồ rồi lập tức làm bộ muốn chống hai tay đứng dậy.

Đúng lúc này, Manh Manh ở một bên bất ngờ nhảy lên một cái, cả người cơ hồ là ngồi ở trên lưng Lý Tao. Làm cho ý muốn đứng dậy của Lý Tao bị đè bẹp xuống.

- Không được! Cha nhanh hôn mẹ. Manh Manh muốn có em trai, em gái. Mẹ của Lệ Lệ nói, nếu như con trai và con gái hôn nhau quá mười giây đồng hồ thì người con gái sẽ mang thai và sinh ra em bé. Manh Manh cũng muốn mẹ sinh cho con em trai, em gái…

Đặt mông ngồi trên lưng Lý Tao, Manh Manh nhất quyết không chịu đứng lên.

Mà Lý Tao bất đắc dĩ chỉ có thể cùng Trương Nhã hai môi dán chặt lại một chỗ.

- Cha không được đứng dậy. Phải nghiêm túc cẩn thận hôn mẹ có biết không? Để Manh Manh đếm cho hai người….

Vì để cho mình có em trai, em gái Manh Manh rất nghiêm túc, nghiêm túc, nghiêm túc gập đầu ngón tay mà đếm:

- Mười… Chín… Tám… Bảy…

Việc đã đến nước này Lý Tao cũng không có biện pháp nói chuyện, chỉ có thể dùng gương mặt biểu tình phong phú cộng với ánh mắt “chân thành” để tỏ vẻ áy náy với Trương Nhã.

Mà Trương Nhã thì còn có thể làm thế nào được? Đây chính là bị con gái của mình ra sức bán đứng.

Gương mặt nhỏ bé hoàn toàn đỏ ửng, lông mày cong cong. Cả người Trương Nhã bị ép dưới cơ thể Lý Tao. Nàng hận không tìm được cái lỗ nào để mà chui vào.

Đừng nghĩ Trương Nhã đã là bà mẹ của một tiểu Loli năm tuổi. Nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ Trương Nhã còn chưa có tiếp xúc thân mật với người khác phái, kể cả bắt tay cũng chưa từng. Đây quả thật là một sự tương phản như trời với đất vậy.

Một người phụ nữ nhìn như một người vợ đầy quyến rũ nhưng mà thực tế thì trái tim lại non nớt, thuần khiết như một thiếu nữ.

Cho đến bây giờ nàng cũng không dám tưởng tượng được mình sẽ tiếp xúc thân mật như vậy với một người đàn ông.

Cảm giác được một người đàn ông chinh phục là như vậy sao? Chẳng lẽ cái cảm giác chán ghét, ghê tởm trước đây của nàng là sai lầm?

Không thể tránh được, nội tâm bướng bỉnh, cố chấp của Trương Nhã dường như có một tia dao động và thay đổi.

- Năm… Bốn… Ba…

m thanh của tiểu Loli Manh Manh rất ngọt ngào mang theo một chút ngây thơ cám dỗ. Lúc đếm tới ba, Manh Manh lại như quỷ tinh linh bắt đầu thể hiện tài năng toán học của mình.

- Ba… Hai… Hai phẩy chín… Hai phẩy tám…

Này!

Nhất thời Lý Tao có cảm giác xúc động muốn hộc máu.

Trường mẫu giáo bây giờ lại đáng sợ như vậy sao? Ngay cả những kiến thức số học trụ cột cơ bản còn chưa dạy mà nó đã tính được số thập phân rồi?

Thế này còn là mười giây đồng hồ nữa sao. Ít nhất cũng phải hơn một phút rồi.

Bị cái mông nhỏ của Manh Manh ngồi đè lên, phía dưới còn dán chặt vào hai cái bánh bao mềm mại nóng hổi. Hình ảnh này, tình huống này thì sợ rằng mấy người viết tiểu thuyết nổi tiếng cũng không viết ra được.

Lý Tao không dám để cả người đè xuống cho nên đến khi mà không gắng được nữa muốn xoay người tránh ra. Kết quả lại bị Manh Manh vỗ cái mông một cái rồi “Dạy dỗ”.

- Cha không được lộn xộn. Manh Manh còn chưa có đếm xong đâu.

Sau khi nói với Lý Tao xong, Manh Manh tiếp tục gập ngón tay nhưng chợt cô bé sửng sốt, trừng hai mắt.

- Á! Manh Manh đếm đến đâu rồi? Quên mất rồi. Nếu không… thì đếm lại từ đầu vậy. Mười….Chín…Tám…

- Cha! Người không được động đậy nghe chưa!

- Người lộn xộn lại làm Manh Manh đếm sai mất!

- Đếm lại từ đầu… Mười… Chín …. Tám

….

Cứ như vậy không biết từ lúc nào Manh Manh lại có thể trong quá trình đếm đi đếm lại mà ngủ thiếp đi. Vừa ngủ khò khò vừa lẩm bẩm đếm.

Một cô bé dễ thương, vểnh cái mông nhỏ lên nằm úp sấp ở trên người Lý Tao, nước miếng cũng theo cổ Lý Tao mà chảy xuống.

- A…

Trương Nhã nhẹ nhàng dời cái miệng của mình đi, có một loại cảm giác không nói được nên lời. Nhưng vẫn nhẹ giọng nói với Lý Tao.

- Manh Manh ngủ thiếp rồi, em nhẹ tay chuyển con bé sang bên cạnh một chút. Chị ra trước rồi bế Manh Manh xuống.

- À! Vâng…

Hôn nhau lâu như vậy, Lý Tao cảm thấy đôi môi mình có chút tê rần cả rồi, chân tay cũng có chút tê cứng, chậm rãi chống người lên một chút rồi hướng sang bên cạnh nhích từng chút một.

Trương Nhã đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí bế Manh Manh lên, đặt nằm xuống trên giường.

Nhưng không ngờ, Manh Manh vừa mới được đặt xuống liền lập tức ôm lấy bắp đùi của Lý Tao một cách vô ý thức, dùng giọng nói tội nghiệp đáng thương mà nói mớ.

- Cha! Người không được đi. Manh Manh từ nhỏ đã không có cha ở bên cạnh. Bây giờ Manh Manh muốn cha mãi mãi ở bên cạnh Manh Manh, có được không? Cha ơi! Manh Manh cũng muốn được làm một đứa trẻ có cha.

- Đứa bé này.

Nghe Manh Manh nói mớ, Trương Nhã muốn cười một tiếng hóa giải bầu không khí lúng túng với Lý Tao. Lúc nàng đang muốn mở miệng cười nhưng chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

- Chị Nhã, chị nuôi Manh Manh một mình như thế quá vất vả rồi, dứt khoát đâm lao theo lao đi. Sau này em chính là cha của Manh Manh có được không? Nếu như em chỉ giả làm cha của con bé một ngày thì sau này con bé cũng sẽ rất khó để tiếp nhận…

Lý Tao vừa rồi cũng đang suy nghĩ đến chuyện này, nhưng đã lỡ nói dối như vậy rồi thì cứ tiếp túc mà nói dối tiếp đi.

Nếu như nói rằng lừa gạt cả đời cũng có thể xem như không phải là lừa gạt đi.

….

Trên con đường lớn, trước cửa Tao Xá.

Một chiếc xe van SAIC-GM-Wuling dừng ở ven đường.

Bây giờ mới mười một giờ đêm.

Trên xe, anh Vịt mặc một bộ trang phục hóa trang “Quỷ võ sĩ” rất dọa người. Mấy đứa đàn em xung quanh cũng mặc đủ loại trang phục trùm kín mặt của đầu trâu mặt ngựa, quỷ lưỡi dài, quỷ thắt cổ…

Thật ra thì mười giờ bọn họ đã đến rồi nhưng vẫn một mực đang chờ đợi thời cơ để hành động.

Đây là giả quỷ! Làm gì có con quỷ nào đi ra ngoài sớm như vậy. Ít nhất cũng phải chờ đến lúc mười hai giờ đêm chứ.

Nhưng mà, dừng trước cánh cửa Tao Xa lâu như vậy, anh Vịt phát hiện có điểm không đúng.

- Anh Vịt ơi! Mười một giờ rồi. Chúng ta có hành động không?

Chó ghẻ ở một bên đã rục rịch muốn ngóc đầu dậy, bởi vì hắn đang đóng giả một con quỷ chết yểu. Ngũ quan trên mặt đều đầy máu thịt be bét giống như thật, trông rất đáng sợ.

Hắn nóng lòng muốn thấy được hình ảnh mấy vị khách trọ bị mình dọa cho sợ đến mức tè cả ra quần.

- Kỳ lạ! Sao hôm nay cái Tao Xá này lại có cảm giác yên tĩnh như thế? Mày nhìn xem, mấy cái bóng đèn ở trong phòng đều đang sáng. Nhưng mà, trên cửa sổ lại không thấy có bóng người đi lại.

Anh Vịt tuy là một lão đại hơi có vẻ đần độn, nhưng chỉ số thông minh cũng không phải bằng không. Thỉnh thoảng đôi mắt của hắn cũng hiện lên vẻ thông minh,

- Để ý làm gì mấy chuyện này chứ! Anh à, mấy anh em chúng ta cứ mang bộ dạng như vậy chạy vọt vào, đảm bảo sẽ dọa cho tất cả mọi người bên trong bỏ chạy. Như thế thì ngày mai tin tức Tao Xá có ma quỷ lộng hành sẽ được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi sao.

Chó ghẻ nói chắc như đinh đóng cột. Mấy tên đàn em khác cũng không muốn trốn trong xe tải lâu như vậy liền rối rít lên tiếng đồng ý.

- Được! Vậy mấy anh em mình cứ cùng nhau vọt vào, có bao nhiêu người thì dọa bấy nhiêu.

Theo tiếng ra lệnh của anh Vịt, cửa xe mở ra ầm một tiếng. Bảy tám tên côn đồ giả dạng thành ác quỷ giống như ong vỡ tổ tràn vào trong Tao Xá.

- Oa!

- Ngao ô! Ngao ô… Ta là quỷ đây!

- Người ở trong phòng, ta muốn ăn các ngươi!

- Đầu của ta đâu ! Ai nhìn thấy đầu của ta không ? Trả lại đầu cho ta…

….

Men theo đường cũ, tất cả mọi người trực tiếp xông vào trong. Bọn họ vốn dĩ muốn đá văng cánh cửa phòng để hù dọa khách ở bên trong.

Nhưng mà, đi lên trên lầu mới phát hiện ra tất cả cửa phòng đều đang mở. Quầy lễ tân không có người. Trong mấy căn phòng cũng không có một ai.

Lại đi xuống lầu nhìn xem phòng Lý Tao và chị Xảo, toàn bộ đều trống rỗng không có một bóng người. Toàn bộ Tao Xá hôm nay vắng tanh.

- Con mịa nó! Người đâu hết rồi ? Làm sao lại không có bất kỳ ai?

Anh Vịt lúc này có chút phát bực, cũng mơ hồ hiểu ra lúc nãy tại sao lại có cảm giác không được bình thường. Bởi vì, toàn bộ Tao Xá không có một ai ở trong.

- Anh Vịt ơi, cái ông chủ nhỏ đó không có ở đây. Chuyện gì xảy ra vậy?

Chó ghẻ một mặt mất hứng nói.

- Thông tin cuộc tập kích này của chúng ta bị lộ rồi.

Trừng mắt nhìn một đám “Quỷ”, anh Vịt nói với vẻ rất giận dữ.

- Có lẽ… trong chúng ta có một tên phản bội.

------------------------------

Dịch: Gà

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.