Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một tấm lưới lớn

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

“Đài đặc biệt thông báo,… văn phòng luật sư Bình Hòa Lâm An An nghi ngờ giả mạo giấy ủy quyền, đồng thời cấu kết với thành phần xã hội đen, giúp bọn chúng lách luật để tiến hành giao dịch bất hợp pháp, trước mắt, Lâm An An đã được cho vào danh sách phát lệnh truy nã.”

Nhìn thấy tin tức này, đầu Lâm An An ầm một tiếng, hai mắt vô hồn ngồi sụp xuống đất.

Làm sao có thể như vậy!

Cô thật vất vả mới lên được luật sư chính thức, thật không dễ dàng mới bắt đầu mở ra được một chút tương lai tươi sáng.

Bây giờ đột nhiên tất cả đều mất hết rồi!

Không chỉ như vậy, cô còn trở thành thành phần phạm pháp?

Cô xong đời rồi!

Nếu như không thể rửa sạch nghi ngờ, kiếp này của cô như vậy là xong rồi.

Lâm An An đột nhiên cảm thấy như có một chiếc lưới lớn ép chặt cô vậy, khiến cô hít thở cũng khó, trong lòng khủng hoảng cực độ.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên.

Lâm An An ngẩng đầu nhìn, là Lâm Mặc, không kìm nổi giải thích: “Không phải như vậy đâu, tôi căn bản là không làm giả mạo giấy ủy quyền, cũng không giúp xã hội đen lách luật.”

“Cô nói với tôi không có tác dụng.” Lâm Mặc lạnh nhạt cúi thấp đầu liếc nhìn cô ta, rất bình tĩnh hỏi: “Trước kia cô có tiếp xúc với xã hội đen?”

“Lúc trước có người tới tìm tôi, mời tôi làm cố vấn pháp luật cho bọn họ, nhưng tôi thấy họ không phải người tử tế gì nên đã từ chối rồi, tôi không giúp bọn họ, thật đấy!” Lâm An An lớn giọng nhấn mạnh, rất sợ Lâm Mặc không tin cô, cứ vậy mà đi.

Lâm Mặc xem thông bao tin tức trên tivi cau mày nói: “Rất khó giải quyết.”

Lâm An An căng thằng nhìn anh ta.

Lâm Mặc bước vài bước nói: “Bây giờ bọn họ chỉ hắt nước bẩn lên người cô thôi, khiến cô mất đi sự tín nhiệm, như vậy cho dù cô có đưa ra băng ghi hình, tính chân thực cũng sẽ bị giảm bớt, nhưng chỉ như vậy thì không đủ…”

“Bọn họ sẽ tiếp tục có những hành động lớn hơn.”

Lâm An An có chút rối loạn, “Vậy tôi…” đang định mở miệng, cô nhanh chóng sửa lời: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lâm Mặc nghe cười nhẹ, xem ra cô gái này bắt đầu trở nên thông minh rồi đây?

Muốn lôi anh vào cùng một hội à?

Anh nói ngắn gọn: “Tìm thấy cuốn băng ghi hình kia, tất cả đều có biện pháp giải quyết, không tìm thấy, chờ đợi cô chỉ có một con đường chết.”

“Tôi…” Hai mắt Lâm An An tối đen, sắp ngất đi rồi, cô không rõ băng ghi hình kia là cái gì.

Trong lòng sợ hãi cực độ.

Rốt cuộc là Lưu Văn đã quay lại cái gì, tại sao lại dẫn đến một nhóm người điên cuồng trả thù như vậy?

Còn có nhóm người kia rốt cuộc là ai?

Như là nhìn ra được nghi ngờ của cô ta, Lâm Mặc không nhanh không chậm nói: “Đang nghĩ nhóm người đó là ai? Sao lại có năng lực lớn như vậy?”

Lâm An An gật đầu nhìn Lâm Mặc.

Lúc này Lâm Mặc mới nói ra suy đoán của mình, “Từ hôm qua tôi đã rất nghi ngờ, nhóm người đó chuyên nghiệp như vậy, trình độ cũng không giống như quân tạp nham, càng giống quân chính quy hơn, bây giờ xem ra tầm ảnh hưởng của bọn họ còn lan đến cả truyền thông, giả mạo tội danh cho cô cứ dùng hết mức độ to gan của mình đoán xem bọn họ là ai?”

“…”

Lời của Lâm Mặc khiến đầu Lâm An An mãnh liệt giật nảy lên, cô không dám đoán, bởi vì đây là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Lâm Mặc nhìn biểu cảm kinh hoành của cô ta, cười: “Xem ra cô đã đoán ra rồi.”

Nói rồi sắp xếp lại đồ đạc, đeo balo lên nói: “Đi thôi, không tìm được cuốn băng ghi hình kia, trong tấm lưới này, cô căn bản không có cách cựa mình.”

Đương nhiên, Lâm Mặc cũng không đơn thuần giúp cô ta, cuốn băng ghi hình kia mới là mục đích cuối cùng của anh ta.

Lâm An An cũng không biết tất cả những chuyện này, nghe lời đứng lên.

“Trong ánh nắng âm áp, tôi đón lấy hương thơm, em là cô nương nhà ai.”*

*Bài Cô nương bên cầu, nghe khá đáng yêu, kịch liệt review cho các chị em nghe =)))))

Lúc đó, tiếng chuông vang lên, là chuông điện thoại của Lâm An An, cô cầm điện thoại lên xem, đúng lúc đang định nhận cuộc gọi.

“Đừng nghe!”

Lâm Mặc nói giọng rất nghiêm khắc.

“Là điện thoại của mẹ tôi.” Lâm An An giải thích.

Sắc mặt Lâm Mặc bình thường nói: “Vứt điện thoại di động đi, bây giờ theo tôi đi ra ngoài.”

Nói rồi nhanh chóng mở cửa phòng ra.

Lâm An An ngơ ngác một chút, chưa từng thấy biểm cảm Lâm Mặc nghiêm khắc như vậy, nghĩ một chút, vẫn là nghe lời anh ta ném điện thoại nhanh chóng đi theo hỏi…

“Sao lại muốn tôi vứt điện thoại đi?”

“Bởi vì đối phương có thể định vị.” Lâm Mặc cũng không quay đầu nói, “Người chuyên nghiệp như vậy, có số điện thoại của cô từ lâu rồi, số điện thaoji của người thân bạn bè cô đều ghi lại hết, bắt đầu từ bây giờ, cô tốt nhất đừng gọi điện cho người thân bạn bè nào, chỉ sợ cô gọi cho bất cứ bạn học, đồng nghiệp nào, chỉ cần một cuộc điện thoại, vị trí của cô liền bại lộ.”

Cái này đề cập tới điểm mù của Lâm An An, cô vẫn thật sự không nghĩ tới loại chuyện trên phim ảnh này lại thật sự xuất hiện trên người cô, nhất thời chỉ cảm thấy da đầu căng hết lên, chân mềm đi, chỉ có thể nhanh chóng đi theo Lâm Mặc rời khỏi nhà nghỉ.

……

Cùng lúc đó.

Trong cốp xe một xe thông tin.

Bên trong chứa đầy các loại thiết bị truyền tin, chỉ thấy trên màn hình có chấm đỏ lấp lánh, một người đàn ông đeo tai nghe bỏ tai nghe xuống nói: “Điện thoại của Lâm An An đã báo máy bận.”

“Vị trí.” người phụ nữ già dặn tóc ngắn trên xe lạnh lùng hỏi.

“Một nhà nghỉ nhỏ ở quảng trường văn hóa Bạch Vân.” Người đàn ông trả lời.

Người phụ nữ già dặn tóc ngắn lập tức nói: “Lập tức tới đó.”

Từ lời của bà ta, xe thông tin dựa theo vị trí của Lâm Mặc đi tới.

Một phía khác.

Phân cục Thiên Hà.

Hàn Phi và Chu Hy Á chờ điều tra sự việc của Lý Quốc Đống và Dương Ngọc Mai cũng đã có tiến triển.

Ở trong cục, một cảnh sát đầu đầy mồ hôi lạnh chạy vào, vừa chạy vừa hô: “Đội trưởng Hàn, đội trưởng Hàn, có phát hiện rồi!”

Hàn Phi bỏ tài liệu trong tay xuống lập tức hỏi: “Có phát hiện rồi?”

“Lý Quốc Đống có một kho đông lạnh ở vùng ngoại thành, chúng tôi phát hiện ra mấy thi thể trong kho đông lạnh kia!”

Cảnh sát tiến vào kia nói ra câu này, toàn thân không kìm được run run, nghĩ tới hình ảnh bên trong kho đông lạnh, thật sự quái dị đến nỗi làm người ta căng hết da đầu.

Cho dù anh là cảnh sát gặp đủ loại thi thể, cũng cảm thấy thật sự sợ hãi.

Hàn Phi nghe xong, lập tức dựng lại tinh thần, yêu cầu: “Mau đưa chúng tôi tới đó.”

“Vâng.” Vị cảnh sát kia lập tức ra khỏi phân cục.

Ba người Hàn Phi Chu Hy Á còn có Tiểu Vương dồn dập đuổi theo, chia ra ngồi vào hai chiếc xe cảnh sát nổ máy đi qua.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 160

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.