Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thằng bé quái dị

Phiên bản Dịch · 1970 chữ

Chương 8: Thằng bé quái dị

“Thế nhưng thằng bé làm sao có khả năng khống chế cả gia đình ba người được? Nên nhớ rằng không tìm thấy vết tích nào cho thấy họ bị gây mê cả.” Tề Tiểu Ngạn thắc mắc.

Việc cắt bỏ hoàn toàn phần dưới của nữ nạn nhân là việc mà một thằng nhóc cấp hai có thể làm được sao? Về mặt kỹ thuật thì cũng có khả năng làm được, thế nhưng một thằng nhóc cấp hai thì không thể nào mà có khả năng chế ngự một gia đình ba người được.

“Điều này tôi cũng không rõ lắm, có thể là tấn công từ phía sau nên không kịp phòng bị? Thường thì người ta sẽ không có cảnh giác với lũ trẻ.”

“Khả năng này không lớn.” Trần Văn ngắt lời, nếu là kiểu đánh úp như vậy thì cũng chỉ áp dụng được với một đối tượng, với thể lực của một đứa trẻ cấp hai thì ngay cả nữ nạn nhân thì nó cũng không thể đánh lại được, đừng có nói gì đến việc ngay cả dấu hiệu kháng cự cũng không có đã bị chế ngự rồi.

Suy đoán của Triệu Đội rất liều lĩnh, thế nhưng sau khi biết rằng có kẻ đã cố tình làm lệch thời gian gây án thì suy đoán này tự nhiên cũng bị phá bỏ, đứa trẻ đó có mặt ở hiện trường trong thời gian xảy ra vụ án, vậy thì việc giở mấy trò mèo này ra có tác dụng gì cơ chứ? Căn bản làm vậy không thể xóa bỏ hiềm nghi cho mình được.

Lẽ nào nó biết rằng cảnh sát sẽ có suy nghĩ như vậy, nên muốn đánh lạc hướng cảnh sát? Vậy thì đứa bé này thật quá đáng sợ rồi, Trần Văn không cho rằng một đứa trẻ cấp hai có thể làm được đến mức này.

“Triệu Đội nghi ngờ thằng bé là bởi vì bố thằng bé là bác sĩ ngoại khoa, có thể thằng bé sẽ có một chút kiến thức chuyên môn chăng?” Trần Văn nghĩ bụng, cái tên Triệu Đội này tốt nhất đừng có lãng phí thời gian vào những suy đoán không đâu này nữa, việc quan trọng bây giờ là làm sao để lấy được khẩu cung của Nhậm Tây, cần phải biết rằng ở hiện trường không lưu lại DNA cũng như dấu vân tay, thế nên lấy được khẩu cung mới là quan trọng nhất.

“Nếu như tôi nói đó là trực giác của một cảnh sát hình sự lâu năm, cậu có tin không?”

“Trực giác mách bảo anh đổ mọi nghi ngờ lên một đứa trẻ cấp hai sao?”

“Tuy rằng đã biết hung thủ giở trò làm lệch thời gian gây án, nhưng đứa trẻ đó tôi thật sự không thể không nghi ngờ,” Triệu Đội không biết vì sao mà không thể yên tâm về thằng nhóc này, “đợi đến ngày mai khi mà vụ án được điều tra lại từ đầu, lúc đó khi các đồng nghiệp tiến hành điều tra các mỗi liên hệ khác, một mình tôi sẽ phụ trách phần điều tra thằng bé.”

Trần Văn cẩn thận xem xét vật chứng một lượt sau khi nhận được sự cho phép của Triệu Đội, tất nhiên, không có phát hiện nào mới, có thể tìm ra mật khẩu điện thoại đã là một việc quá đỉnh rồi, đây rõ là quỷ kế mà trong vòng một năm trời tất cả cảnh sát đều không phát hiện ra, nếu như Trần Văn không biết rõ hung thủ chính là Nhậm Tây thì chắc chắn cũng không thể biết được, đây chính là ưu thế của việc thông qua hung thủ để loại trừ những chứng cứ không thiết thực.

Triệu Đội sau đó cùng Trần Văn bàn luận về vụ án thêm một lúc, đồng thời ra sức mời Trần Văn ngày hôm sau cùng mình đi đến trường cấp hai mà đứa bé kia đang theo học để điều tra, Trần Văn vốn dĩ không muốn đi, thế nhưng khi nghe nói trường học của thằng bé không ngờ lại cũng là trường của em gái anh, thì liền thay đổi ý định, vừa hay có thể đi thăm em gái.

Sau khi được hồi sinh thì người Trần Văn muốn gặp nhất chính là em gái, nó chính là động lực lớn nhất giúp anh tiếp tục sống, là mấu chốt để anh cắn răng hạ quyết tâm dùng linh hồn để đổi lấy cơ hội được tiếp tục sống, nếu như đứa em gái này không còn trên đời nữa, thì việc sống chết với Trần Văn cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Sau khi đồng ý cùng đi, hai người lại tiếp tục bàn bạc, Triệu Đội nói về hai vụ án mới xảy ra vẫn chưa thu được kết quả gì, Trần Văn dựa vào những gì đã đọc được qua tiểu thuyết cùng bộ óc thông minh của mình miễn cưỡng đáp lại, trời bắt đầu tối, Trần Văn đứng dậy xin phép ra về, Tề Tiểu Ngạn khoác tay anh tiễn ra ngoài, việc này tất nhiên khiến cho thanh niên họ Triệu rất bất mãn. Hôm nay biểu hiện của Trần Văn thực sự rất tốt, Triệu Đội thân là cảnh sát, thế nhưng khả năng phân tích vụ án lại không bằng một người ngoài, lẽ dĩ nhiên hắn cảm thấy khó chịu rồi.

Triệu Đội cùng Trần Văn hẹn xong thời gian gặp mặt cho ngày mai, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng vỗ vai Trần Văn: “Tiểu Trần, nếu như cậu có hứng thú thì hãy thi vào cục cảnh sát thành phố đi, tôi đảm bảo cậu chắc chắn còn có tiền đồ hơn tôi ấy chứ!”

Trần Văn nghĩ, như vậy cũng là một cách hay, nhờ có sự tồn tại của Hoạt Nhân Điện mà anh dễ dàng trở thành thám tử, trong cả tổ chức thì cảnh sát cũng được coi là công việc dễ thăng tiến nhất, nói không chừng chưa đầy ba mươi tuổi anh đã có thể có chỗ đứng trong ngành rồi.

Vốn dĩ Trần Văn chỉ là một người bình thường, cũng không có chí hướng gì lớn lao, việc có thể có chỗ đứng trong cục cảnh sát với anh mà nói thì thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tạm nhận lời đề nghị của Triệu Đội, Trần Văn rời khỏi, vấn đề tiền đồ của bản thân hãy cứ đợi một thời gian sau rồi tính thì hơn.

Ở bên ngoài cục cảnh sát, Tề Tiểu Ngạn hai tay đan lại, hơi cúi đầu, không nhìn rõ trên mặt cô có biểu cảm gì: “Thật ngại quá.”

“Sao thế?”

“Cái tên đó thật sự rất đáng ghét.”

“À, không sao,” Trần Văn cười, “được mỹ nữ đem ra làm bia đỡ đạn là vinh hạnh của tôi.”

“vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé, sau này anh vẫn phải làm bia đỡ đạn cho tôi dài đó!” Tề Tiểu Ngạn ngẩng mặt lên cười khà khà, bộ cảnh phục nghiêm trang kia đối lập hoàn toàn với vẻ mặt đáng yêu của cô, càng làm nổi bật vẻ đáng yêu ấy, Trần Văn nhìn cô hồi lâu, bõng dưng như bị hút hồn.

“Phải làm bia đỡ trong bao lâu vậy?”

“Ừm…” không rõ là nghĩ gì mà bỗng nhiên mặt Tề Tiểu Ngạn ửng hồng, “luyên thuyên ít thôi!”

“Đâu có đâu…” Trần Văn buông tay xuống biểu thị vẻ vô tội.

……

Sau khi về nhà Trần Văn ngay lập tức liên hệ với Mãn Quốc Kiến, trong thời hạn giao dịch, anh có thể liên lạc với bên mua bất cứ lúc nào cũng được.

“làm thế nào mà Nhậm Tây có thể khống chế được anh mà không có dấu vết của sự thương tích nào vậy? trên thi thể các người không hề có dấu hiệu của việc bị hạ độc.”

Mãn Quốc Kiến trầm ngâm một hồi: “có lẽ là hắn đã dùng súng kích điện để gây mê, lúc đó tôi bỗng thấy gáy mình nhói một cái, sau đó ngay lập tức hôn mê, sự việc sau này thì cậu biết rồi đó.”

Trần Văn gật đầu, thương tích mà súng điện cao áp để lại cũng giống vết bầm tím mà thôi, hơn nữa sau khi xét nghiệm cũng không thể tra ra được có dòng điện chạy qua hay không, nếu như không phải là bác sĩ pháp y giàu kinh nghiệm thì rất dễ bị đánh lừa, thế nhưng Nhậm Tây tại sao lại biết đến cách này? Trần Văn càng nghĩ càng thấy rằng tên Nhậm Tây này không hề đơn giản chút nào.

“Nhậm Tây có chút kiến thức y học nào không?” bất luận là việc cắt bỏ toàn bộ phần dưới của nữ nạn nhân hay là việc sử dụng kích điện thì đều cần phải có chút kiến thức về y học, người thường có lẽ không hề biết dùng kích điện sẽ để lại vết giống như vết thâm tím thông thường

“Có lẽ là không.” Mãn Quốc Kiến suy nghĩ một lúc.

“Vụ án này không đơn giản, nhưng cũng không hề khó, trong vòng bảy ngày nhất định có thể tìm ra thủ phạm.” Trong lúc Mãn Quốc Kiến liên tục cảm ơn thì Trần Văn ngắt liên lạc, không phải vì anh không thích nói chuyện với người đàn ông này, chỉ là anh không muốn thấy dáng vẻ hèn mọn của anh ta lúc này.

Bởi vì Trần Văn là hi vọng duy nhất của Mãn Quốc Kiến, thế nên anh ta mỗi lần đối diện với Trần Văn đều có dáng vẻ hèn mọn đó, mỗi lần nhìn thấy anh ta là Trần Văn lại càng thêm hận tên sát nhân, bởi hắn đã khiến cho một trang nam tử hán hào phóng cởi mở trước giờ chưa phải quỳ gối cầu xin ai điều gì như Mãn Quốc Kiến trở nên đáng thương như ngày hôm nay!

Đợi đến lúc bắt được tên Nhậm Tây đó, nhất định phải nhờ tên Triệu Đội ở cục cảnh sát đánh cho hắn một trận nhừ tử, sau đó nhốt hắn vào nhà tù toàn lũ gay lọ mới được! Cho hắn nếm mùi bị lũ người đó cưỡng hiếp là như thế nào! Thông chết mẹ mày đi!

Ăn tạm chút thức ăn xong, vừa chat WeiXin với Tề Tiểu Ngạn một lúc thì Trần Văn ngủ thiếp đi, ngày hôm sau tỉnh dậy sắp xếp chút đồ đạc rồi đi tới đồn cảnh sát.

Lúc này Triệu Đội đã chuẩn bị xong xe, anh ta bấm còi xe hai tiếng, Trần Văn chạy bộ về phía xe, ngồi lên vị trí cạnh Triệu Đội.

“Vụ án đã bắt đầu điều tra lại từ đầu rồi, những người kia hãy để đồng nghiệp của tôi điều tra đi, chúng ta đi gặp tên nhóc quái đản kia, tin rằng anh cũng rất nghi ngờ thằng nhóc.”

Trần Văn không khẳng định cũng không phủ định, anh nghĩ, đang phải vắt óc nghĩ xem làm thế nào để tìm được chứng cứ định tội Nhậm Tây, nếu như không tìm được chứng cứ nào, thì cho dù bắt được Nhậm Tây cũng không có tác dụng gì, vụ án này phải ngấm ngầm theo dõi, không thể nào bức cung Nhậm Tây được, thế nhưng đợi hắn nhận tội rồi kết án thì lại là một chuyện khác.

Nhưng chứng cứ, làm sao để tìm được đây?

Bạn đang đọc Ta Có Cửa Tiệm Ở Âm Phủ của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhubinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.