Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Đêm Không Yên Tĩnh

Phiên bản Dịch · 1826 chữ

Yên tĩnh!

Lý Tao vừa nói câu này xong, tất cả mọi người ở đây đều giống như bị hóa đá.

- Chú Tao, chú là cha của con sao?

Trương Manh Manh trợn to hai mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía Lý Tao. Sau đó nàng lại nhìn về phía mẹ Trương Nhã của mình.

- Chuyện này…

Trương Nhã cũng không nghĩ rằng Lý Tao lại đột nhiên chơi một chiêu như vậy, mà Lý Tao thì ở sau lưng một mực nháy mắt với nàng. Trương Nhã chỉ có thể rất lúng túng phối hợp với Lý Tao.

Nàng gật đầu đồng ý nói,

- Phải! Đúng rồi Manh Manh à…! Thật ra thì con cũng có cha. Cha của con chính là Lý Tao.

Sau khi phối hợp nói xong lời này, Trương Nhã mới kịp phản ứng. Chính mình nếu thừa nhận Lý Tao là cha của Manh Manh, thế thì không phải cũng là thừa nhận hắn là người đàn ông của mình hay sao?

Tên tiểu tử Lý Tao này đang biến tướng ăn đậu hũ của mình đây mà!

Nhưng mà, nể mặt hắn cũng chỉ vì lợi ích của con gái mình nên Trương Nhã chỉ có thể vừa xấu hổ, vừa giận dữ trừng mắt nhìn Lý Tao. Tạm thời không cùng hắn so đo, trước mắt cứ phối hợp với lời nói dối thiện ý này đã.

- Thật sao?

Thấy mẹ mình xác nhận đó là sự thật, đôi mắt đầy nước mắt của Trương Manh Manh lập tức sáng rực lên.

- Tất nhiên là sự thật rồi!

Gương mặt của Lý Tao rất nghiêm túc, trong lòng hắn đang rất tự hào vì thao tác tao năm sao này của mình…

Kiêu ngạo!

Tuy nhiên, bây giờ Manh Manh cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, làm sao có thể dễ dàng lừa dối như vậy?

Hiện nay, những bé gái năm sáu tuổi trong đầu đã có nhận thức nhất định về thế giới quan và logic của mình.

Ngày xưa vẫn một mực không có cha, giờ lại đột nhiên lòi ra một người cha “Tao” như vậy. Chuyện này không thể không khiến cho Manh Manh nổi lên lòng nghi ngờ,

- Chú Tao! Nếu như chú là cha của con thì tại sao đến bây giờ mới nói cho con biết?

Từ quán ăn đi ra, Manh Manh dẫn đường ở phía trước nhảy trái một cái, phải một cái. Sau đó, nàng thỉnh thoảng quay đầu lại nghi ngờ hỏi một câu.

- Chuyện này… Manh Manh! Bởi vì có chút nguyên nhân đặc biệt nên cha mới không thể nhận nhau cùng hai mẹ con con .

Lý Tao đã lỡ nói láo rồi, thế là tự nhiên hạ bút thành văn nói một mạch,

- Nguyên nhân đặc biệt?

Manh Manh hiển nhiên có chút không hiểu đối với chuyện này.

- Manh Manh, con có xem qua phim siêu nhân rồi đúng không? Có những siêu anh hùng như Batman và Spiderman, thân phận của họ luôn phải tuyệt đối bảo mật. Cho nên, bình thường đều phải giấu diếm thân phận của mình, thậm chí cả người nhà cũng không thể nhận nhau.

Nói đến đoạn này, Lý Tao lại còn làm một bộ dạng đáng thương nói.

- Cha bởi vì gánh vác nhiệm vụ bảo vệ Trái Đất cho nên đến tận bây giờ vẫn không thể cùng mẹ con con nhận nhau, cũng không dám để cho con biết có người cha này tồn tại. Nếu không, bọn người xấu sẽ bắt con đi rồi uy hiếp cha…

….

Siêu anh hùng!

Bảo vệ Trái đất!

Trẻ con dĩ nhiên đều có mộng tưởng về vấn đề này. Lý Tao nghiêm trang giải thích như thế làm cho Manh Manh kiêu ngạo đến nỗi cái ngực nhỏ ưỡn thật cao.

- Cha! Người là siêu anh hùng bảo vệ Trái đất? Oa…

- Suỵt! Manh Manh, con quên rồi sao? Quan hệ giữa chúng ta phải giữ bí mật ! Con chỉ có thể gọi ta là cha khi không có người ngoài, có biết không.

Lý Tao vội vàng che miệng Manh Manh lại, nói rất nghiêm túc.

- A... A! Con biết! Manh Manh đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Những thương cảm mờ mịt trước đây được quét đi một cách sạch sẽ. Manh Manh cảm thấy lúc này mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới, bởi vì… nàng có một người cha là siêu anh hùng.

Siêu anh hùng, so với mấy cái khoa học gia, bác sĩ, cảnh sát gì đó cộng lại còn lợi hại hơn nhiều.

- Quá tốt rồi, Manh Manh có cha rồi.

- Cha của Manh Manh là lợi hại nhất.

Nhìn thấy Manh Manh một đường về nhà đều chạy nhảy rất vui vẻ, Trương Nhã có chút dở khóc dở cười nói với Lý Tao.

- Lý Tao, dù như thế nào chị cũng phải cám ơn em, lại có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy. Chị thật sự không nghĩ đến, bởi vì chuyện không có cha khiến cho Manh Manh ở nhà trẻ bị nhiều bạn nhỏ bắt nạt.

- Chị Nhã! Một mình chị nuôi đứa trẻ như thế thật quá khổ. Trẻ con trong gia đình chỉ có mẹ, tâm lý khẳng định sẽ nhạy cảm hơn rất nhiều. Hy vọng chị bỏ qua cho biện pháp này của em. Mới vừa rồi cũng là ý tưởng nhất thời của em, nên mới nghĩ tới giả mạo cha của Manh Manh.

Qua nhiều năm như vậy, Trương Nhã sống cũng không dễ dàng gì, điểm này Lý Tao cùng với chị Xảo cũng hiểu quá rõ.

Về đến nhà Trương Nhã, dự định tá túc ban đầu của Lý Tao là để cho chị Xảo ngủ ở phòng khách còn chính mình thì ngủ tạm ở trên ghế salon một đêm.

Nhưng mà, cách sắp xếp rất hoàn mỹ này lại bởi vì lời nói dối thiện ý đối với Manh Manh ngày hôm nay mà bị rối loạn hoàn toàn.

- Mẹ! Mẹ! Nhà người ta thì cha mẹ đều ngủ chung với nhau, thế mà tại sao mẹ lại để cho cha ngủ ở ghế salon vậy?

Nhìn thấy Trương Nhã để cho Lý Tao ngủ trên ghế salon ở ngoài. Trương Manh Manh liền tức giận kéo Lý Tao tới, năn nỉ nói.

- Cha! Manh Manh muốn cùng ngủ chung với cha. Những đứa trẻ khác đều có thể được ngủ chung với cha mẹ, Manh Manh cũng muốn.

Nhất thời…

Lý Tao: abc#((*%$

Trương Nhã: xyz#$)(*%

Thật tương ứng với một chuyện xưa. Một câu nói dối là phải có trăm ngàn câu nói dối để bù đắp lại.

- Manh Manh ngoan, cha thích ngủ ở ghế salon hơn.

Trương Nhã có chút lúng túng vội vàng tiến đến kéo Manh Manh. Nhưng mà, hình như Manh Manh đã quyết tâm muốn ngủ cùng cha nên ôm lấy bắp đùi Lý Tao, lắc đầu la lên.

- Không muốn! Không muốn! Cha đi vào ngủ chung với mẹ cùng Manh Manh, nếu không Manh Manh sẽ không ngủ nữa.

Quả thật là không nói được tiểu Loli quật cường Manh Manh, Trương Nhã xấu hổ đỏ hết mặt, cắn môi nhỏ giọng nói với Lý Tao.

- Nếu không… em… em cũng đi vào ngủ đi!

- Cái gì?

Lý Tao nhất thời trợn to hai mắt, chuyện này làm sao có thể được?

Trương Nhã cho rằng Lý Tao không nghe rõ liền nói to hơn.

- Em vào phòng của chị… ngủ cùng với Manh Manh.

- Oa! Quá tốt rồi, rốt cuộc Manh Manh cũng có thể ngủ chung với cha.

Manh Manh thì cao hứng khoa chân múa tay nói, nhưng mà Lý Tao thì bây giờ thế cưỡi hổ khó xuống.

Chị Xảo ở một bên không có lên tiếng nhưng lại che miệng cố gắng chịu đựng để không bật cười.

Nàng nhiều năm qua đã nhìn thấy Lý Tao thực hiện rất nhiều thao tác “Tao”. Nhưng mà, sợ rằng đây là một lần không thể tưởng tượng được chiều hướng phát triển tiếp theo của sự việc.

- Chị Nhã! Em vào trong ngủ với Manh Manh thì… chị. Chỉ có một cái chăn sợ là không tốt lắm đâu?

Nhìn thấy mặt Trương Nhã đã đỏ đến tận mang tai, Lý Tao cũng cảm thấy không tiện. Dù sao thì hắn cũng chân chính là một “Đứa bé lớn”.

Đến cả vợ của mình còn chưa có ngủ qua, chẳng lẽ cái lần “Ngủ thứ nhất” này là ở trên giường của chị Nhã sao?

Nhưng mà, tình huống trước mắt căn bản là không cho phép Lý Tao từ chối.

Tiểu Loli dùng khuôn mặt nhỏ nhắn ục ục thịt của mình không ngừng cọ cọ rồi kéo lấy Lý Tao đi vào. Phòng ngủ Trương Nhã mặc dù trang trí đơn giản nhưng lại ngăn nắp sạch sẽ, còn mang theo một mùi thơm thoang thoảng.

……..

Bên kia, màn đêm buông xuống.

Tại một cái kho hàng bỏ hoang trên phố Củng Thần Nam, đây chính là một hang ổ của anh Vịt,

- Anh Vịt! Đồ em đã mang về rồi, lần này đạo cụ chuẩn bị rất tốt. Hình như công nghệ đã được cải tiến, giống y như thật, đến em cũng thiếu chút nữa bị dọa cho giật mình.

Chó ghẻ mượn đạo cụ từ phố điện ảnh. Sau khi đem mấy cái rương lớn chứa mặt nạ cùng với trang phục tới, bọn thuộc hạ của anh Vịt liền từng đứa mặc vào.

Chỉ trong một thời gian ngắn, trong màn đêm mấy bóng đen từ cửa cửa hông của kho hàng nhảy lên xe van. Sau đó tạch tạch lái về phía nhà khách Tao Xá.

Tối hôm nay, đã được định sẵn là một đêm không yên tĩnh.

Trong mùa hè, vào ban đêm tiếng ve kêu rả rích, nhưng chúng nó cũng không thấy nhàm chán mà cứ kêu mãi.

Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng muỗi bay vo ve bên tai, làm cho người ta không kiềm chế được xung động muốn tát cho mình một cái.

Những thứ dưới ánh nắng của mặt trời cũng không nhất định phải quang minh lỗi lạc, do đó ở dưới ánh sáng của mặt trăng cũng có một vài thứ mà người khác không nhìn thấy được.

Cũng giống như cô nam quả nữ ở cùng một phòng, thường thường sẽ làm cho người ta cảm thấy lúng túng.

Nhưng mọi người không biết rằng, cô nam quả nữ lại cộng thêm một cô nhóc ở cùng một phòng mới thật sự làm cho người ta lúng túng.

----------------

Dịch: Xuân Trung

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.