Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10 : Sáng Tỏ Mọi Chuyện

2071 chữ

Trời đã tờ mờ sáng, Lạc Phong toan đánh thức Uyển Thanh dậy nhưng nghĩ lại thì thôi, trải qua chuyện hôm qua, thứ nàng cần bây giờ có lẽ là một giấc ngủ dài, hắn không nỡ đánh thức nàng dậy mà lẳng lặng vuốt ve từng lọn tóc xõa xuống trên mặt nàng.

“Chàng không buồn ngủ sao?”

Uyển Thanh cất giọng lè nhè hỏi.

“Không, ta quen rồi.”

Lạc Phong nói. Có lẽ Uyển Thanh có thói quen dậy sớm, dù mọi chuyện hôm qua đối với nàng khá tồi tệ nhưng nàng vẫn không đánh mất thói quen này.

Nữa ngày sau, hai người đến một tòa thành tên Vô Tích. Chứng kiến dân chúng đi lại đông đúc, tấp nập, Lạc Phong cảm thán:

“Thật đông đúc.”

Hắn hết nhìn đông lại nhìn tây như người nhà quê mới lên làm những người xung quanh khinh bỉ một trận, Lạc Phong đối với họ chẳng mấy quan tâm, vì đây là lần đầu tiên hắn đến thành thị cổ đại nên sinh một chút hứng thú.

“Ân. Vô Tích thành là một thành lớn, lại ít xảy ra chiến tranh, dân chúng tụ tập tại đây cũng là điều dễ hiểu.”

Uyển Thanh đáp.

“Lạc lang, chúng ta kiếm một tửu điếm dừng chân thôi, thiếp đói rồi.”

Uyển Thanh có chút xấu hổ nói.

Hai người chọn một tửu điếm khá lớn nằm bên đường đi vào, Lạc Phong trực tiếp đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc rồi dẫn Uyển Thanh lên gác.

Bổng hắn chợt cảm thấy có người nhìn mình, liền đảo mắt một lượt khắp phòng. Hắn dừng lại nơi một đại hán ngồi trên chiếc bàn lớn, cặp mắt sáng quắc lạnh lùng, mặc chiếc áo đã cũ kỹ sờn rách, mày rậm mắt to, gương mặt vuông vức chữ quốc đầy uy nghiêm.

Lạc Phong cau mày, hắn cảm nhận trong người đại hán kia hai luồng nội lực cực dương hùng mạnh. Trong thế giới Kim Dung này, theo hắn biết hiện nay chỉ có phái Thiếu Lâm và Cái Bang là chủ tu cực dương nội lực. Có lẽ phán đoán của hắn là sai vì có quá nhiều tình tiết hắn không nhớ rõ.

“Người này hẳn là Tiêu Phong đi. Nếu suy nghĩ của ta là đúng, vậy thì. . .”

Lạc Phong cười nhẹ trong lòng. Hắn bỏ qua vị đại hán đó rồi tiếp tục dẫn Uyển Thanh đi lên. Ở phía dưới, vị đại hán nhỏ giọng lẩm bẫm:

“Cô Tô Mộ Dung Phục, thật trùng hợp.”

“Huynh biết hắn ta hả?”

Vừa lên phòng, Uyển Thanh liền hỏi.

“Chắc vậy.”

Lạc Phong cười nói.

“Nàng chuẩn bị đi, sắp tới chúng ta sẽ diện kiến một người.”

“Ai mà chàng làm vẻ mặt ngưng trọng thế?”

Uyển Thanh bĩu môi.

“Đệ nhất nhân võ lâm trung nguyên.”

“Theo thiếp chỉ có chàng mới xứng danh đệ nhất nhân.”

Uyển Thanh vẻ mặt không tin nói. Lạc Phong chỉ cười, hắn bước tới mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Thiên long thế giới đã đến hồi kết. Tràng cảnh lúc đó sẽ rất thú vị. . .”

“Chàng nói gì cơ?”

Uyển Thanh tiến đến bên cạnh hắn, ngơ ngác hỏi.

“Không có gì.”

Lạc Phong ôm lấy Uyển Thanh vào lòng, hai ngươi sánh vai đứng ngắm vần trăng lu mờ trong đêm tối, như báo hiệu chính ngày tàn của võ lâm trung nguyên.

Đến sáng hôm sau, hai ngươi lặng lặng rời khỏi khách điếm. Lạc Phong thay vì đi Tương Dương, hắn đổi ý chuyển sang Thiếu Lâm Tự.

Thiếu Lâm tự được ví như vì sao bắc đẩu của võ lâm, không khó lắm để tìm được vị trí của nó. Vả lại trong thời gian gần đây, Lạc Phong cảm thấy nội lực trong cơ thể có dấu hiệu bão hòa, chỉ chờ thời cơ thích hợp để đột phá và trận chiến sắp tới là mấu chốt để làm việc đó.

Thế giới Thiên Long còn nhiều sự việc lí thú sắp diễn ra như đại chiến tại Tụ Hiền Trang, sự kiện Tiêu Dao Phái, kén rể Tây Hạ hay cuộc gặp mặt tại Nhạn Môn Quan giữa dàn nhân vật chính nhưng Lạc Phong không mấy quan tâm, những chuyện này vốn dĩ không liên quan đến hắn.

Với lại tại đại hội võ lâm diễn ra tại Thiếu Lâm tự, tất cả các nhân vật phong vân trong giang hồ bao gồm hai đại mỹ nữ còn lại là Vương Ngữ Yên và A Tử sẽ tụ tập tại đây, hắn không cần phải mất công tìm họ.

Thời điểm Cái Bang hạ chiến thư đến Thiếu Lâm phải một khoảng thời gian nữa, hai người Lạc Phong ngày đêm cưỡi ngựa tốc hành đi tới, dọc đường có gặp một số phiền toái nhưng hắn dễ dàng vượt qua.

Trước mặt Lạc Phong lúc này là tòa đại tự tỏa khí tức tang thương, cổ kính. Từ dưới núi nhìn lên là hàng dài những bậc thềm bằng đá cao tít tắp, Lạc Phong cho ngựa dừng lại nghĩ ngơi.

“Phải chăng chúng ta sẽ tấn công vào Thiếu Lâm?”

Uyển Thanh bộ dáng háo hức cất tiếng hỏi.

“Không phải chúng ta mà là ta.”

Lạc Phong nhanh như chớp, đánh ngất Uyển Thanh. Hắn hôn lên trán nàng, thấp giọng hỏi:

“Cơ, ngươi có thể đưa nàng vào Càn Khôn giới hay không?”

Trong hư không lúc này vang vọng tiếng thở dài rất khẽ:

“Có thể.”

“Rắc. . .”

Cơ thể Uyển Thanh vỡ vụn thành từng mảnh sáng nhỏ tiêu tán trong không khí, Lạc Phong gầm lên:

“Ngươi đã làm gì?”

“Theo ta.”

Một đại ngọc thủ kéo lấy hắn vào khoảng không gian hư vô mờ mịt. Nơi đây là Càn Khôn giới nhưng nó đã thay đổi chóng mặt so với lần đầu hắn gặp. Giữa hồ bây giờ là cây đại thụ khổng lồ đang tỏa ra ánh sáng tinh khiết.

Mặt hồ được mở rộng ra vô số so với trước kia. Một bóng hình lục sắc tuyệt mỹ phiêu miễu xuất hiện, Cơ nhẹ nhàng nhấc bổng hắn đi vào một góc khuất trên cây đại thụ.

Lạc Phong chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, tới khi hắn tỉnh dậy thì trước mặt hắn xuất hiện năm cỗ Băng Quan huyền ảo, phiêu phù trong không khí.

“Biết nó mang ý nghĩa gì không?”

Cơ cất giọng mang vẻ buồn bã, thê lương. Thấy vẻ mặt không mấy quan tâm của Lạc Phong, nàng nói tiếp:

“Năm cỗ Băng Quan này tượng trưng cho năm người và ta là một trong số đó.”

“Không phải ngươi đang trước mặt ta sao?”

Lạc Phong đầy khó hiểu. Hắn không tin Cơ sẽ hại hắn, hắn thật sự đang thắc mắc Uyển Thanh bây giờ nàng như thế nào, những chuyện khác tạm thời hắn không có tâm để ý tới.

“Cũng như Long Quân, ta là một đoạn chấp niệm từ quá khứ. Những con người trong tòa Băng Quan này đều có quan hệ cự kỳ mật thiết với ngươi.”

“Quan hệ cực kỳ mật thiết với ta?”

Lạc Phong nghi hoặc hỏi lại.

“Đúng vậy. Sau trận chiến năm đó, bốn người trong số chúng ta đã chết, linh hồn tan vỡ thành tỷ tỷ mảnh trôi nỗi trong vũ trụ, cô nàng Uyển Thanh này là một trong số những mảnh vỡ đó trùng tu thành người.”

“Thật hoang đường.”

Cơ chỉ cười, nụ cười đầy thê mỹ.

“Chẳng lẽ việc ngươi gặp ta ở đây cũng là hoang đường hay sao?”

Lạc Phong á khẩu.

“Ngươi tu luyện quá chậm chạp, với tốc độ này cho dù ngươi có tu đến hàng triệu năm sau cũng không tài nào đặt chân đến Đế Cảnh chứ chưa nói tới Diệt Thế Cảnh thì làm sao có tư cách hồi sinh chúng ta? Giải cứu cho nàng?”

“Ngươi nó thế là ý gì? Còn một người nữa chẳng lẽ. . .”

Lạc Phong hốt hoảng. Cơ điểm một chỉ vào mi tâm Lạc Phong, một đoàn hoa văn huyền bí từ đó cấp tốc bao trùm lấy hắn. Trong não hải Lạc Phong, từng chiếc chìa khóa thi nhau khai mở, dòng ký ức như thác lũ ùa về khiến hắn sống không bằng chết.

Nhưng đây không phải toàn bộ mà chỉ là những đoạn ký ức liên quan đến những con người trong tòa Băng Quan này. Lạc Phong thân hình lung lay sắp ngã, hắn vô thức thì thào:

“Tuyết Cơ, Lục Băng, Hỏa Vũ, Mộng Linh, Bích Nguyệt. . .và ta Hỗn Mang Chân Tà.”

Sau khi điểm vào mi tâm Lạc Phong, Cơ hóa thành một mảnh vỡ thánh khiết yên vị trong một trong số năm tòa Băng Quan.

Lạc Phong chạy đến tòa Băng Quan nơi nàng tiến vào, người ngọc đã không còn, trong đó bây giờ chỉ có một đoàn ánh sáng dịu nhẹ.

Hắn gục xuống thành quan tài mà thổn thức:

“Tại sao ta lại không nhận ra nàng cơ chứ?

Không có tiếng trả lời, hắn nhìn sang những tòa Băng Quan bên cạnh, ba tòa rỗng tuếch chỉ có hai trong số năm tòa phát sáng, điều đó có ý nghĩa là linh hồn của Uyển Thanh đang nằm trong này.

Lạc Phong bây giờ đã rõ thêm một điều hắn chính là đầu mối tất cả. Long Quân hay Bách Việt chỉ là một cái tên gọi, thực chất những vị Đế Hoàng đời trước và hắn tất cả đều là một, hắn đã trải qua 99 chín kiếp qua thân phận từng Đế Hoàng khác nhau.

Và năm người con gái này đã theo hắn trải qua 99 kiếp, phải chịu cảnh linh hồn phân liệt 99 lần chỉ để bên hắn, vậy mà hắn không thể giúp được gì, chỉ đành trơ mắt nhìn từng người một ngã xuống bên cạnh mình, dù bản thân có hùng mạnh đến cách mấy vẫn không đủ sức mạnh đối mặt với Thần Vận.

Đây chính là cơ hội cuối cùng của hắn, cơ hội để thay đổi số phận. Cơ hội này do thân phận kiếp trước của hắn, Long Quân đã dùng Thần Cấm Nghịch Chuyển Thời Không quay về quá khứ để giúp hắn có cơ hội sửa sai.

Mảnh không gian Càn Khôn giới này là thứ duy nhất nằm ngoài tầm với của Thần. Tất cả ký ức kiếp trước về Địa Cầu của hắn chỉ là một phép toán để qua mắt Thần Đạo, một loại qui tắc đứng trên Thiên Đạo.

Cơ đã cho hắn một cơ hội để đẩy nhanh sự phát triển của bản thân, nếu không hắn sẽ mãi dừng chân trong thế giới phàm tục nhàm chán này.

Những kẻ này trong quá khứ hắn đã vượt qua bọn chúng rồi thì không có lý do gì bây giờ hắn lại để thua. Lạc Phong lặng người trong Càn Khôn giới hồi lâu, không một ai biết hắn nghĩ gì.

Một hồi sau, Lạc Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vời vợi trên kia, sau đó hắn lưu luyến nhìn năm toà Băng Quan trôi nổi trước mặt mà thở dài.

“Ta sẽ đem các nàng trở lại, sớm thôi.”

Càn Khôn giới chính là nằm trong ý thức của hắn, Lạc Phong dễ dàng mở ra một thông đạo dẫn đến Kim Dung đại lục.

Hắn một lần nữa xuất hiện trên thế giới này nhưng tâm cảnh của hắn so với trước đây đã có sự lột xác, tầm nhìn của hắn so với trước đây đã thay đổi một trời một vực.

Dưới ánh lửa bập bùng còn dang dỡ cháy, cảnh còn người mất. Chỉ mới lúc nãy Uyển Thanh đang hí hửng cười đùa bên cạnh hắn mà giờ đây, Lạc Phong thở dài.

“Nàng chỉ trở về với chính mình mà thôi.”, Lạc Phong tự an ủi bản thân, bằng mọi giá hắn phải đưa những người con gái kia trở về.

Hắn lao đi vun vút trong đêm tối, bóng tối không làm khó hắn mà chỉ tô thêm sự cô độc, lãnh mạc với thế giới.

Bạn đang đọc Tối Cường Nhị Thứ Nguyên của Leader
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.