Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

3 : Gặp Chung Linh

2111 chữ

“Ngươi. . .ngươi rốt cuộc là ai?”

Lạc Phong không trả lời, mục đích đã đạt được, hắn không tiện ở lại đây. Nhét bọc ngân lượng cuộn trong tà phi phong, Lạc Phong tiêu sái rời đi.

Không một ai dám đứng ra ngăn cản hắn, một thân thực lực còn đó trừ khi chán sống nếu không chẳng ai dại gì mà đi trêu chọc.

“Cơ. Ta cần dữ liệu về ngôn ngữ nơi này.”

Trên đường đi, Lạc Phong cố gắng liên lạc với Cơ bằng ý nghĩ. Cách này quả nhiên hiệu nghiệm, ngay khi lời vừa dứt, trong đầu Lạc Phong đã nhiều thêm một giọng nói khác.

“Đây là thông tin Người cần, chúc may mắn và hẹn gặp lại.”

“Bản đồ nữa. . .ta cần thêm bản đồ. . .này. . .ngươi có nghe không?”

Lạc Phong gọi mấy lần mà Cơ vẫn chưa hồi âm lại, hắn ảo não tiến vào tòa thành trước mặt.

Vào thành trấn, Lạc Phong không gặp sự khinh thị nào từ người dân nơi đây bởi ăn mày thời này được Cái Bang bảo kê, Cái Bang là một đại bang trừ khi muốn chết mới dám động vào họ.

Hắn tiến vào một cửa tiệm quần áo mua cho mình một bộ y phục màu trắng thượng hạng. Sau đó, Lạc Phong một mình đi vào tửu quán.

Đã rất lâu rồi Lạc Phong chưa tắm, hắn gọi tiểu nhị chuẩn bị cho mình một phòng thượng hạng và một bồn nước nóng.

Ngồi một mình trong phòng, Lạc Phong vứt bộ da thú trên người, hắn nhảy vào trong bồn nước, tay chân kỳ cọ trôi đi từng mảng bùn đất đen xì.

Trông Lạc Phong lúc này bảnh bao, mặt mũi sáng sủa, nước da trắng hồng, thân hình cân đối gọn nhẹ, anh khí bừng bừng. Nhìn lại bản thân trong chiếc gương lớn treo giữa phòng, đến Lạc Phong còn ngạc nhiên vì bề ngoài của mình.

Ngoại trừ ấn ký kỳ lạ giữa mi tâm, khuôn mặt đối với Lạc Phong hoàn toàn xa lạ khác hẳn với hắn kiếp trước, gương mặt thanh tú tới mức nữ nhân cũng phải ghen tị. Hắn để tóc theo kiểu đuôi ngựa, vén ra sau ót, tin tưởng nếu thêm hai quả đào gắn trước ngực thế nào cũng có hoa hoa công tử ghé thăm.

Thỏa mãn với hình tượng bản thân, Lạc Phong mỉm cười hài lòng rồi bước xuống.

“Để xem đồ ăn nơi đây hương vị thế nào?”

Trình độ nấu nướng của hắn dở tệ cộng thêm điều kiện thiếu thốn ở trong rừng, ngoài thịt và cá nướng thì chẳng còn gì, đó là chưa kể món ăn hắn làm chưa chắc đủ vệ sinh.

Bước xuống lầu, Lạc Phong lại gần vỗ vào vai tên tiểu nhị lúc nãy.

“Cô nương dùng gì ạ? Bổn tiệm có đủ các món chiên xào quay rán. . .”

Nếu lúc trước hắn không hiểu ngôn ngữ nơi đây thì không sao nhưng sau khi tiêu hóa mớ thông tin về ngôn ngữ bản địa, Lạc Phong đã có thể hiểu và nói chuyện như một người bình thường.

Từ một thằng đàn ông bổng chốc bị kẻ khác gọi bằng mỹ từ cô nương khiến Lạc Phong rợn tóc gáy, hắn núm cổ áo tiểu nhị đe dọa:

“Ta là nam nhân. Rõ chưa?”

“Vâng. . .vâng. . .cô nương à không. . .công tử là nam nhân.”

Tên tiểu nhị đổ mồ hôi hột, thầm than: “Mới đầu tháng mà toàn gặp nữ cải nam trang, xui thế không biết.”, tuy vậy kinh nghiệm nghề nghiệp đã dạy cho hắn cách ứng xử chuẩn mực đối với từng loại thức khách khác nhau, hắn mau lẹ đổi giọng:

“Công tử không biết dùng món gì? Ở đây có rất nhiều món ngon chẳng hạn như Nữ Nhi hồng, cơm chiên Dương Châu, thịt cầy kho gừng. . . “

“Có món gì ngon mang hết lên đây.”

Lạc Phong nói. Vừa cướp được một túi ngân lượng đầy ắp, hắn tự cho phép bản thân vung tiền tiêu xài thoải mái, tiền chùa xưa nay Lạc Phong hắn chưa bao giờ tiếc.

“Có ngay có ngay, khách quan đợi một chút.”

Tên tiểu nhị tất bật chạy vào trong, một lúc sau thức ăn đã đưa đến.

Lạc Phong ưu nhã gắp từng món từ tốn đưa vào miệng, từng cử chỉ hành động hoàn hảo đến tuyệt mỹ. Vừa ăn hắn vừa suy tính đường đi nước bước cho tương lai chính mình.

“Chặng đường của ta vẫn còn rất dài.”

Lạc Phong buông đũa. Sau khi hỏi han thông tin về Vô Lượng Kiếm Phái từ các quan khác trong tửu quán, hắn thanh toán tiền rồi ra ngoài.

Ra ngoài thành, Lạc Phong thi triển Vô Danh bộ pháp thẳng hướng Vô Lượng phái đi tới. Trên đường đi có gặp một vài người nhưng hắn trực tiếp bỏ qua, họ chỉ cảm thấy một cơn gió lướt ngang qua người rồi biến mất.

Tiến vào Vô Lượng phái, Lạc Phong đi thẳng vào đại sảnh, hắn phi thân lên nóc nhà ẩn nấp khí tức, trừ khi nhìn trực tiếp bằng mắt nếu không sẽ rất khó phát hiện được.

Một lúc sau, Lạc Phong phát hiện một tiểu cô nương chừng 16, 17 tuổi nhảy lên xà nhà kế bên. Nàng dường như không phát hiện ra hắn mà chỉ chăm chú nhìn vào cửa vào đại sảnh.

“Đây là Chung Linh sao?, cũng không tệ.”

Lạc Phong bổng nổi tính trẻ con, hắn thu liễm khí tức luồn ra sau lưng nàng, bàn tay không thành thật chạm nhẹ vào ngọn tuyết phong khiến Chung Linh giật mình xém ngã.

“Ngươi. . .ngươi làm gì thế?”

“Đùa tí thôi.”

Lạc Phong cười nhạt.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi chạm vào rồi sau này ta biết gả cho ai?”

Chung Linh hai mắt đỏ hoe cơ hồ muốn khóc. Thời cổ đại nữ nhân rất coi trọng tấm thân của mình, nam nhân một khi đã thấy hoặc chạm vào rồi thì cả đời họ phải theo người đó nhất là đối với hoàng hoa khuê nữ như Chung Linh.

“Vậy gả cho ta.”

Lạc Phong thản nhiên.

“Ngươi. . .vô sỉ.”

Chung Linh tức đến nổ phổi, chần chừ hồi lâu mới phun thành tiếng. Nàng thò tay vào bọc lấy ra một vật tựa cây đũa bằng vàng lấp lánh nhằm Lạc Phong ném tới.

“Để xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám khi dễ bổn cô nương?”

“Kim Linh, một trong Vũ Huyệt Tứ Linh. Có chút môn đạo..”

Lạc Phong nhẹ nhàng chụp lấy con kim xà trước ánh mắt ngỡ ngàng của Chung Linh. Hắn lắc lắc con rắn còn đang ngo nghoe trước mặt nàng khiêu khích.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Trả nó lại đây.”

“Im nào. Có người đến.”

Lạc Phong đưa tay chụp mấy miệng nhỏ Chung Linh không cho nàng hét lên. Một đoàn người từ cổng chính tiến vào, y phục đủ loại, theo như cốt truyện hẳn là cuộc tỷ thí giữa Đông Tông và Tây Tông của Vô Lượng phái.

Vô Lượng phái thành lập từ thời Hậu Đường đời Ngũ Đại, đến đầu đời Tống thì chia làm ba phe, phe Đông, phe Nam và phe Tây. Phe Nam thì suy sụp từ lâu rồi, giờ chỉ còn hai phe Đông và Tây là hưng thịnh lắm nhân tài.

Cứ năm năm thì ba phe sẽ hội họp tai Cung Kiếm hồ trên núi Vô Lượng để đấu kiếm với nhau, phe nào thắng thì được ở Cung Kiếm hồ năm năm, đến năm thứ sáu lại mở cuộc đấu tiếp theo.

Lạc Phong mấy hứng thú đối với cuộc tỷ thí này, hắn đưa mắt nhìn về thanh niên áo trắng hàng ghế sau chót ở hành lang phía tây.

“Đoàn Dự?”

“Buông ta ra. Ai cho ngươi ôm ta cơ chứ?”

Đến bây giờ Lạc Phong mới để ý, Chung Linh không biết từ khi nào đã chui vào trong lòng mình, hắn cứng nhắc lên tiếng.

“Ngươi chui vào người ta làm gì?”

“Còn không phải do ngươi kéo ta vào. . .mau thả ra. . .thả.”

“Im nào. Nếu không muốn người khác thấy tốt nhất ngươi nên im lặng.”

Lạc Phong thấp giọng đe dọa. Qủa nhiên Chung Linh nghe thế liền im bặt mà ủy khuất yên vị tại chổ. Tình tiết tiếp theo thay đổi so với nguyên tác, Chung Linh vì sự xuất hiện của Lạc Phong mà không dùng rắn quậy phá khách nhân bên dưới, cuộc gặp mặt giữa hai người Chung Linh và Đoàn Dự cũng không diễn ra.

Đối với Đoàn Dự, Lạc Phong không có nhiều cảm xúc cho lắm. Vị thế tử này mặc dù võ công không có lại thích đi lung tung trên giang hồ, tùy tiện vài tên tiểu tốt cũng dư sức đưa vị tình thánh này lên dĩa.

Tuy nhiên hào quang nhân vật chính của hắn ta quá mạnh. Võ học gia truyền Lục Mạch Thần Kiếm của Đại Lí thuộc hàng top của thế giới này cộng thêm Bắc Minh thần công và Lăng Ba Vi Bộ thừa sức đưa Đoàn Dự trở thành cao thủ, đó là chưa kể tới hắn còn kết nghĩa với hai nhân vật khủng khác là Hư Trúc và Tiêu Phong.

“Ta vẫn chưa biết tên của ngươi?”

Chung Linh lí nhí hỏi.

“Lạc Phong.”

“Ngươi không thể lịch sự hơn một chút à? Người ta là một thiếu nữ đó.”

Chung Linh giận dỗi.

Lạc Phong bừng tỉnh đại ngộ, Hắn đến thế giới này ngoài việc nâng cao thực lực còn phải trải nghiệm nhân sinh, tận hưởng cuộc sống của một nam nhân bình thường, nếu hắn cứ khô khan thế này, tình cảnh của hắn sẽ giống một vị Đế Hoàng trong truyền thừa Bách Việt, sa chân vào vô tình đạo.

Rào cản cảm xúc đã được gỡ bỏ, Lạc Phong nhẹ nhàng xoa đầu nàng cười.

“Nếu ta nói ta đến đây vì nàng, nàng có tin không?”

Chung Linh mặt đỏ tận mang tai, tim nàng đập thình thịch, tâm hồn thiếu nữ mới lớn liền xao động. Trước giờ nàng sống trong Vạn Kiếp cốc, chưa bao giờ thân mật với nam nhân nào chứ đừng nói tới có kẻ trắng trợn tán tỉnh giữa thanh thiên bạch nhật thế này.

“Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế, chúng ta chưa bao giờ gặp mặt mà.”

Lạc Phong ôm chặt nàng cười:

“Đó là trước kia, bây giờ không phải nàng đang ngồi trong lòng ta sao?”

Chung Linh trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nàng không hiểu vì sao mình lại nảy sinh tình cảm quá mức với một kẻ lạ mặt như như vậy. Nàng len lén ngước lên nhìn hắn.

Khuôn mặt Lạc Phong tính ra rất thanh tú, đôi mắt sâu thẳm tựa tinh không kết hợp với khí chất phiêu miễu thoát tục tạo cho người khác cảm giác thế ngoại cao nhân.

Phát hiện ra Chung Linh lén lút nhìn mình, Lạc Phong cười nhạt không nói.

Bên dưới lúc này một mảnh ồn ào, Đoàn Dự đang bị Cung Nhân Kiệt cho ăn đòn, hai mắt nổ đom đóm, mặt mũi sưng vù lên, năm vết ngón tay còn in hằn trên má.

“Tên kia thật ngốc, bị đánh thế kia mà không dám trả đòn.”

Ngồi trên cao, Chung Linh bĩu môi, nàng toan ném lũ rắn trên tay xuống giải cứu nhưng bị Lạc Phong ngăn lại.

“Chẳng lẽ chúng ta không cứu hắn? huynh không thấy hắn thật ngốc và đáng thương sao?”

Cách xưng hô của Chung Linh có chuyển biến vi diệu từ ngươi chuyển thành huynh, Lạc Phong mau chóng bắt được điểm mấu chốt này, hắn thuận thế đẩy theo.

“Coi như là một bài học đi, với tính cách của hắn muốn xông pha trên giang hồ rất khó.”

Chung Linh nghĩ đi nghĩ lại liền cho là đúng, nàng lấy túi hạt dưa đưa cho Lạc Phong.

“Huynh ăn không? Muội còn nhiều lắm.”

Lạc Phong không từ chối mà tiếp nhận. Vừa đưa vào miệng, cảm giác đầu tiên của hắn có vị cay đắng nhưng sau đó lại ngòn ngọt, lại có mùi thơm khác xa so với thời hiện đại.

Bạn đang đọc Tối Cường Nhị Thứ Nguyên của Leader
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.