Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói ra sợ ngài không tin!

Phiên bản Dịch · 1622 chữ

Sau khi nhét điện thoại vào túi chưa được mấy phút thì điện thoại của Lý Tao liền reo lên, đó là bạn cùng phòng Liễu Tử Lãng gọi đến .

- Tao Thần, vị trí của mày đã bị lộ! Chạy ngay đi!

Hóa ra Liễu Tử Lãng vừa nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn liền lập tức gọi đến báo tin cho Lý Tao.

- Chạy làm gì. Bọn chúng có can đảm thì đến đây!

Giọng điệu của Lý Tao bây giờ rất phách lối.

- Thôi đi! Ai đã chạy còn nhanh hơn cẩu trong lớp học vào buổi sáng! Tao nói với mày nè bây giờ mày đang rất nguy hiểm đó...

Liễu Tử Lãng nhấn mạnh một lần nữa.

- Vậy mày nói cho tao nghe nó nguy hiểm cỡ nào?

- Một từ không thể nói hết qua điện thoại được. Mở một cuộc gọi video trên Wechat đi. Rồi mày tự nhìn...

Nói xong, Liễu Tử Lãng cúp điện thoại, gọi một cuộc video call tới Lý Tao.

Về phương nam lắng nghe cung đàn...!

Vừa kết nối video call trên Wechat!

Liễu Tử Lãng để điện thoại hướng về phía lầu dưới của ký túc xá, chỉ thấy được… Một đám nam sinh đông như kiến, trong tay cầm đủ thứ : Cán phơi đồ, cây lau nhà, cây gậy… Từng tiếng ầm ầm vang lên như một băng đảng đang chuẩn bị đánh nhau vậy.

- Sặc!

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Lý Tao đập mạnh hơn.

- Thầy Chu à! Thầy...mong thầy bình an!

Để điện thoại di động xuống, Lý Tao rất chân thành thương tiếc cho thầy Chu trong hai phút.

Mà giờ này, ở giữa hồ của phía tây của Đại Học Công Thương.

Thầy Chu đang đội một chiếc mũ che nắng màu vàng, bịt khẩu trang cùng kính mắt, trông rất hợp thời trang. Hắn lén lút ngồi trên một chiếc ghế đá ở đình nghỉ mát ở giữa hồ.

Cái đình nghỉ mát hình trái tim ở giữa hồ này là một phong cảnh rất đặc sắc ở Đại Học Công Thương. Một cái đình hình trái tim được xây dựng ở vị trí giữa của một hồ nhân tạo khổng lồ.

Bên cạnh đó có năm con đường đi từ bờ đến được đình nghỉ mát này, từ đó đem hồ nhân tạo chia làm năm phần.

- Cái tên Lý Tao này! Cứ giống như đi bắt gián điệp vậy, dù sao cũng phải cho mình một dấu hiệu nhận biết gì đó chứ?

Đi tới địa điểm chỉ định, thầy Chu đợi một lúc lâu nhưng lại không thấy được cái bóng của Lý Tao, ông ta cảm thấy sốt ruột và lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lý Tao.

- Lý Tao! Tôi đã đến ngôi nhà ở giữa hồ, cậu ở chỗ nào?

Rất ngắn gọn và rõ ràng, thầy Chu lại thêm một câu ở phía sau,

- Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.

Tuy nhiên sau khi hắn gửi tin nhắn được một lúc, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Mới vừa rồi còn chả thấy ai, nhưng giờ lại xuất hiện năm đoàn đại quân theo năm đường đi tới đây.

Năm con đường nhỏ dẫn đến đây đã đứng đầy người, hơn nữa ai nấy cũng cầm trên tay những vũ khí có tính "sát thương" hung hăng đi về giữa hồ.

- Má ơi, người đâu ra mà nhiều vậy?

Trái tim của thầy Chu run rẩy, đột nhiên hắn có một cảm giác xấu.

- Lý Tao!

Một trong những người này hét lớn với thầy Chu.

Thầy Chu còn cho rằng Lý Tao đến rồi, liền theo bản năng quay đầu nhìn phía người vừa nói.

Đột nhiên nhiều âm thanh huyên náo phát ra từ đám đông.

- Chính là hắn! Hắn chính là Lý Tao...

- Mũ vàng, đeo khẩu trang cùng kính râm! Tình báo chính xác, hắn chính là Lý Tao!

- Mẹ kiếp! Khó trách chúng ta lục soát ở trường học cả ngày cũng không thể tìm thấy hắn. Thằng này ngụy trang quá tốt!

- Đánh hắn! Dám khi dễ nữ thần Đình Đình của chúng ta...

...

Một giây kế tiếp, đôi mắt của thầy Chu mở to, ngay cả một câu giải thích cũng không kịp nói, ông ta lập tức bị năm đường đại quân bao phủ.

Ầm!

Ầm!

Loảng xoảng!

Bốp chát!

...

Thật khủng khiếp! Hơn ngàn người, toàn bộ đều nhào tới, tuy nhiên hầu hết mọi người đều bị chặn ở bên ngoài.

Cảnh tượng này thật sự rất ngoạn mục!

Những người này tới không hoàn toàn vì nữ thần Đình Đình, có rất nhiều bạn học đến để xem náo nhiệt. Đem toàn bộ hồ nhân tạo vây quanh, ngay cả giọt nước cũng không lọt!

Trận thế này, có thể so sánh với buổi hòa nhạc của một ca sĩ nổi tiếng!

Đang bị một trận quyền đấm, cước đá, cây lau nhà đập, cây gậy đánh, dép dẫm lên người, thầy Chu cố gắng lắm mới chen ra được khỏi đám đông.

- Lý Tao sắp chạy! Ở bên này...

- Mang mũ vàng! Chính là hắn, hắn muốn bỏ chạy, nhanh bắt hắn lại...

...

Vất vả lắm thầy Chu mới trốn ra được, mặt mũi sưng phồng lên, đại quân mênh mông phía sau vẫn đuổi tới.

- Đừng... Đừng đánh! Tôi... Tôi không phải là Lý Tao... Tôi, tôi là Chu... Ôi chao!

Thầy Chu chưa kịp nói ra danh tính của mình, liền bị một đấm vào mũi

- Hừ! Đình Đình nữ thần nói muốn đem mày đánh thành đầu heo, mày nghĩ rằng thừa nhận chính mình là con heo thì được sao? Tao cho mày biết, nắm đấm công lý sẽ không bao giờ bỏ qua mày.

- Đúng! Đừng nói chính mày thừa nhận là heo, coi như mày thật sự biến thành heo, chúng tao cũng không bỏ qua cho mày.

...

Bịch bốp phạch phạch!

Một trận quần ẩu lại diễn ra!

Mặc dù Lý Tao nổi tiếng với danh hiệu Tao Thần ở Đại Học Công Thương, nhưng phần lớn bạn học đều chỉ nghe tên nhưng chưa thấy người, nên rất nhiều người không biết Lý Tao trông như thế nào. Cho nên ngày hôm nay, mọi người đều nhận đồng, hắn chính là người mang khẩu trang, kính mát đội chiếc mũ màu vàng này.

Nhưng dù sớm hay muộn, thì sự thật luôn sẽ xuất hiện. Rốt cuộc có một nam sinh đang đánh cảm thấy không đúng lắm.

Sao mà tên Lý Tao này nhìn già khú vậy!

Kính râm bị đánh nát!

Khẩu trang bị tháo xuống...

Mẹ nó!

Đây không phải là thầy Chu của học viện kinh tế sao?

Bởi vì làm người cứng ngắc và cay nghiệt, bị các sinh viên đặt ngoại hiệu là "Đầu heo" .

- Đừng đánh! Các người đừng đánh nữa... Hắn không phải là Lý Tao, hắn là đầu heo đó!

Người nam sinh kia vội vàng hét lớn.

- Đầu heo? Mẹ nó! Lý Tao thật sự bị chúng ta đánh thành đầu heo? Sao lại cùng đầu heo giống nhau như đúc?

- Cái gì mà giống nhau như đúc! Đây chính là thầy Chu! Chúng ta... Chúng ta đánh lầm người!

- Mẹ nó! Chúng ta đánh thầy giáo luôn à?

- Trốn mau lên

- Trốn trốn...

...

Vừa phát hiện đánh lầm người, vèo một cái!

Hàng ngàn tên nam sinh tham gia đánh nhau đều biết việc này không xong, vứt cả mũ bảo hiểm và áo giáp, chạy hết toàn bộ.

Chỉ để lại ở trên đất đầy rẫy cây lau nhà, cây gậy cùng những chiếc dép...

Thầy Chu cứ như một con ngỗng sắp chết, nằm thoi thóp ở ven bờ hồ.

Tiếng chửi bới khi nãy giờ đã lặng im.

Xung quanh cũng khôi phục sự yên tĩnh.

Hắn cảm thấy đau đớn khắp người! Nhưng cũng còn tốt, người ra tay đều là sinh viên nên bọn họ đều có chừng mực.

Mặc dù vây quanh hơn ngàn người, nhưng ra tay thật sự chỉ có mấy chục nam sinh mà thôi.

- Rốt cuộc... Kết thúc... Rồi... Sao?

Thầy Chu cứ như đi một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về, ông ta hít sâu một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm của bãi cỏ.

Nhìn bầu trời ở một góc bốn mươi lăm hay năm mươi độ, ánh sáng của hoàng hôn thật rạng rỡ.

Những giọt nước mắt, chảy dài trên má của hắn.

Keng keng keng...

Điện thoại trong túi của thầy Chu vang lên.

Hắn vội vàng dùng hết sức để lấy điện thoại ra, bởi vì đây là tiếng chuông mà hắn đặc biệt dành cho phó hiệu trưởng Lưu.

Điện thoại kết nối...

- A lô! Thầy Chu, ông ở đâu thế? Không phải nói ông sẽ đi ăn tối cùng tôi và một số thầy giáo ở Học Viện Khoa Học Xã Hội sao?

Lưu Phó hiệu trưởng có chút mất hứng chất vấn,

- Ông xem bây giờ là mấy giờ rồi? Không lẽ ông không chú ý thời gian sao! Chẳng lẽ, ông muốn cho mấy vị thầy giáo đó chờ chúng ta hay sao?

Nghe được điện thoại, thầy Chu mới nhớ tới có việc đó, thực sự khóc không ra nước mắt!

Hắn khóc nức nở, dáng vẻ tội nghiệp hướng về phía điện thoại di động khóc lóc kể lể:

- Hiệu trưởng Lưu! Nói ra sợ ngài không tin, tôi...tôi vừa bị hơn một ngàn người vây đánh đó…

--------------------

Dịch: Thắng

Beta: B

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.