Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến bộ

Tiểu thuyết gốc · 1992 chữ

Sau khi đem con hổ kia đánh ngất, ánh mắt của Đinh Minh lại chuyển về cây kia.

Nhảy lên một cái, với tay hái xuống một quả, Đinh Minh liền cắn một miếng.

Mùi vị cũng được… Thơm, ngọt…

Ăn hết một quả, Đinh Minh chỉ cảm thấy có cỗ năng lượng xông thẳng vào não. Não lập tức cảm thấy mát mẻ.

Sau đó… tinh thần lực nhiều hơn? Cùng với… thông minh hơn?

Nghĩ tới đây, Đinh Minh lập tức lấy ra quyển sách hướng dẫn trở thành một Chiến tướng.

Lần này xem xét… a dễ hiểu hơn nhiều!

Nhất là Đao tình, cũng đã ngộ được, ừ… 10%?

Cậu vậy mà có thể dùng lượng tính toán thứ này?

Sắc mặt của Đinh Minh lập tức vui mừng. Cậu không nói hai lời, đem tất cả trái cây hái xuống.

Quay lại nhìn mấy người kia, phát hiện bọn họ vẫn đang sững sờ nhìn mình, dường như kinh ngạc tại sao mình có thể giải quyết con hổ kia một cách đơn giản như vậy.

Thế là, vì chiếu cố cũng cám ơn những kẻ đần độn này, cậu hào phóng lấy ra năm quả đưa cho bọn họ, sau đó nói: “Rời đi đi, hiện tại vùng núi quá nguy hiểm.”

Mấy người nghe vậy, cũng chưa định rời đi, mà là chia nhau mấy quả kia, dự định ăn đỡ đói.

Đinh Minh mặc kệ bọn họ. Cậu bắt đầu đào bới.

Làm gì? Đương nhiên là mang đi cây á!

Bận rộn một lúc, phát hiện những người kia cũng không trở nên quá thông minh…

Xem ra là chia ăn khiến dược hiệu giảm đi.

Đinh Minh cuối cùng đào ra cây, sau đó khiêng lên vai, mở ra bí thuật cửa, dẫn Xích Thố, đi trở về khu nhà ở quê.

Mà lúc này, mấy người kia như từ trong mộng mới tỉnh.

Bọn họ trầm mặc một lúc lâu.

Có người chưa tỉnh, hỏi: “Cậu ta… khiêng đi cây rồi?”

Có người đáp lại: “Đúng vậy. Cây kia to như thế, sợ là rất nặng.”

Lúc này, Huyền nhìn về phía mọi người, nghiêm túc nói: “Các bạn, tôi quyết định, về nhà, tiến về thế giới kia. Chúng ta không nên bị thế giới bỏ quá xa. Nếu đây là mộng, chúng ta cũng không nên tỉnh mộng quá sớm. Người đi trước, thường gặp nhiều tai nạn.”

Đám người nghe vậy, đều trầm mặc.

Có người nói: “Nhưng chúng ta đã quên chúng ta đã chọn gì.”

Huyền lắc đầu nói: “Không, chúng ta không quên, vừa rồi ăn quả kia khiến tôi có thể nhớ lại một số chuyện trong quá khứ. Hiện tại chúng ta trở về, tiến về thế giới kia, cũng không muộn.”

Đám người lập tức đồng ý, sau đó xuống núi.

Quay trở lại Đinh Minh.

Cậu vừa vác cây kia trở về, liền nghe bà hô to: “Ông nó ơi, xem cháu của chúng ta mang về cái gì!”

Ông từ trong phòng bếp đi ra, kinh ngạc nói: “Được lắm, cây to như thế, cháu định làm gì với nó?”

Đinh Minh vội vàng hô: “Đây là đồ tốt! Ông, mau giúp cháu trồng nó!”

Ông nghe vậy, nghiêm túc nói: “Đi theo ông!”

Sau đó liền dẫn Đinh Minh đi vào một chỗ đất trống trong vườn.

Hai người hợp lực trồng cây.

Ông cũng là chuyên gia trồng cây, vì vậy cũng không có làm hỏng.

Xong xuôi, Đinh Minh thở phào nhẹ nhõm.

Ông hỏi: “Hiện tại, có thể nói cho ông cây này có thể làm gì?”

Đinh Minh từ không gian tuỳ thân lấy ra hai quả màu vàng, đưa cho ông và bà: “Đây là quả của cây này, ông bà nếm thử.”

Ông và bà ăn hết trái cây, sau đó đồng thời nhắm mắt lại, một lát, lại cùng nhau mở mắt, hô: “Đồ tốt á!”

Bà hưng phấn nói: “Quả này đem ra bán, ít cũng phải mấy triệu!”

Mấy triệu? Ít cũng phải mấy tỷ đi… Đinh Minh thầm nhủ.

Ông lại hỏi: “Cây này bao lâu mới kết quả?”

Đinh Minh lắc đầu, nói: “Cháu không biết nhưng sợ là có tới mấy chục năm.”

Ngẫm lại xem, trái cây này có tác dụng như thế, không có mấy chục năm sợ là không cách nào kết quả.

“A, mấy chục năm?” Bà thất vọng. Xem ra đại kế làm giàu không có rồi.

Đinh Minh lại lấy ra một cái bình, nói: “Ông bà đừng thất vọng, xem cháu!”

Nói xong, nhỏ xuống một giọt chất lỏng.

Không có phản ứng…

Đinh Minh không tin tà, lại nhỏ xuống giọt thứ hai.

“A… ra hoa rồi?” Bà kinh ngạc kêu lên.

Đinh Minh mừng rỡ, lại nhỏ xuống giọt thứ ba.

Lần này, kết quả!

Lại có mười quả!

Bà mừng rỡ, chảy nước miếng nói: “Phát tài! phát tài!”

Ông lại nghiêm mặt nói: “Bà nó, chuyện này nhất định không được truyền ra ngoài. Trái cây này cũng chỉ có chúng ta và con cháu được dùng thôi.”

Đinh Minh cũng đồng ý. Thứ này ít, lại hiệu quả tốt như thế, mang ra bán có khi có tai nạn.

Thế là Đinh Minh cũng đem Chưởng Thiên Bình cất kỹ.

Cậu quyết định, mấy nay cứ ở quê, không lên Hà Nội làm gì.

Ở đây yên bình, còn có thể tiện thể ăn trái cây, chăm sóc ông bà, cũng là thú vui.

Thế là cậu mở điện thoại, nhắn cho bố mẹ, bảo mình đang ở quê, cũng hy vọng bố mẹ và anh về quê, có chuyện tốt.

Sau đó, lại cùng ông bà trò chuyện.

Biết một người là Sơn Tinh, một người là Thuỷ Tinh, Đinh Minh cũng cực kỳ kinh ngạc.

Hỏi ra, mới biết hai người đang ở vùng Trường Sơn, đi theo quân đội đánh quái.

Hai người phối hợp, một người núi, một người nước, đem đám Tà giáo đồ hầu hạ dục tiên dục tử.

Cùng ông bà qua một ngày nhàn rỗi, Đinh Minh lại vào trò chơi.

Lần này, cậu muốn thông quan!

Khi Đinh Minh vào trò chơi, liền không thấy Cường Asgard cùng Chiến Krypton, Tiến Ngoan Nhân.

Nhắn tin hỏi mới biết mấy người đang đánh quái.

Thế giới này cũng không có chuyện đánh quái thăng cấp.

Mọi người đều là dựa vào bản lĩnh của mình tăng level.

Như người Asgard, sẽ dựa vào chiến đấu, chiến đấu càng nhiều, liền càng mạnh. Đây chính là kế thừa từ Viking.

Người Krypton thì hấp thu ánh sáng mặt trời.

Elf dựa vào hấp thu lực lượng của tự nhiên.

Truyền thừa của Athena thì chỉ cần đánh thắng là được rồi.

Người Saiyan đương nhiên là dựa vào ăn cùng rèn luyện.

Cho nên, bọn họ ham muốn đánh quái như vậy, đó là bởi vì, năng lượng trong thịt quái vật có thể phần nào xúc tiến quá trình này.

Nó, trên thực tế, là chất môi giới, đẩy nhanh quá trình.

Không có chuyện gì làm, Đinh Minh liền mở ra kênh trò chuyện, liền thấy có người đang @ mình.

A, là anh trai…

Chỉ thấy anh trai nhắn: “Có bán! Bán cho chú mày thì lấy giá rẻ thôi! Thế nào, muốn mấy trăm kg?”

A, Ma châu còn có thể lấy trăm kg tính toán?

Đinh Minh trầm tư, hiểu rõ.

Nhắn lại: “Liền trước cho em một trăm kg đi.”

Anh trai nhắn lại ngay: “Ok! Một trăm triệu, tiền trao cháo múc!”

Đinh Minh ngẫm nghĩ… giống như mình còn nợ?

Thế là Đinh Minh chuyển một quả màu vàng cho anh trai, nhắn: “Không có tiền, có thứ này, anh ăn thử.”

Anh trai nhận lấy, một lúc sau, chuyển năm trăm kg Ma châu cho Đinh Minh, nhắn: “Anh trước gửi chú từng ấy, trước nợ một chút, chờ sau này kiếm thêm sẽ trả chú mày.”

Đinh Minh hiểu ý cười…

Nhận Ma châu, là một thùng.

Mở ra, đếm lại, có tới 500 viên. Đinh Minh ngẫm nghĩ.

Ma châu tuy rằng ăn có thể liên tục tăng trưởng sức mạnh, nhưng càng về sau, hiệu quả càng nhỏ.

Ngược lại là thịt quái vật, tuy hiệu quả nhỏ nhưng lại có thể đều đều tăng lên.

Vì vậy Đinh Minh giữ lại một trăm viên, gửi 400 viên cho cô nàng đang ở Themyscira, nhắn: “Linh á, lại dùng những Ma châu này, thêm với viên lần trước, nấu Lẩu Bát Phương nhé.”

Nguyễn Linh trả lời: “Hừ, chỉ biết sai khiến người ta.”

Đinh Minh thấy không ổn, vội vàng nói: “Đâu có, đâu có, là nhờ á!”

Nguyễn Linh nhắn lại: “Vậy còn tạm được. Mấy tiếng nữa là có hàng nhé!”

Đinh Minh xem xét, lập tức mừng khấp khởi.

Xem ra, hy vọng thông quan lại tăng thêm một phần.

Mấy tiếng sau, Nguyễn Linh gửi đến một nồi lẩu.

Đinh Minh nhìn quanh một chút, mấy người kia còn chưa trở về?

Không sao, mình ta ăn.

Lập tức bỏ thịt ra, lấy ra bát đũa, bắt đầu ăn thứ này.

Vừa ăn, Đinh Minh vừa cảm giác, có sức mạnh sôi trào trong thân!

Cũng không cần luyện động tác, cậu đều cảm thấy mình hiện tại có thể đánh sụp ngọn núi!

Đương nhiên đây là ảo giác.

Nhưng sức mạnh tăng lên, là thật sự.

Đinh Minh cũng chia sẻ cho Xích Thố.

Cậu cũng không muốn Xích Thố chở không nổi mình.

Một người một ngựa liên tục ăn, không để ý xung quanh đang quăng tới ánh mắt thèm thuồng.

Lúc này, một đứa bé gái đi tới, hai mắt toả hào quang, hỏi: “Anh trai, cho em một chút được không? Đói quá!”

Đinh Minh nhìn đứa bé gái một chút, trong đôi mắt có hào quang hiện lên.

Sau đó, khẽ nói: “Biến!”

Chiến Tướng, là có thể phân biệt thật giả.

Nếu không, làm sao có thể giữa muôn trùng vây, đột phá trận hình?

Có Chiến Tướng dựa vào cảm giác, phân biệt phương hướng.

Có Chiến Tướng dựa vào lỗ tai, nghe ra địch tình.

Đinh Minh dựa vào đôi mắt.

Mắt cậu có thể nhìn thấu nguỵ trang, phân biệt ảo giác. Đây là điều cậu ngộ được từ quyển sách kia.

Vì vậy, cậu biết, đứa bé gái ở trước mặt, trên thực tế là một… người đàn ông ừ… móc chân.

Thế là, đứa bé kia hừ lạnh một tiếng, vươn tay vào nồi lẩu, ý đồ mang đi chút thịt, nói: “Không biết tốt xấu!”

Nhưng sau đó, chỉ nghe oanh một tiếng.

Vó ngựa vang lên.

Chỉ thấy Xích Thố đạp một cái, đem đứa bé kia đạp bay ra ngoài, sau đó hoá thành ánh sáng tiêu tán.

Người xung quanh thấy vậy, thầm nhủ.

Đây là người độc ác á!

Sau đó tản đi, cũng không dám đem ánh mắt nhìn lại.

Đinh Minh mới mặc kệ bọn họ, tiếp tục ăn như gió cuốn.

Sức mạnh của cậu tăng vọt, khí cũng tăng vọt, sau đó, cậu bỗng nhiên cảm giác được, Khí bỗng nhiên vọt vào trong xương!

Cậu cảm giác được, xương của mình càng ngày càng cứng rắn.

Chiến Tướng… trước cần luyện xương. Chỉ có xương cứng rồi, mới có thể không khuất phục trước kẻ địch!

Sau đó… là luyện máu! Một bầu máu nóng là vậy!

Đinh Minh cảm thấy, trước đây, khí của mình lan tràn ở toàn thân, chỗ nào cũng có, cho nên muốn điều khiển, cũng khó khăn, vì dù sao lượng ít.

Nhưng hiện tại, khí của mình lại tụ tập vào trong xương, thật giống như Xương là nơi chứa Khí!

Bạn đang đọc Toàn Dân Ra Trận, Cứu Vớt Marvel DC sáng tác bởi yy15248533
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15248533
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.