Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở Lại Kịp Thời

Phiên bản Dịch · 1940 chữ

"Xú nữ nhân! Ở Ngự Thú Tông có lẽ ta còn ngại môn quy, không thể tùy ý động thủ thu thập ngươi! Bây giờ, sẽ không có ai đến cứu ngươi cho dù ngươi có la hét rách cổ họng. "

Tần Chí sắc mặt tràn ngập tiếu ý, huy động Cửu Tiết Tiên đánh tới như bão táp, đánh vào vòng bảo hộ kim thuẫn của Triệu Nghiên.

Lúc này, Triệu Nghiên chỉ có thể cắn răng chống đỡ, phảng phất như một chiếc thuyền cô độc giữa biển, tùy thời có thể bị diệt dưới sóng biển đen.

Phương Triển cùng Đặng Ngọc sóng vai chiến đấu, cực kỳ cố hết sức chống đỡ tu sĩ cao gầy, tuy rằng nhìn thấy Triệu Nghiên chống đỡ không nổi, nhưng lại hữu tâm vô lực.

Về phần Ninh Thải Điệp, tạm thời chưa rơi xuống hạ phong, bị Lam Sắc Băng Oa vây tại chỗ, cũng không có biện pháp trợ thủ cho Triệu Nghiên.

Duy chỉ chiếm một chút ưu thế , lấy ba địch hai.

Trương Tiểu Sơn cầm trong tay một thanh đoản kiếm, thừa dịp đối phương không chú ý, chém ra một đạo hoàng quang đánh hắn ngã xuống đất, cuối cùng cũng thoát ra khỏi trận chiến mà thở dốc.

Xoay người nhìn thấy Triệu Nghiên đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trương Tiểu Sơn nắm chặt đoản kiếm, bởi vì khẩn trương, ngón tay nắm chặt chuôi đao bám chặt khớp xương trắng bệch, hai chân hơi run rẩy, không biết nên từ nơi nào xuống tay trợ giúp Triệu Nghiên.

Luyện khí tầng ba đối đầu luyện khí tầng năm, Trương Tiểu Sơn trong lòng rất muốn giải cứu Triệu Nghiên, nhưng chênh lệch thực lực với Tần Chí không nhỏ, bất giác mang đến cho hắn cảm giác sợ hãi, không thể nhấc lên dũng khí công tới.

Tần Chí nghiêng người chú ý tới vẻ mặt Trương Tiểu Sơn, cười nói: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Bổn thiếu gia đứng ở đây, cho ngươi ngươi cũng không dám tới. ”

Nghe được lời châm chọc khiêu khích của Tần Chí, Trương Tiểu Sơn thấy rát tức giận, lại nhớ tới trước kia bị đám người Tần Chí khi dễ, rốt cục lửa giận vượt qua sợ hãi, cầm đoản kiếm nhào tới.

Tần Chí phát ra một tiếng cười lạnh, giơ tay lên chính là một roi đánh tới.

Trương Tiểu Sơn trước mắt thấy một trận mơ hồ, nhất thời bụng truyền đến thống khổ tê tâm liệt phế.

Lửa giận cho Trương Tiểu Sơn có một chút dũng khí, nhưng cũng làm cho hắn sơ hoẻ của hắn trở lên rõ ràng, vẻn vẹn chỉ là Tần Chí tiện tay vung roi, đã khiến hắn bị thương nặng.

Đối với Trương Tiểu Sơn bị quất bay ra ngoài, Tần Chí không có liếc mắt thêm một cái nào nữa, quay đầu nhìn về phía Triệu Nghiên nói:

"Ngoa ngoãn giơ tay chịu trói, hầu hạ bản thiếu gia tốt ngươi có thể tránh được nỗi khổ da thịt . Nếu không, không tránh khỏi tàn hoa bại liễu. ”

Thừa dịp Trương Tiểu Sơn vừa rồi kéo dài Tần Chí chút thời gian, Triệu Nghiên thoáng bình tĩnh lại khí tức, cắn răng không chút do dự xách kiếm đâm về phía Tần Chí.

'Quả thực là muốn chết!'

Thấy Triệu Nghiên cư nhiên còn dám phản công, lần này triệt để chọc giận Tần Chí, hắn lúc này không hề lưu thủ nữa, vận túc pháp lực vung Cửu Tiết Tiên hướng Triệu Nghiên đánh tới.

Cửu Tiết Tiên hoá thành chín dải lam quang, lưỡi tiên ( lưỡi dao đầu dây) tản ra khí tức sắc bén, đánh thẳng đến mặt Triệu Nghiên.

Một roi này đánh ra, cho dù không lấy đi mạng nhỏ của Triệu Nghiên, thì ít nhất làm cho khuôn mặt nàng toàn bộ bị hủy, có thể thấy được tâm địa Tần Chí tàn nhẫn đến mức nào.

Tranh !!!

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, một thanh cự kiếm lớn thẳng tắp từ giữa không trung đâm xuống.

Cự kiếm không nghiêng lệch, thẳng tắpchặn trước người Triệu Nghiên ba thước, vừa vặn ngăn trở lộ tuyến công kích của Cửu Tiết Tiên.

Cửu Tiết Tiên cảu Tần Chí quất lên cự kiếm, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Nói thì dài, nhưng tất cả điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt.

"Là ai! Ra đây cho bổn thiếu gia! "Một kích trí mạng bị ngăn cản, Tần Chí giận đến xì khói.

"Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt!" Nghiêm Húc cưỡi Tàng Vân Kiếm chậm rãi hạ xuống, mũi chân khẽ nhảy xuống, vững vàng đứng trước người Triệu Nghiên.

"Chưởng môn!" Mọi người thấy Nghiêm Húc trở lại, trong lòng mừng rỡ, nhất thời sĩ khí đại chấn.

Tần Chí thấy rõ người tới lại là Nghiêm Húc, không thể tin được dụi mắt, xác định không phải mình hoa mắt mới hô to:

"Nghiêm Húc! Làm thế nào ngươi còn có thể sống? Điều này không cso khả năng! ”

Mấy người khác của Ngự Thú Tông thấy tình huống không đúng, nhao nhao thu hồi pháp quyết, lui về bên cạnh Tần Chí, ánh mắt cảnh giác hướng tới đám người Nghiêm Húc.

Tên tu sĩ mặt sẹo đến gần Tần Chí sắc mặt cực kỳ cảnh gíac hỏi:

"Đây là chuyện gì, người này là ai? Tu vi ngay cả ta cũng nhìn không thấu. ”

Bị tu sĩ mặt sẹo hỏi dồn, Tần Chí lúc này mới chú ý tới Nghiêm Húc cả người tản mát khí tức tràn ngập cảm giác áp bách.

Tần Chí thấp thỏm nói: "Người này là chưởng môn Thiên Hạo Tông Nghiêm Húc. Vương sư huynh, ngay cả ngươi cũng nhìn không thấu tu vi của hắn sao? ”

Tu sĩ mặt sẹo được Tần Chí gọi là Vương sư huynh, mặt trầm như nước lắc đầu nói "Nhìn không thấu, tu vi ít nhất luyện khí tầng bảy, chỉ sợ còn cao hơn. ”

Lúc này Nghiêm Húc cho hắn cảm giác như đang đối mặt với thân truyền đệ tử Ngự Thú Tông Doãn Kỳ tu vi luyện khí tầng bảy, thậm chí cảm giác áp bách càng mãnh liệt hơn.

Nghiêm Húc tu vi luyện khí tầng bảy không sai, nhưng sau khi luyện hóa da Huyết Tinh Cửu Đầu Xà , thực lực vốn hơn xa tu sĩ luyện khí tầng bảy bình thường.

Hơn nữa, tâm da đó là từ Huyết Tinh Cửu Đầu Xà Huyết Tinh Cửu Đầu Xà thực lực đạt tới yêu thú bát giai, mặc dù đã dung luyện vào trong cơ thể Nghiêm Húc, nhưng vẫn tản ra uy áp nhàn nhạt, càng làm cho đám người Tần Chí cảm thấy áp lực vô hình quấn quanh.

Đám người Ninh Thải Điệp, Đặng Ngọc và Phương Triển lui đến lại người Nghiêm Húc, trên người rõ ràng mang theo thương tích.

Hai người Đặng Ngọc cùng Phương Triển thực lực vẻn vẹn tu vi luyện khí tầng bốn cùng tầng ba, nếu không phải ỷ vào phù triện phòng ngự cấp hai, chỉ sợ sớm đã bị tên tu sĩ Ngự Thú Tông tu vi luyện khí tầng sáu giết chết.

Ninh Thải Điệp tu vi cùng đối thủ tương đương, trên tràng diện hơi hạ phong, bất quá cũng không để cho đối thủ lấy được tiện nghi.

Duy chỉ có Trương Tiểu Sơn bị thương nặng nhất, bụng lộ ra một vết thương kéo dài, được hai đệ tử khác đỡ trở về.

Nghiêm Húc đút cho hắn mấy viên đan dược, phất tay nói: "Hai người các ngươi dẫn hắn về trước, xử lý vết thương thật tốt. ”

Trương Tiểu Sơn ánh mắt lờ đờ, thở hổn hển nói, "Chưởng môn! Ta còn chịu đựng được, để cho ta lưu lại cùng mọi người giết địch. ”

Nghiêm Húc khẽ gật đầu, quay đầu nhìn mấy người Tần Chí, sắc mặt tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong giọng nói ẩn chứa sát ý nói:

"Cũng tốt, xem ta thu thập mấy tên bại hoại này như thế nào."

Nghe được thanh âm lạnh như đao của Nghiêm Húc, trong lòng Tần Chí trong lòng lộp bộp , bàn tay cầm Cửu Tiết Tiên hơi có chút phát run.

Trầm mặc một lát, Tần Chí cố lấy lại bình tĩnh nói với mấy người bên cạnh:

"Người này cách đây không lâu mới có tu vi luyện khí tầng năm mà thôi, bị Doãn Kỳ sư huynh bắn ba mũi tên mà chạy trối chết. Mọi người không cần sợ, nhất định là hắn dùng thủ đoạn gì cố ý phô trương thanh thế mà thôi! ”

Vượt qua cảm giác sợ hãi trong lòng, Tần Chí nghĩ thế nào cũng không tin Nghiêm Húc chẳng những còn sống, hơn nữa tu vi tăng trưởng kinh người.

Linh quang trong đầu chợt lóe ( ý bảo não tự nhiên vận động), đột nhiên nghĩ đến Nghiêm Húc chỉ là dùng thủ đoạn nào đó, cố ý phô trương thanh thế mà thôi.

Tần Chí nghĩ đến đây, nhất thời trong lòng cảm thấy đắc ý vì sự cơ trí ( thông minh) của mình, "Không sai! Chắc chắn là như vậy! Không có khả năng có người tu vi có thể tăng trưởng nhanh như vậy! ”

Nghiêm Húc đi tới trước Băng Nhạc Kiếm đang cắm thẳng trên mặt đất, hai tay khẽ cầm chuôi kiếm, cả người tản mát ra chiến ý nồng đậm.

"Các ngươi lui ra sau, mấy người này giao cho ta là được."

Cảm nhận được khí thế quanh thân Nghiêm Húc lại tăng lên, trong lòng Tần Chí lại hoảng loạn, mạnh mẽ lấy lại tinh thần khẽ quát: "Cùng nhau lên! Giết hắn! ”

Hai tay tu sĩ mặt sẹo rất nhanh thôi động pháp quyết , bốn con Lam Sắc Băng Oa dẫn đầu nhào tới.

Ngay sau đó mặt sẹo cùng cao gầy chia làm ở hai bên, Tần Chí ở giữa, ba người đồng thời xông về phía Nghiêm Húc, hai tu sĩ luyện khí tầng ba khác theo sát phía sau áp trận.

Đối mặt với bốn con linh thú cùng năm gã tu sĩ vây công, Nghiêm Húc không chút nhúc nhích, vẫn khẽ nắm Băng Nhạc Kiếm, không có di chuyển nửa phần.

Rốt cục, Nghiêm Húc nắm Băng Nhạc Kiếm hai tay mạnh mẽ dùng sức, một cỗ pháp quyết rót vào trên thân kiếm.

"Chấn Thổ Quyết!"

Nương theo tiếng Nghiêm Húc quát, một cỗ lực chấn động từ trên thân Băng Nhạc Kiếm khuếch tán ra, mặt đất xuất hiện hơn mười vết nứt hướng bọn người Ngự Thú Tông lan ra.

Chấn Thổ Quyết vốn cần song chưởng vỗ lên mặt đất để kích phát, Nghiêm Húc đới với pháp thuật này đã lô hoả thuần thanh, kết hợp cùng với Băng Nhạc Kiếm lại càng thêm quen thuộc, lúc này mới thông qua thân kiếm làm cầu nối thi triển.

Chấn Thổ Quyết xé rách mặt đất, cát đá cuồn cuộn như bão táp tập kích những tu sĩ Ngự Thú Tông.

Trong cát vàng, mơ hồ xen lẫn chút tinh sa màu đỏ như máu, lóe lên huyết mang sắc bén, khiến cho chiêu Chấn Thổ Quyết này uy lực càng thêm kinh người.

Bạn đang đọc Tối Cường Chưởng Môn Hối Đoái Hệ Thống (Bản Dịch) của Thuyền Trường Bất Cật Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kanolin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.