Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho cô hai sự lựa chọn, bắt tôi hay là cứu người?

Phiên bản Dịch · 1582 chữ

“Để Tiểu Chu nhận điện thoại?”

Hạ Tĩnh Nhàn hơi hơi cau mày lại.

Sao Lâm Mặc lại gọi điện thoại cho cô vào lúc này?

Hơn nữa sao anh ta có thể gọi điện thoại?

Là ý của tên cướp?

Nhưng giọng điệu này, rõ ràng không giống, kẻ cướp không thể chỉ định rõ là tìm Tiểu Chu.

Căn bản là bọn chúng không biết Tiểu Chu.

Cuộc điện thoại này giống như là tự Lâm Mặc gọi tới!

Anh ta muốn làm gì?

Hạ Tĩnh Nhàn đột nhiên ý thức được, vừa nãy trong ngân hàng khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết!

Trực tiếp đưa điện thoại cho Chu Hy Á bên cạnh.

“Chuyện gì vậy?” Chu Hy Á hỏi.

Hạ Tĩnh Nhàn che mic lại, nhẹ giọng nói: “Là Lâm Mặc gọi điện thoại tới, anh ta muốn tìm cô, cô xem xem có thể lôi ra được thông tin hữu dụng nào không?”

“Lâm Mặc!”

Câu này khiến Chu Hy Á không nhịn nổi lên tiếng, ngay cả Hồ Đồng Vĩ đang lái xe cũng nghểnh tai lên nghe.

Chu Hy Á không hiểu đến cùng là Lâm Mặc đang nghĩ cái gì?

Là một nghi phạm mà cô muốn bắt, vậy mà ngược lại đi tìm cô?

Cô nhận lấy điện thoại của Hạ Tĩnh Nhàn, trực tiếp mở miệng: “Lâm Mặc…”

Lời vừa tới miệng, trong loa đã truyền đến giọng của Lâm Mặc.

“Tiểu Chu, có phải cô rất muốn bắt tôi không?”

Trong giọng còn mang theo ý cười nhạo.

Chu Hy Á nghe thấy lại nổi đóa, không chịu nổi tức giận nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất là đi đầu thú đi, còn nữa tốt nhất là ở trong bóng tối trợ giúp phía bên cảnh sát chúng tôi không chế bốn tên cướp đó, nếu không…”

“Haha…”

Lâm Mặc ngắt lời cô một lần nữa, nhàn nhạt nói: “Bây giờ không phải là cô dạy tôi làm việc, mà là tôi tới dạy cô làm việc, cô hiểu không?”

“Ý anh là gì?” Chu Hy Á cảm thấy lời của Lâm Mặc có chút gì đó không đúng.

Lâm Mặc cười nói: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn!”

“Lựa chọn gì?” Chu Hy Á truy hỏi.

“Sự lựa chọn thứ nhất, chính là cho cô một cơ hội bắt tôi, tiếp theo tôi sẽ tăng tốc chiếc xe này để bỏ trốn.”

Lời của Lâm Mặc trong loa khiến trong lòng Chu Hy Á có chút ngờ vực.

Lâm Mặc lái xe?

Vậy bọn cướp đâu?

Lâm Mặc luôn không nhắc tới bọn cướp.

Chu Hy Á và Hạ Tĩnh Nhàn giống nhau, cảm thấy sự việc có vẻ không giống như những gì mà họ nghĩ.

Đã sai sót ở chỗ nào?

Cô không kìm được hỏi: “Sự lựa chọn thứ hai là gì?”

“Sự lựa chọn thứ hai à…” Lâm Mặc cố ý dừng một chút, khiến trong lòng Chu Hy Á lay động rồi mới mở miệng: “Chính là cho cô một cơ hội để cứu người.”

“Cứu người?”

Chu Hy Á cười, “Con tin ở trên xe anh, cho dù là cứu người hay là bắt người không phải đều chỉ là một chuyện hay sao?”

“Haha…”

Lâm Mặc lại cười haha lần nữa, tiếng haha này khiến Chu Hy Á cảm thấy đối phương như đang cười nhạo cô vậy, “Chẳng lẽ tôi nói không đúng?”

“Cô không cần phải bới móc lời của tôi.” Lâm Mặc dứt khoát nói: “Tôi có thể nói thẳng cho cô biết, tôi nói cứu người ở đây không phải là con tin trên xe tôi, mà là người khác!”

“Anh đang nói gì?”

Trong lòng Chu Hy Á càng ngày càng cảm thấy không đúng.

Lâm Mặc đang đùa gì vậy?

“Cảm thấy không đúng rồi đúng không?”

Lời của Lâm Mặc giống như đoán thấu suy nghĩ của cô vậy, trong loa tiếp tục vang lên, “Đó là bởi vì ba tên cướp đã chết rồi, bây giờ tôi ngồi yên trên chiếc xe du lịch này, chỉ có con tin và tôi, không hề có cướp.”

Anh ta cố ý đưa chuyện của bốn tên cướp đã chết nói thành ba người.

“Cái gì!”

Nghe tới đây, cả người Chu Hy Á đều mờ mịt, trong lòng thực sự không dám tin.

Ba tên cướp đã chết?

Chiếc xe du lịch trước mặt không hề có cướp, chỉ có con tin!

Khi bên trong ngân hàng vang lên một loạt tiếng súng đã xảy ra chuyện gì?

Cô không dám tin lời của Lâm Mặc, hít vào một hơi mới hỏi: “Vậy còn một tên cướp đâu?”

“Không tin sao?”

Lâm Mặc cười nói: “Còn nhớ tôi từng nói với cô về lựa chọn thứ hai là cứu người không? Chắc cô có thể đoán ra được kẻ cướp thật sự đang ở nơi nào.”

Qua lời nhắc nhở này, Chu Hy Á nhớ ra có một người bị thương ở lại trong ngân hàng.

Nghĩ tới chiếc xe cứu thương!

Trong lòng cô tràn đầy cảm giác không dám tin, vậy mà Lâm Mặc và bọn cướp chơi trò đổi trắng thay đen ngay dưới mí mắt của bọn họ.

Anh ta giả trang thành cướp, mà tên cướp lại giả trang thành con tin cần cứu hộ.

Đây thật sự khiến người ta hoàn toàn không nghĩ tới!

Chu Hy Á thở ra một hơi nói: “Trên xe cứu thương!”

“Cô rất thông minh.” Lâm Mặc khen ngợi cô một câu, nhưng Chu Hy Á nghe thấy lại rất kích tai, cô căn bản là không cần lời khen ngợi của Lâm Mặc.

“Người thông minh làm việc thì chắc là sẽ biết lựa chọn thế nào.”

“Vậy quay lại hai sự lựa chọn lúc nãy.”

“Cô sẽ lựa chọn tiếp tục đi bắt tôi hay là đi cứu nhân viên y tế trên xe cứu thương?”

“Nếu bắt tôi, tên cướp trên xe cứu thương rất có thể sẽ làm ra những chuyện nguy hiểm đến tính mạng của nhân viên y tế.”

“Mà tôi thì, cô biết đấy, tôi trước giờ chưa bao giờ giết người.”

“Xem cô lựa chọn như nào?”

“Tin tôi chứ?”

“Hay là để cho nhân viên y tế gặp nguy hiểm, thậm chí là mất mạng?”

“Thời gian không còn nhiều, tôi không định lắm lời, xe cứu thương đã đi tới đường Tẩy Thôn, phía trước có ngã tư, mấy người rẽ phải là có thể đuổi kịp chiếc xe cứu thương đó.”

Lâm Mặc lại đưa ra sự lựa chọn lần nữa.

“Sao tôi có thể biết được lời của anh là thật hay giả?” Chu Hy Á không quá tin lời của Lâm Mặc.

“Là thật hay giả, lát nữa tự nhiên sẽ có người nói cho cô biết.”

Lâm mặc để lại câu đó liền cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng tút tút tút từ trong loa, Chu Hy Á mới bỏ điện thoại từ bên tóc mai xuống, đưa cho Hạ Tĩnh Nhàn, sau khi nghe những lời lúc nãy của cô, không nhịn được hỏi: “Lâm Mặc và cô nói những gì vậy? Cái gì mà bọn cướp với xe cứu thương?”

Sắc mặt Chu Hy Á khó coi trả lời: “Lâm Mặc nói trong chiếc xe trước mặt không có cướp, chỉ có anh ta và con tin.”

“Sao có thể thế được?” Người lên tiếng là Hồ Đòng Vĩ, ông ta không tin nói: “Cái này chắc chắn là tên Lâm Mặc đó lừa chúng ta!”

Sắc mặt Hạ Tĩnh Nhàn theo đó suy nghĩ, hỏi: “Vậy bọn cướp đâu?”

“Ba tên cướp đã chết, chỉ còn một tên…” Chu Hy Á nói được một nửa.

Hạ Tĩnh Nhàn tiếp lời của cô: “Ở trên xe cứu thương đúng không!”

Chu Hy Á gật đầu.

Hạ Tĩnh Nhàn lúc này mới làm rõ được điểm kỳ quái lúc trước, “Bảo sao lúc trước bọn chúng lại gọi xe cứu thương, bảo sao lại để lại một con tin, vốn dĩ con tin đó mới là tên cướp, nói tới đây thì hiểu rồi.”

“Loại phương pháp này khẳng định không phải do tên cướp nghĩ ra, chắc chắn là Lâm Mặc, chắc chắn anh ta đã lập ra một giao dịch với tên cướp, mới có thể đưa ra phương pháp này, khiến cho tên cướp không thể không giết ba tên cướp khác.”

“Nhưng không thể không nói, phương pháp đổi trắng thay đen này thật sự khiến người ta không nghĩ ra nổi, nếu như Lâm Mặc không nói, ai mà biết được?”

Hạ Tĩnh Nhàn nói đến cuối có chút đánh giá cao về Lâm Mặc.

“Hừm, cái tên này quay đầu lại không phải lập tức chuyển tay bán đứng tên cướp sao.” Chu Hy Á nói.

Hạ Tĩnh Nhàn cười, “Nếu như là thật, anh ta cũng đã cứu nhóm con tin đó, không phải sao?”

Chu Hy Á lập tức không có lời nào để phản đối, cãi một câu: “Chuyện này là thật hay giả còn chưa biết đâu.”

Câu nói này vừa buông xuống, bộ đàm trong xe cảnh sát liền truyền tới giọng của đội trưởng Kim…

“Nghe cho rõ đây, chúng ta bị lừa rồi, kẻ cướp bây giờ chỉ còn lại một người, ba tên cướp còn lại đã chết rồi!”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 188

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.