Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tội Ác Chiến Cảnh (1)

Phiên bản Dịch · 1197 chữ

Cùng vị Phi Thăng giả này nói chuyện một hồi thì rốt cuộc Quân Lâm đã hiểu. Văn minh Phi Thăng giả khi đã đạt đến mức tối thượng tại thứ nguyên thì phát hiện ra không thể tiến lên thêm một bước mà phát triển hơn nữa. Không thể theo đuổi văn minh để tiến lên, từ đó mất đi mục đích sống, từ đó thấy tương lai mờ mịt đễn nỗi cuối cùng cảm thấy tồn tại không còn ý nghĩa gì nữa. Coi như không có kẻ địch nào khiến họ diệt vong nhưng đến cuối cùng họ lại tự diệt chính mình. Văn minh Phi Thăng giả dưới tình huống này liền đã đưa ra quyết định mọi người cùng nhau dung hợp toàn bộ ý thức lại để thành một Chân Thần vô thượng, chí cao, siêu thoát khỏi mọi hạn chế của thứ nguyên bọn họ. Nỗ lực này đã giúp bọn họ thành công, nhưng cũng có thất bại. Bọn họ đã dung hợp được tất cả ý thức, cũng bởi thế đã phá được giới hạn của thứ nguyên, đi tới vũ trụ có địa cầu này. Nhưng bọn họ chỉ là từ một thứ nguyên này đến một thứ nguyên khác, không có nghĩa là họ có thể chân chính áp đảo được vô tận các thứ nguyên khác. Mục tiêu chưa hoàn thành thì họ lại tiếp tục cố gắng.

“Vậy thì các ngươi tìm ta có quan hệ gì?”

“Ngươi vẫn là xưng hô là ngươi đi, giờ đây ta đã dung hợp rồi nên chỉ là một cá thể thôi. Hiện tại để mà có thể chở thành siêu cấp vô tận thứ nguyên thì ta còn thiếu một chút nữa.”

“Vậy là thiếu bao nhiêu?”

“Ta không biết.”

“Ngươi không biết?”

“Vậy ngươi có biết khoảng cách của ngươi đến thành công là bao xa không?”

Quân Lâm liền trầm mặc một chút, khẽ cười một tiếng hắn liền nói:

“Có lẽ chỉ là một tầng cửa sổ giấy, cũng có lẽ là khoảng cách đến lên trời. Ngươi sẽ không biết được khoảng cách đến thành công là bao xa, ngươi đễn nỗi còn không biết tiêu chuẩn của nó là gì… vì không biết, nên có thể ngươi vẫn phải làm.”

“Làm được hay không không quan trọng, trọng yếu là ta lại có mục tiêu để theo đuổi.”

“Cho nên ngươi tìm đến ta, mục đích là…”

“Một lần nữa dung hợp ý thức để tiến cao hơn”

Quân Lâm giật mình tỉnh ngộ:

“Cho nên ngươi không phải là người dẫn đường cho ta, mà ta mới là người ngươi cần để dung hợp?”

“Trả lời chính xác.”

Nghĩ một lúc làm rõ mọi sự việc, Quân Lâm để cho mình tỉnh táo, hắn nói:

“Đúng rồi, ta xưng hô với ngươi như thế nào nhỉ? Ta cũng không thể gọi ngươi là vị thần toàn tri toàn năng nha hay là thứ nguyên thần ?”

“Tên của ta rất là dài, bởi nó là tên của toàn bộ Phi Thăng gộp lại. Ta có thể trong một giây đồng hồ chuyền vào ý thức của ngươi nhưng ngươi có thể phải tốn một trăm năm để tiêu hóa hết đấy.”

Quân Lâm cảm thấy cái đó không cần thiết liền nghĩ ra ý tưởng:

“Hay là ta gọi ngươi bằng một cái tên đơn giản thôi?”

Cá thể kia cười nói:

“Được.”

Quân Lâm cũng cười:

“Ngươi không ngờ lại đồng ý nha, cấp thần mà đặt tên, mà lại còn là vị chúa tối cao của thứ nguyên vũ trụ đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy ta đúng là may mắn.” Quân Lâm luôn mồm nói mình không đủ tư cách, một giây sau hắn liền nói:

“Ta gọi ngươi là Nicolas thấy thế nào?”

“Tại sao lại lấy tên như vậy?”

“Không có lí do gì cả, cái tên chỉ là cái danh hiệu mà thôi.”

Quyền đặt tên tại một số mặt đó là một cái vinh dự, mà lại là đặt tên cho một vị thần, cái vinh dự này cho dù khắp thế gian cũng không ai có cái vinh dự như thế này.

“Không thành vấn đề, vậy từ giờ trở đi ta tên là Nicolas.” vị thần này vậy mà đồng ý thật. Mà theo sự đồng ý của hắn Quân Lâm cảm giác trong cơ thể mình như mở ra một cái gì đó. Nhưng nhìn kĩ lại chính mình thì không phát hiện ra gì cả. Đây là có chuyện gì?

Quân Lâm giật mình nhìn Nicolas:

“Thân thể của ta hình như xảy ra thứ gì đó thì phải?”

“Đúng thế”

Nicolas đáp lại.

“Đó là gì?”

“Chờ ngươi sau này liền sẽ hiểu thôi.”

Quân Lâm lúc này mới nhớ tới bản thân còn đang xuyên không a.

Nghĩ nghĩ hắn nói tiếp:

“Cho ta một cái lí do để xuyên không đi.”

“Ngươi ung thư, đúng không? Đi đến nơi đó, chí ít ngươi sẽ không phải chết vì bệnh.”

“...”

Thật đúng là một cái lí do lãng xẹt nha!

Nhưng nghĩ một hồi, Quân Lâm liền nói:

“Ngươi không sợ ta sau này bệnh khỏi thì quay lại dở trò quỷ với ngươi?”

“Ta không lo lắng về vấn đề này. Vô luận là ta dung hợp ngươi hay ngược lại thì chúng ta đều thành một thể cả. Thành công hay thất bại đều không quan trọng, trọng yếu là siêu việt bản thân mình hơn nữa.”

Được, quả nhiên có tinh thần hi sinh.

“Nhưng nếu như ta không muốn vì dung hợp mà mất đi ý thức của bản thân mà cự tuyệt cùng ngươi dung hợp?”

“Cái đó chỉ là bản năng của sinh vật cấp thấp mà thôi, nhưng một ngày nào đó ngươi dần trở nên cường đại đến mức độ nhất định, tầm nhìn của ngươi sẽ khác, lúc này không còn có thứ gì có thể sánh ngang với ngươi, rồi ngươi sẽ thấy được sự tịch mịch của vô tận, từ đó ý thức được chỉ có siêu thoát mới là ý nghĩa duy nhất. Cho nên ta không cần ép buộc, cũng không cần lừa gạt mà chính ngươi sẽ ngộ ra.”

“Vậy nếu ta e ngại tương lai sau này mà không đồng ý để đi trên con đường đó thì sao?

“Cũng sẽ không. Tiến hóa tức là chỉ có những sinh mệnh phù hợp mới có bản năng sinh tồn. Không chỉ truy cầu để thỏa mãn đó chính là ý nghĩa tôn tại của sinh mệnh. Thẳng đến một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện ra mình tới đường cùng nếu không đi con đường kia.”

“Sau đó thì sẽ bắt buộc phải lựa chon con đường đó.”

Quân Lâm lầm bầm một câu:

“Thật đúng là triêt học.”

“Đúng, triết học. Đây chính là một số ít thông dụng ta biết của pháp tắc vô tận thứ nguyên.”

“Vô tận thứ nguyên pháp tắc? Có ý tứ gì?”

Quân Lâm nghi hoặc.

“Đó là lực lượng ngọn nguồn của tất cả…”

Bạn đang đọc Tội ác chiến cảnh (Dịch) của Duyên Phận 0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vophiduongcddhtb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.