Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Một Nhà Là Quan Trọng Nhất!

Phiên bản Dịch · 1841 chữ

- Thủ pháp này! Cái loại tao khí này… Chuyện này…. Sẽ không phải là…

Dõi mắt nhìn về phía xa hơn một chút, bỗng nhiên con ngươi của Lý Tao co rụt lại.

Quả nhiên là hắn!

Chỉ thấy ở cuối đường cách đó không xa có một cửa hàng, phía bên ngoài có đứng một người đàn ông với thân hình nhỏ nhắn quyến rũ. Bàn tay hắn nắm thành tư thế hoa lan chỉ, chỉ huy công nhân treo mấy cái băng rôn màu đỏ.

Xem ra, những băng rôn được treo lên cũng không phải là một chuyện tình cờ.

Đó là một phương pháp kinh doanh quảng cáo rộng rãi có tổ chức!

- Quả nhiên là cái tên ẻo lả đó…

Lý Tao híp mắt lại, hắn thấy người kia đang đi về phía bên này, hiển nhiên người ta cũng đã thấy hắn rồi.

Cao thủ so chiêu! Thường chỉ cần một cái ánh mắt là có thể quyết định được kết cục thắng bại rồi.

- Đã lâu không gặp rồi! Tiểu Tao Tao, có còn nhớ đến người ta hay không thế?

Người kia mở miệng nói.

Giọng điệu của hắn sắc nhọn lại còn mang theo chút ẻo lả làm cho Lý Tao nổi da gà đầy người.

- Hoa Mộc Lan! Cậu có thể mạnh mẽ lên một tí được không, hãy nói chuyện với nhau như một người đàn ông đi?

Cái tên éo lả bị Lý Tao gọi là “Hoa Mộc Lan” này thật ra có tên thật là “Hoa Mục Nam”. Thời tiểu học rồi cấp hai, cấp ba đều học chung một trường với Lý Tao.

Từ nhỏ đã cùng so đấu với Lý Tao cho đến lớn. Hình như ý nghĩa tồn tại của hắn trên thế gian này là để “so tao” cùng với Lý Tao.

Cũng may là lúc thi đại học hai người lại dự thi hai trường khác nhau, Lý Tao ở lại kinh thành còn Hoa Mục Nam lại tới đại học Tân Môn. n oán tình cừu của hai người từ lúc đó mới tạm thời kết thúc một thời gian.

Nhưng mà …

Hôm nay lại có thể gặp nhau ở chỗ này, dựa theo thông lệ thì hai người nhất định sẽ không tránh khỏi một hồi cao thủ so chiêu đao quang kiếm ảnh được.

- Như thế nào hả? Tiểu Tao Tao, một chiêu này của tôi ngay lập tức sẽ làm cho lượng khách ở con phố thức ăn này phải tăng lên gấp năm lần đó.

Tay làm hình hoa lan chỉ, Hoa Mục Nam rất đắc ý khoe khoang thành quả của mình.

Thì ra, hắn nghỉ hè nên trở về đây tự mình mở một phòng làm quảng cáo, sau đó dùng đủ loại kỳ chiêu diệu môn đặc biệt để giúp cho các thương gia tăng lưu lượng khách lên.

Một chiêu “Băng rôn màu đỏ treo thật cao” này, có thể nói là một thao tác tao đắc ý nhất của hắn.

Nếu như Lý Tao đã đúng lúc nhìn thấy những thứ này, thì phải hung hăng khoe khoang một chút.

- Những nội dung trong các băng rôn này quả nhiên là xuất phát từ tay của cậu.

Lý Tao khẽ mỉm cười, hắn nhìn thấy điểm tao ở trên người của Hoa Mục Nam lên đến 103 điểm.

Đây cũng không phải là một số lượng nhỏ đâu!

Nếu có thể dùng cách nào đó để phản tao lại thì…

- Dì ơi! Dì ơi… Bông tai của dì thật là đẹp mắt…

Ngay tại thời điểm Lý Tao đang suy nghĩ làm thế nào để phản tao lại thì tiểu loli Manh Manh lại bước đến túm lấy quần của Hoa Mục Nam, nói ra một câu lấy lòng hắn.

- Dì?

Nhất thời, Hoa Mục Nam liền xù lông lên.

- Nhóc con gọi ai là dì đấy? Tôi là đàn ông đó, là đàn ông. Phải gọi là chú…

- Mẹ con có nói rồi. Chỉ có phụ nữ mới đeo bông tai cùng dây chuyền thôi mà. Dì muốn gạt người ta sao, rõ ràng chính là một bà dì mà, chỉ có điều ngực của dì cũng thật là nhỏ quá đi.

Khuôn mặt của Manh Manh trông rất ngây thơ, thậm chí còn dùng tay đi xoa xoa ngực của Hoa Mục Nam Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cũng không nhịn được mà phá lên cười ha ha.

- Nhóc con! Chú đây không muốn cùng một đứa bé gái so đo đâu.

Hoa Mục Nam tuy giận tới mức muốn đấm ngực dậm chân, nhưng mà hắn vẫn mang hết mâu thuẫn chuyển lên người của Lý Tao, sau đó nói với giọng khiêu khích.

- Lý Tao, nếu như cậu mà làm việc này thì tôi không nghĩ cậu sẽ có biện pháp nào hay như vậy đâu. Dùng một cái giá rất nhỏ để làm cho lượng khách ở con phố này tăng lên nhiều như vậy.

- Ừ! Cậu nói rất đúng…

Lý Tao gật đầu một cái, tỏ vẻ rất kinh ngạc nói.

- Tôi đúng là không làm được như vậy.

- Hả? Lý Tao cậu nói như vậy là có ý gì? Đổi tính rồi sao? Trước đây cậu luôn muốn tranh cãi phân thắng bại với tôi mà, chẳng lẽ hôm nay cậu thật sự bị tác phẩm này của tôi làm cho rung động đến mức sợ hãi rồi à?

Hoa Mục Nam càng thêm đắc ý cười nói.

Nhưng mà, Lý Tao lại lặng lẽ rút điện thoại di động ra bấm một dãy số rồi gọi đi, sau đó quay sang nói chuyện với Hoa Mục Nam.

- Chỉ sợ là cậu đã hiểu sai ý của tôi rồi. Tôi nói là nếu làm cho lưu lượng khách tăng lên như vậy thì tôi không làm được. Nhưng mà, tôi có cách làm giảm lưu lượng khách xuống đó!

Điện thoại được kết nối, Lý Tao rất nghiêm túc nói vào điện thoại.

- A lô! Đây có phải là cục quản lý đô thị không? Đúng vậy! Tôi gọi tới để tố cáo mấy cửa hàng trên phố ẩm thực ở quảng trường Tân Thành, họ đã chiếm dụng không gian nơi công cộng, treo băng rôn ở khắp nơi…

Trong lòng Hoa Mục Nam cảm thấy lạnh ngắt.

- (╬ ̄ 皿  ̄) Lý Tao, cậu có cần phải ác tới mức này không?

Cúp điện thoại, Lý Tao làm một động tác “Tôi cũng rất bất đắc dĩ ”, sau đó bên tai lại nghe được thông báo của hệ thống.

[ Keng! Hệ thống kiểm tra được ký chủ đã thực hiện một lớp phản thao tác tao, đang cướp đoạt điểm tao! Cướp đoạt được tổng số 103 điểm. Cướp đoạt hoàn tất! ]

- Chú Tao, tại sao cái bà dì bắt con gọi bằng chú kia vừa rồi còn vui vẻ mà bây giờ lại trở nên tức giận vậy?

Đi vào trong nhà hàng tôm hùm nhỏ, Trương Manh Manh vẫn nghi hoặc không hiểu nên quay sang hỏi Lý Tao.

- Manh Manh à! Lúc trước chú có hai trái tim, một cái là thiện một cái là ác. Nhưng mà, từ sau khi gặp người đó thì chú chỉ còn lại một trái tim đầy thánh thiện thôi. Cháu có biết tại sao không?

Lý Tao quay đầu nhìn ra phía ngoài nhà hàng một chút, người của cục quản lý đô thị cũng đã đến đây rồi. Bọn họ đang tiến hành tháo dỡ những băng rôn treo phi pháp ở trước cửa các cửa hàng.

Vốn Hoa Mục Nam được mấy chủ tiệm tán dương một phen thì rất đắc ý. Nhưng mà, bây giờ lại bị các chủ tiệm chỉ trỏ mắng chửi, yêu cầu hoàn trả lại tiền làm quảng cáo.

- Manh Manh không biết nữa, chẳng lẽ bởi vì bà dì kia cảm hóa chú, để cho chú chỉ còn lại sự lương thiện sao?

Manh Manh sờ đầu, khó hiểu nói.

- Bởi vì người đó… Thật kinh tởm!

Lý Tao vừa gọi thức ăn vừa cười nói.

- Lý Tao, đây chắc cũng đã là lần thứ năm rồi! Mỗi năm Hoa Mục Nam trở về đây đều bị em chỉnh cho một trận, nhưng cậu ta vẫn không thể nhớ được những kinh nghiệm đó.

Chị Xảo ở một bên cũng cười hì hì nói.

Nàng là người chứng kiến tận mắt những màn “Đấu pháp” giữa Lý Tao và Hoa Mục Nam nhiều năm qua.

- Thật sự không còn cách nào khác! Từ nhỏ đến lớn đầu óc hắn càng ngày càng dễ dùng, nhưng trí nhớ thì lại càng kém đi.

Khẽ mỉm cười, Lý Tao nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng lên một tô tôm hùm nhỏ thơm ngát thì nói.

- Manh Manh, chị Nhã, chị Xảo. Tôm hùm tới rồi đó. Mọi người cùng ăn lúc còn nóng thôi…

- Tốt quá rồi! Ăn tôm thôi…

Manh Manh đã thèm từ lâu nên không kịp chờ đợi, nàng đeo bao tay nilon vào rồi nhặt lấy một con tôm hùm ở trong khay.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm Manh Manh muốn bóc tôm thì cô bé lại thấy con tôm hùm này thật đáng thương. Nàng đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm rồi ngừng động tác lại, sau đó quay đầu sang hỏi mẹ Trương Nhã.

- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Nếu như con tôm hùm nhỏ này không về nhà được thì mẹ nó có thể cuống cuồng lo lắng đi tìm nó hay không vậy?

Lời nói của Manh Manh thật ngây ngô chất phác, nhưng vừa nói ra đã để cho ba người lớn ở chỗ này đều ngẩn ngơ.

Tay Trương Nhã đang định cầm một con tôm hùm cũng chợt dừng lại giữa không trung. Chị Xảo vừa mới lột xong một con tôm hùm nhỏ, nghe thấy thế thì tự nhiên cảm thấy… Mình cũng thật sự tàn nhẫn quá rồi.

Ngược lại, Lý Tao ở thời điểm quan trọng này lại phát huy ra được đầy đủ tác dụng của một tên “Ăn thịt người”. Hắn lột hết vỏ của con tôm ra rồi rất nhiệt tình hưởng thụ chất thịt tôm tươi ngon này.

Sau đó, Lý Tao nghiêm trang chỉ vào những con tôm trong mâm, bắt đầu nói.

- Manh Manh, cháu đừng lo lắng quá, một nhà của tôm hùm đều ở chỗ này hết rồi mà. Cháu nhìn xem, con này là cha nó, con này là mẹ nó, đây là ông nội nó, còn đây là bà nội nó. Tất cả những con tôm ở đây đều là họ hàng nội ngoại, cô cậu chú bác của nó mà. Đúng rồi! Đây đều là người một nhà đó! Điều quan trọng nhất chính là phải đầy đủ tất cả.

---------------------

Dịch: Trúc Nguyễn

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.