Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

5 : Vạn Kiếp Cốc

2117 chữ

Con đường dưới núi đã bị đảng Thần Nông cho người vây kín lại. Hai người đi đến một nơi liền thấy hai gã to lớn mặc áo vàng chạy ra chặn đường. Gã đi bên trái nhiều tuổi hơn quát hỏi:

“Các ngươi là ai? Đến đây có việc gì?”

Thấy hai gã này vai vác bị thuốc độc, tay lăm lăm cầm khí giới, bộ dáng hùng hổ chuẩn bị chém giết tới nơi Lạc Phong cũng không thèm chấp, hắn chắp tay sau lưng phun ra một chữ : “cút”

Vốn nghĩ hai kẻ này sẽ khép nép khi tiến vào địa bàn của mình ai ngờ còn dám càn rỡ, bọn chúng gào lên:

“Các ngươi chán sống rồi. Sát.”

Cũng như Tả Tử Mục, Lạc Phong dễ dàng chụp hai thanh đao trước mặt lại, hắn lắc đầu than thở:

“Lần sau trước khi đánh thì nên xem kỹ đối thủ mình là ai.”

Bóng trắng lướt lên, hai gã áo vàng liền đứng bất động. Bộ dáng hung dữ không hề thay đổi, một tên trong đó miệng cười đắc thắng tựa như sắp chém chết con mồi trước mặt.

“Còn đứng đó làm gì, đi thôi.”

Lạc Phong lên tiếng giục. Chung Linh thoát khỏi trạng thái ngỡ ngàng, bằng nhãn lực của nàng mà không thấy rõ Lạc Phong ra tay thế nào, một lần nữa nàng càng cảm nhận rõ sự cường đại của người thanh niên này.

“Bọn chúng chết rồi sao?”

Chung Linh nghi ngờ hỏi.

“Ta đã điểm huyệt chúng, nửa canh giờ sau huyệt sẽ tự giải.”

“Thủ pháp điểm huyệt của huynh phải chăng là Nhất Dương Chỉ trấn phái Đại Lí?”

Chung Linh trợn mắt kinh ngạc.

“Nhất Dương Chỉ? Không phải.”

Lạc Phong lắc đầu.

“Vậy là gì? Muội chưa từng nghe trên giang hồ tồn tại công pháp điểm huyệt nào cao hơn Nhất Dương Chỉ.”

“Thủ pháp này do ta nghĩ ra. Không cóp nhặt từ ai càng không liên quan đến Nhất Dương Chỉ.”

Lạc Phong cười nói. Bằng tư chất tuyệt đỉnh của mình, hắn không tin mình sẽ thua bất kỳ ai trong mọi thế giới, hắn không muốn đi theo bước chân người khác mà tự tạo đường lối cho riêng mình.

“Huynh tự nghĩ ra. Thật lợi hại, người ta tốn cả đời truy tìm công pháp võ học mà huynh lại tự nghĩ ra, mấy lão kia mà biết được chắc tức hộc máu mà chết.”

“Con người mà. Nếu không hướng về phía trước mà luôn ảo tưởng về quá khứ thì cả đời đừng mong phát triển. Võ học cũng vậy, nếu muội cứ dựa vào công pháp của người khác mà luyện tập thì cùng lắm đạt đến cảnh giới cao nhất của người tạo ra nó mà không thể vượt qua hắn ta.”

“Cô nương nào phúc đức lắm mới lấy được huynh.”

Chung Linh chạy lên phía trước, nàng xoay người lại nhoẻn miệng cười duyên, hai mắt híp lại một đường đầy ẩn ý.

Lạc Phong cũng cười, hắn chạy đuổi theo cô nàng, tiếng cười đùa hò hét của hai nhộn hẳn một vùng. Dọc đường, Lạc Phong có gặp thêm một ít người của đảng Thần Nông, hắn đều dễ dàng xử lí, số lượng nhân thủ gục trong tay hắn chiếm gần hai phần ba tổng số người đợt vây công lần này.

Động tĩnh lớn như vậy hiển nhiên kẻ cầm đầu đảng này tất có nghe thấy. Tư Không Huyền bang chủ đảng Thần Nông khi tới nơi thì hai người Lạc Phong và Chung Linh đã không thấy đâu, chỉ còn một thanh niên áo trắng đang hớt ha hớt hãi chạy xuống.

“Bắt hắn lại cho ta?, thù này không trả thề không làm người. . .”

Đoàn Dự bất đắc dĩ trở thành con dê thế mạng cho cả hai, Lạc Phong tất nhiên không biết điều này, hắn lấy hai con chiến mã từ bọn người Thần Nông bang mà đi, bây giờ đang thoải mái cười đùa cùng Chung Linh, nào là câu chuyện tình sướt mướt cho tới những câu chuyện ma kinh dị, Lạc Phong đều mang ra kể hết, coi như là giết thời gian cũng không tệ.

Nào ngờ hành động vô tâm của hắn từ lúc nào đã chiếm lấy phương tâm thiếu nữ, hắn đưa nàng từ cung bậc cảm xúc này đến hết cung bậc cảm xúc khác, điều mà trước giờ nàng chưa từng có, ánh mắt Chung Linh nhìn hắn dần dần khác lạ.

Đường về nhà Chung Linh địa thế hiểm trở, bờ sông toàn núi đá lởm chởm không có lấy một con đường nhỏ. Hai người đi thêm một đoạn dài nữa thì tới cây cầu sắt bắt qua sông, đầu cầu có dựng tấm bia đá khắc ba chữ : “Thiện nhân độ.”

“Sắp tới nhà muội rồi, huynh xuống ngựa đi, cầu này không đi ngựa qua sông được đâu.”

Cầu gồm bốn sợi dây sắt, hai sợi dưới gác ván gỗ để đi, còn hai sợi trên dùng làm tay vịn. Bước chân lên cầu thấy đu đi đu lại chập chờn dễ ngã, Lạc Phong xoa đầu nàng cười:

“Thế muội nghĩ ta đi ngựa qua cầu hả? muội không thấy nó run cầm cậm khi nhìn sông nước phía dưới hay sao?”

Chung Linh nhìn về hai con chiến mã đứng nép bên kia rừng rồi lại nhìn về Lạc Phong mà nói:

“Mang danh chiến mã gì mà nhát thế không biết.”

Lạc Phong từ chối cho ý kiến, hai người đi quanh khe núi rồi tiến vào rừng cho đến khi tới bãi tha ma thì Chung Linh dừng lại. Nàng dẫn hắn đi qua mé phải, vừa đi vừa đếm cho đến ngôi mộ thứ bảy.

Trên ngôi mộ lớn này có khắc năm chữ: “Vạn cừu Đoàn chi mộ.”, nghĩa là thằng nào họ Đoàn vào là chết. Lạc Phong nhìn tấm bia trên mà bật cười:

“Qủa là được mở mang tầm mắt à, địa thế độc nhất ngay cả cái cổng chào cũng thuộc hàng cực phẩm.”

Chung Linh hơi đỏ mặt, nàng lắp bắp thanh minh:

“Cái này liên quan đến chuyện năm xưa của cha muội, mọi chuyện không như huynh nghĩ đâu.”

Nghoảnh nhìn bốn mặt, sương chiều bao phủ âm thầm, bóng cây lay động, phóng tầm mắt nhìn xa hơn nữa toàn là mả con mồ lớn cao thấp lô nhô. Lạc Phong cười xòa:

“Ta có chút tò mò về nội thất bên trong đấy, làm phiền muội rồi.”

“Chỉ mong huynh không chê cười là muội vui rồi.”

Chung Linh đáp lí nhí. Nàng loay hoay lay chuyển tấm bia đá sau đó lấy chân ấn vào chữ Đoàn giữa tấm bia, bổng tảng đá lớn bên mã tự nhiên ngã xuống hở ra một lối vào.

“Huynh đi theo muội.”

Lạc Phong nghe thế liền cất bước theo sau, hai người lượn qua mấy khúc quanh cho đến một gian phòng tối đen, chính giữa là ngọn đèn loe loét đặt gần cổ quan tài, Chung Linh lại gần thổi tắt đèn đi, bốn bề trở nên tối mù mịt.

Mấy tình tiết này Lạc Phong không nhớ cho lắm, kiếp trước thời học cấp 2 hắn có xem qua thể loại võ hiệp này, từ đó đến nay đã lâu quá rồi nên hắn không còn nhớ rõ. Kể cả kết cấu nhân vật cho đến bối cảnh thế giới nó khác rất nhiều so với khi lên phim, dù hắn nhớ không rõ nhưng hắn chắc chắn một điều, Chung Linh ở thế giới này khác xa so với Chung Linh trên màn ảnh, hai người so với nhau căn bản là một trời một vực.

Một lát sau nghe có tiếng lịch kịch, nắp quan tài hé mở, từ trong vọng ra tiếng một cô gái:

“Tiểu thư về đấy à?”

Chung Linh hô to :

“Ta đã về.”

Nữ nha hoàn trông thấy Chung Linh tỏ ra rất vui mừng, bất quá khi thấy Lạc Phong đứng phía sau liền nở nụ cười xấu xa nói:

“Tiểu thư thật có mắt nhìn người, cô gia thật soái a.”

“Tiểu Nguyệt, không được nói bậy.”

Chung Linh đưa tay bụm miệng nữ nha hoàn lại, sau đó len lén nhìn về Lạc Phong, thấy hắn mặt không đổi sắc đang ngắm nghía xung quanh, bèn thở phào nhẹ nhõm.

“Tới nha muội rồi. . .chúng ta sẽ gặp mẫu thân muội rồi sau đó. . .sau đó. . .”

Chung Linh hai tay mân mê vạt áo, nữ nha hoan bên cạnh ghé vào tai nàng nói nhỏ:

“Nghe giống như là ra mắt con rễ vậy, tiểu thư thật khéo a.”

Chung Linh trừng mắt, nàng véo vào hông nữ nha hoàn thấp giọng uy hiếp:

“Ngươi nói linh tinh cái gì đó? Ta đây dẫn bạn về nhà chơi bộ không được sao?”

“Hai người to nhỏ gì thế?”

Lạc Phong phì cười, bằng thính lực siêu cường của mình, đoạn hội thoại giữa hai nàng bị hắn nghe từ đầu tới cuối không sót một chữ.

“Không có. . .không có. . .tiểu thư không phải dẫn công tử về ra mắt phụ mẫu đâu.”

Nữ nha hoàn vừa nói xong bất chợt nàng che miệng lại rồi nhìn về Chung Linh đang cúi gầm mặt xuống quan tài.

“Thôi chết, lỡ miệng rồi.”

Nếu không có Lạc Phong ở đây Chung Linh có thể thoải mái nghe nữ nha hoàn tâng bốc ý trung nhân của mình nhưng đó là nếu, nàng bây giờ chỉ muốn tìm một cái lổ thật sâu mà chui xuống.

“Mời công tử theo ta.”

Nữ nha hoàn nhanh trí chữa thẹn, Chung Linh như tìm được phao cứu sinh, nàng lắc mình chạy biến.

“Cô nàng này thật là. . .”

Lạc Phong cười thầm.

Nữ nha hoàn dẫn hắn xuyên qua một rừng cây, men theo lối đi nhỏ hẹp bên mé trái đến một ngôi nhà ngói. Nàng bước tới mở cánh cửa ra rồi đứng sang một bên mời Lạc Phong vào.

Lạc Phong bước vào trong nhà nhìn xem thì đây là một phòng khách nhỏ. Trên bàn có đặt một cây nến sáp lớn, thắp sắng trưng, bàn ghế sạch sẽ. Trên vách treo mấy bức họa cùng những đồ vật bằng ngọc. Căn phòng tuy không rộng lắm song cách bài trí cực kỳ tao nhã.

“Lạc đại ca, huynh tới rồi.”

Chung Linh lúc này đứng bên cạnh một thiếu phụ. Thiếu phụ tuổi chừng 40, dung nhan diễm lệ, đôi mắt giống Chung Linh như hệt. Lạc Phong không hỏi cũng đoán được đây là mẫu thân nàng, hắn cúi đầu hành lễ:

“Tại hạ Lạc Phong xin bái kiến bá mẫu.”

Thiếu phụ nhìn Lạc Phong gật đầu tỏ ý hài lòng, nàng quay sang con gái mình gõ đầu cười khẽ:

“Con gái nay lớn rồi, bữa nay còn biết mang ý trung nhân trở về.”

Sắc mặt nàng thay đổi liên tục, lúc vui lúc buồn hẳn là đang nghĩ tới hình bóng người bội bạc.

“Lạc đại ca lợi hại lắm, huynh ấy một chỉ mà chấn nát cả thanh trường kiếm lão râu rậm ở núi Vô Lượng đó.”

Chung Linh hai tay phân bua, bộ dáng hận không thể tả hết nét uy vũ của Lạc Phong cho mẫu thân nàng biết.

Cam Bảo Bảo nghi hoặc, nàng nhíu mày nhìn Lạc Phong hỏi:

“Chỉ huyệt tuyệt đỉnh trong võ lâm phải chăng là Nhất Dương Chỉ? Người luyện Nhất Dương Chỉ ngoài họ Đoàn ra chẳng ai biết, ngươi nói ngươi họ Lạc vậy đây là sao?”

Chẳng chờ Lạc Phong trả lời, Chung Linh nhanh nhảu thanh minh hộ:

“Đây là môn võ công do huynh ấy tự nghĩ, họ Đoàn kia là ai mà dám so với huynh ấy chứ. Lạc đại ca là nhất.”

Cam Bảo Bảo chấn kinh, tự sáng tạo ra võ học đây là thể loại gì. Trong nhận thức của nàng chỉ có những bậc vĩ nhân đạt tới cảnh giới tông sư mới có thể tạo ra một bộ tuyệt kỹ mới còn hắn một thanh niên 17, 18 tuổi lại có thể, nàng nghi ngờ hỏi lại.

“Điều Chung Linh nói là đúng?”

Lạc Phong không phải thích khoe khoang gì, hành động là cách tốt nhất để chứng minh.

“Vô Danh Kiếm Quyết – Hư Hình Kiếm Khí.”

Bạn đang đọc Tối Cường Nhị Thứ Nguyên của Leader
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.