Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải thưởng giao dịch

Phiên bản Dịch · 1726 chữ

Chương 11: Giải thưởng giao dịch

----------------

Người dịch: Trương Hàn loved

Biên tập: Hà Lê

Nhóm dịch: AHHH

----------------

Theo quy định của “Luật Hình sự” Trung Quốc, trẻ vị thành niên từ 14 tuổi trở xuống không thể áp dụng Luật hình sự. Pháp luật quy định rõ ràng, trẻ em từ 14 tuổi trở xuống phạm bất cứ lỗi nào cũng không thể trừng phạt dựa theo Luật Hình sự.

Nhìn vào ngày tháng năm sinh của thằng bé trước mặt trên Chứng minh nhân dân, Trần Văn đột nhiên không nói nên lời, không sai, khi thằng bé phạm tội vào năm ngoái vẫn chưa đủ 14 tuổi! Chẳng trách thằng bé không biết sợ hãi, chẳng trách thằng bé vẫn luôn gây hấn! Bởi vì Pháp luật cơ bản không thể trừng phạt nó!

“Làm thế nào Nhậm Tây lại nhận lời giúp cháu? “ Trần Văn khẽ hắng giọng, trong lời nói anh đã nhận định thằng bé ở trước mặt mới là thủ phạm chính chứ không chỉ đơn thuần cái gọi là đồng loã giải quyết tàn cục sau khi gây án.

“Không có, không phải Nhậm Tây giúp cháu mà là cháu giúp chú ấy. “ Thằng bé trả lời một cách rất nghiêm túc .

“Không phải, hắn ta nhất định không phải thủ phạm chính, cho dù giết người là do hắn làm, nhưng vụ án này nhất định là do cháu muốn hắn ta làm vậy. “ Trần Văn lúc đó căn bản là không tin lời nói của thằng bé ở trước mặt, chuyện này nhất định là do thằng nhóc xúi giục Nhậm Tây làm, nói thằng bé là đồng loã không bằng nói Nhậm Tây mới chính là đồng loã thì đúng hơn!

“Cháu mà là thủ phạm chính vậy thì mặc dù cháu không phải ngồi tù nhưng có thể sẽ bị cải tạo xã hội, nếu như cháu chính là đồng phạm vậy thì cháu chỉ bị cảnh cáo giáo dục và bị người giám hộ giám sát. “ Thằng bé nói từng câu từng câu một.

Ở Trung Quốc, việc xử phạt một đứa trẻ vị thành niên phạm tội trên thực tế vẫn chưa có một hệ thống hoàn thiện đồng bộ, thông thường tính chất phạm tội khá nghiêm trọng có thể sẽ bị thực thi cải tạo xã hội một cách cưỡng chế; ít bị quản lí ví như không đến mức nghiêm trọng như trộm cắp, cố ý gây thương tích đối phương ở mức độ nhẹ... căn bản sẽ không phải chịu bất cứ hình phạt đáng kể nào. Giống như hành vi có bằng chứng về việc giúp tội phạm ẩn trốn đương nhiên thuộc vào phạm vi không quá nghiêm trọng.

“Cháu ngay cả điều này cũng nghĩ đến rồi. “ Trần Văn có chút cay đắng, anh không hề nghĩ rằng hung thủ thật sự trước mặt mình lại là một đứa trẻ như thế này, thằng nhóc ngay từ đầu đã nghĩ đến tất cả những hậu quả có thể xảy ra, nó một chút cũng không sợ hãi.

Sắc mặt Triệu Đội lúc này đã tái mét, ông làm trong nghề bao nhiêu năm nhưng hung thủ như thế này là lần đầu tiên ông gặp. Trước đây không phải chưa gặp qua trẻ vị thành niên phạm tội, nhưng đó là đều là trong lúc kích động mới phạm tội, sau khi bị bắt đều khóc lóc và cảm thấy rất hối hận.

Thằng bé tên Tống Duy Đình trước mặt hoàn toàn triệt để làm ông bước vào bụi bặm trong hơn chục năm kinh nghiệm kể từ khi mới bước chân vào ngành cảnh sát. Dù cho ông có từng thấy qua bao nhiêu thể loại người đi chăng nữa thì cũng chưa bao giờ gặp qua loại quái vật nào như thế này.

“Cháu thật sự không sợ sau khi sự việc bị phơi bày ra ngoài ánh sáng ở trong thành phố này sẽ không còn đất cho cháu dung thân sao? Cháu phải biết rằng Luật Pháp không thể trừng phạt cháu nhưng ngoài xã hội có rất nhiều cách. “ Triệu Đội nghiến răng nói thể hiện vô cùng tức giận.

“Theo Quy định của Luật kiện tụng Hình sự Trung Quốc, trẻ vị thành niên phạm tội được niêm phong ghi vào hồ sơ và được bảo vệ quyền riêng tư, thẩm tra xử lí vụ án không được công khai. “ Thằng bé hiển nhiên đã nghĩ đến điều này “Hơn nữa, cháu căn bản không có phạm tội, giai đoạn điều tra cũng không thể tồn tại trong hồ sơ của cháu. “

“Thực ra cháu chỉ cần đổi tên và chuyển trường hoc liền có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, thậm chí còn không phải lo lắng mối nguy có cảnh sát bị khai trừ vạch trần cháu. “ Thật khó có thể tưởng tượng rằng những từ này sẽ được nói ra từ miệng của một đứa trẻ cấp hai. Ông dường như đã tính toán tất cả các khả năng mà không hề có bất kỳ một sơ suất nào.

Trong tim Trần Văn một trận đau xót, không thể không thừa nhận, những lời thằng bé trước mặt nói đều đúng, Pháp luật không thể trừng trị nó, trái lại còn bảo vệ nó, bảo vệ những ngày tháng sau này của nó như những người bình thường.

Vậy còn những người đã chết? Hahahah....... Trần Văn nghĩ đến dáng vẻ của Mãn Kiến Quốc liền hiện ra một luồng nộ ý (ý chỉ tức giận), anh nhìn chằm chằm thằng nhóc: “Mày tin hay không tao...... “

Lời nói chưa hết thằng nhóc liền cười: “Chú à, cháu đột nhiên nhớ ra, cuối tuần mỗi khi về nhà cháu đều thấy chú tới đón Trần Ảnh, chú là anh trai của nó nha. “

Trần Văn sững người, một luồng hận ý dâng lên: “Mày dám đe doạ tao? “

Thằng nhóc này dám dùng đứa em gái bảo bối ra đe doạ mình! Đúng là tìm con đường chết!

Lúc này Triệu Đội liền đưa tay ra ngăn Trần Văn lại: “Bình tĩnh một chút. “ Mặc dù cũng vô cùng chán ghét thằng nhóc ở trước mặt, nhưng Triệu Đội thân làm cảnh sát rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, ông nhìn thằng nhóc

“Trước hết đi cùng chúng tôi một chuyến xác nhận lại Nhậm Tây. “ Thằng bé đã thừa nhận vậy thì về việc của Nhậm Tây tự nhiên sẽ dễ dàng hơn, không cần phải ép hỏi nữa.

  ……

Khi Nhậm Tây ở đồn cảnh sát chạm phải ánh mắt đầu tiên của thằng bé, hắn liền biết rằng bản thân không thể tiếp tục chống đỡ cũng như không còn ý nghĩa gì nữa, gượng cười một tiếng, Nhậm Tây buông bỏ sự vùng vẫy cuối cùng: “Tôi nhận tội..... “

Đây vẫn là lần đầu tiên Trần Văn nhìn thấy tên hung thủ giết người từ miệng của Mãn Quốc Kiến, hắn ta cao khoảng 1m7, có vẻ như chính là những gã trung niên béo mập hay gặp ở trên đường, ngay cả cái đầu hói cũng thường thấy, cả cái bụng phệ trùng khớp với những hình tượng khác của nhiều người kết hợp vào với nhau, loại người này có đem vứt vào một đám người cũng không thể tìm ra.

Lúc mà Nhậm Tây vừa bất lực vừa tuyệt vọng nói ra câu “Tôi nhận tội”, một giong nói trong tâm trí Trần Văn liền vang lên.

“Giao dịch thành công. “

“Giành được tiền giao dịch: 20 năm tuổi thọ,, kí chủ có 10%, nghĩa là 2 năm. “

“Hoàn thành giao dịch chính nghĩa, giành được 10 kinh nghiệm, Hoạt Nhân Điện thăng cấp lên level 2, kí chủ Tổng cộng nhận được lợi nhuận tăng lên là 20%.”

“Đánh giá giao dịch: D, loại giao dịch đơn giản nhất, thiếu tính thân thiện, cho tích điểm là 10.”

“Xét thấy đây là giao dịch đầu tiên, nhận được một giải thưởng gấp đôi cho giao dịch: nhiệm vụ ẩn nấp, rút được cơ hội nhận được giải thưởng ở mức cao, ngoài ra ngẫu nhiên bắt đầu một mục đặc biệt. “

Trần Văn sững người, nhiệm vụ lần này đã hoàn thành rồi? Rõ ràng thằng nhóc đó vẫn chưa nhận được hình phạt thích đáng! Rõ ràng vụ án này còn có thêm một tên hung thủ!

Ngay sau đó anh liền ý thức được nguyên nhân, lúc đầu yêu cầu nhận nhiệm vụ là đưa hung thủ ra trước công lý.

Công lý, không sai, Pháp luật. Dựa theo Pháp luật, thằng nhóc tên Tống Duy Đình không bị truy cứu! Vì vậy yêu cầu của nhiệm vụ lần này Trần Văn làm được rồi.

Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ giao dịch đầu tiên có thể thêm 2 năm tuổi thọ, nhưng Trần Văn một chút cũng không thể vui được, bởi vì thằng bé đó cơ bản vẫn chưa nhận được sự trừng phạt thích đáng! Đồng thời, anh vẫn còn sợ một chuyện..... Thằng nhóc tên Tống Duy Đình vẫn đang để ý ngấp nghé tới em gái mình!

Để thằng nhóc biến thái này nhìn chằm chằm là một loại trải nghiệm? Trong lòng Trần Văn lúc này chỉ muốn bóp chết con quái vật này từ trong trứng nước.! Tiểu Ánh..... Bản thân anh tuyệt đối sẽ không để thằng nhóc này gặp cô bé!

Trong khi nội tâm đang gào thét, giọng nói từ trong tâm trí vẫn luôn không ngừng.

“Nhiệm vụ ẩn nấp: trò chơi tội ác. “

“Cậu có ý thức được bản thân với công chúng không giống nhau không? Khi Pháp luật không thể trừng trị con người một cách thích đáng, cậu có muốn làm theo chính nghĩa trong trái tim mình không? Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng trở thành chủ nhân thực sự của Hoạt Nhân Điện chưa? “

Chủ nhân thực sự?

Trần Văn không chút do dự chọn chấp nhận khoảnh khắc này, anh nhìn thằng nhóc quỷ dữ lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Bạn đang đọc Ta Có Cửa Tiệm Ở Âm Phủ của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhubinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.