Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thật về giai cấp

Phiên bản Dịch · 2177 chữ

Dịch: Hoangforever

Đây là một khu vực dân cư nằm ở trên núi. Nó chiếm diện tích một nửa tòa thành. Cha con Mạc Phàm đang còn bước đi trên một con đường nhỏ một bên có hàng rào bằng sắt. Đi hết con đường này là tới nhà của hắn.

Đây là một ngôi nhà cấp 4, có chiếc nóc nhà thấp thấp. Bức tường bên ngoài màu sơn đã loang lổ, lộ ra gạch đỏ ở bên trong. Xung quanh có rất nhiều đồ vật linh tinh.

Các nhà hàng xóm bên cạnh nhà Mạc Phàm hầu hết đã là nhà 3 tầng hết rồi. Sau khi bọn họ trùng tu lại ngôi nhà thì khu phố này càng xanh sạch đẹp hơn. Làm cho ngôi nhà thấp bé lại nằm ở góc khuất của Mạc Phàm trông có vẻ đặc biệt keo kiệt cũ kỹ.

” Đại ca Mạc Phàm, anh đã trở về….Em cho anh biết một tin tức rất tốt.”

Vừa về tới nhà, một thiếu niên trông như một con khỉ đã nhảy ra ngoài chào hỏi hắn. Trên khuôn mặt hiện hắn hiện lên sự vui sướng.

Đây là Hầu Tử hay còn gọi là Trương Tiểu Hầu. Cũng là con của một người thuộc khu phố này. Hắn và Mạc Phàm chơi thân với nhau từ bé.

” Có tin tức gì tốt?”

Mạc Phàm hỏi lại một câu.

” Tiểu công chúa đã trở lại. Hôm nay ở trong sơn trang, em đã nhìn thấy nàng. Rất đẹp. Anh có biết tiểu công chúa hiện giờ xinh đẹp như thế nào không? Quả thực đó chính là một tiểu thiên sứ.”

Trương Tiểu Hầu có chút kích động nói.

Mạc Phàm nhìn về phía con đường dẫn tới sơn trang. Sơn trang là một khu biệt thự được trang trí rất nhiều cây xanh. Khung cảnh ở đây rất là đẹp. Mỗi khu vực đều được trồng hoa cỏ, cây cối được trang trí tạo hình một cách tỉ mỉ.

Nhưng mà, cái sơn trang xinh đẹp này lại rào sắt vây lại xung quanh bốn phía.

Hắn nhớ khi còn bé, rào sắt này cũng không có. Hắn thường xuyên dẫn bọn nhỏ men theo con đường này vào trong trang viên này chơi đùa.

Chỗ cao nhất sơn trang có vài ngôi nhà biệt thự được xây dựng theo phong cách Châu Âu nhìn rất là tinh tế. Nó không khác gì một tòa lâu đài trong các câu truyện cổ tích. Mà trong tòa lâu đài này quả thật có một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Mà tuổi tác của nàng công chúa này cũng bằng mọi người. Vì vậy, Mạc Phàm thường xuyên dẫn theo đám nhỏ tới đây bắt cóc công chúa ra ngoài, cùng nhau chơi đùa…..

Cũng không biết từ khi nào, tường sắt kia được dựng lên. Mà người gác cổng cũng không cho đám con nít vào trong sơn trang chơi đùa nữa. Mà vị công chúa kia thường xuyên chơi đùa cùng mọi người kia, quả thật đã biến thành nàng công chúa ở trong lâu đài. Càng lớn khoảng cách giữa nàng với mọi người càng xa. Xa tới mức không thể với tới. Mà số lần nhìn thấy nàng lại càng ngày càng ít đi.

” Người biết không? Ta nghe nói hiện giờ tiểu công chúa đã là học sinh lớp dẫn đầu của trường ma pháp tại đế đô danh giá rồi đấy. Nàng có năng lực đối với Băng hệ ma pháp trời sinh không người nào sánh kịp. Mới 15 tuổi đã có thể phóng thích ra Băng hệ ma pháp rồi.”

Trương Tiểu Hầu giả bộ thần bí nói.

Mạc Phàm nghe thấy mà ngẩn người ra. Nếu như Trương Tiểu Hầu bảo tiểu công chúa tham gia cuộc thi hoa hậu hoàn vũ thì có lẽ hắn cũng không bận tâm lắm về chuyện này. Nhưng nếu như là Băng hệ ma pháp sư thì…. chuyện này quả thật rất là khó lường!

Hầu hết đa số mọi người khi đến 16 tuổi, cũng chính là lúc bước vào lớp 10 mới tiếp nhận Thức tỉnh. Và khi đó họ mới đạt được hệ ma pháp thứ nhất của mình.

Sau khi đạt được cũng không có nghĩa rằng họ đã là một vị ma pháp sư. Mà họ phải trải qua một quá trình tu luyện vô cùng lâu dài. Họ cần phải học sách ma pháp, chăm chỉ tu luyện mới có thể phóng thích ra được một cái kỹ năng ma pháp. Thế nhưng vị tiểu công chúa này thật là khó lường. Nàng 15 tuổi đã trở thành Ma Pháp Sư chân chính rồi!

Chẳng lẽ đây chính là thần đồng mà mọi người thường hay gọi sao? Ma Pháp Sư thần đồng!

” Mạc Phàm ca, đệ thật tiếc thay cho huynh nha! Nếu như năm đó, huynh cố gắng thêm một chút sức lực nữa, không khéo đã có thể mang tiểu công chúa ngây thơ đi rồi. Một tiểu công chúa tài năng, xinh đẹp. Tất cả đều có. Sách Sách Sách…. Hâm mộ chết đi được!”

Trương Tiểu Hầu nháy nháy lông mày nói.

” Nói lại chuyện còn bé làm gì. Dù có nhắc lại liệu có thể thay đổi được gì sao?”

Mạc Phàm không thèm để ý tới hắn nữa.

Mạc Gia Hưng nghe hai người nói chuyện như thế. Liền ho khan lên một tiếng. Rồi dẫn Mạc Phàm về nhà.

Vừa về đến nhà, Mạc Gia Hưng cao hứng nói:

” Ta đi ra ngoài một lúc. Tâm Hạ đang còn ở nhà dì. Chưa có trở về.”

” Vâng. Con biết rồi.”

. . . . . .

Mạc Gia Hưng vội vàng rời đi.

Mạc Phàm đi dạo quanh nhà một vòng. Hắn phát hiện ngôi nhà này cũng không có biến hóa gì nhiều. Vẫn là 4 bức tường như cũ.

Thế giới thay đổi. Nhưng ngôi nhà nghèo của hắn vẫn không có gì gọi là thay đổi. Nhà hắn cũng không có biến thành cái sơn trang to đùng kia được. Ông trời già cũng thật là phí công sức quá đi. Đã biến thế giới khoa học thành thế giới ma pháp, thế mà cái chuyện nhỏ này cũng không làm nốt đi.

Có duy nhất một điều khiến cho hắn phải ăn mừng chính là: Khuôn mặt hắn cũng không có thay đổi. Vẫn là phong lưu, phóng khoáng!

Hắn ở nhà một mình cũng không biết nói chuyện với ai. Thứ gì cũng không có. Cho nên chán nản đi ra ngoài dạo một vòng. Hắn muốn xem những thứ khác có xảy ra biến hóa hay không?

Hắn đi theo mấy người tản bộ trên một con đường nhỏ. Vừa định bước theo ra đường cái thì trông thấy xe tải của cha mình.

Cha là một vị tài xế. Trước kia cha làm lái xe cho lão gia ở trong cái sơn trang kia. Sau không biết vì sao mà bị điều sang làm hậu cần. Công việc chính là mua đồ giúp sơn trang. Từ đó về sau, thu nhập của gia đình giảm xuống rõ rệt.

” Gia Hưng à. Người yêu cầu như vậy cũng có chút quá đáng đi. Người cũng thấy đó. Ta lúc trước đối xử với người cũng không tệ. Ta vẫn còn giữ lại ngươi lại để mua đồ vặt. Nếu là người khác thì ta đã đuổi ra ngoài sơn trang từ 8 đời rồi.”

Một nam tử trung niên chậm rãi nói.

” Đại ca Mục Hạ. Ngài làm ơn làm phước giúp đỡ tôi lần này đi. Cứ coi như lần này là lần cuối đi. Chứ bắt tôi phải mua một suất nhiều tiền như vậy mới cho vào trường Thiên Lan ma pháp cao trung quả thật làm khó tôi quá. Ngài cũng biết hoàn cảnh hiện giờ của gia đình tôi rồi đấy. Tôi thật sự không đủ sức để mua nó được.”

Mạc Gia Hưng e dè nói.

” Người nha! Tại sao có thể vì một thằng nhi tử không có tiền đồ mà làm chuyện như thế này được cơ chứ. Hắn còn không có bản lĩnh thi đậu vào trường ma pháp cao trung. Thế thì để cho hắn tự mình kiếm sống đi. Dù sao hắn cũng 16 tuổi rồi. Hơn nữa, cho dù ta có giúp người lần này, đưa hắn vào được trường ma pháp cao trung đi chăng nữa. Thì lấy tính cách của hắn, chắc chắn hắn cũng không có học đàng hoàng đâu. Thế thì làm sao có thể trở thành Ma Pháp Sư chân chính được. Làm một vị ma pháp sư cũng đâu có dễ dàng như vậy. Ngoài trừ thiên phú ra thì còn cần cả sự cố gắng nữa. Ngoài ra nó còn cần có sách ma pháp, vũ khí ma pháp, ma cụ. Ngươi có thể mua được những thứ này sao? Không có những thứ này phụ trợ. Thì hắn ngay cả trở thành một vị sơ cấp Ma Pháp Sư cũng không làm được….”

Mục Hạ nói như kiểu dạy bảo người khác. Nhưng vào tai Mạc Phàm không khác gì đang cao ngạo, khinh thường.

” Nhưng lần này hắn thật sự muốn học. Đại ca Mục Hạ, nếu như lần này ngài nguyện ý giúp ta thì…. chuyện lúc trước lão gia Mục bảo chúng ta chuyển ra ngoài sơn trang. Chúng ta sẽ lập tức làm ngay. Như vậy cũng sẽ khiến cho Mục lão gia yên tâm một chút. Và ta cũng bảo đảm tiểu tử thúi kia sẽ không đi tìm tiểu thư Ninh Tuyết nữa.”

Mạc Gia Hưng nói.

” Ồ! Thế để ta suy nghĩ một chút.”

Vừa nghe tới chuyện gia đình Mạc Phàm đồng ý rời đi. Tên nam tử Mục Hạ kia giống như có hứng thú nói chuyện thêm.

…………….

Cách đó không xa, bên cạnh một bức tường, có một thiếu niên đang đứng dựa vào ở đấy. Hắn nghe hết đoạn đối thoại trên mà tâm tình cảm thấy rất là phức tạp.

Hắn còn tưởng rằng thế giới thay đổi thì nhiều mối quan hệ đáng sợ cũng sẽ thay đổi theo. Nào ngờ…. một chút thay đổi cũng không có.

Giống như lão gia họ Mục có cái sơn trang kia. Hắn luôn ở vị trí cao cao tại thượng. Còn cha hắn thì ở tầng dưới chót. Cha hắn phải lạy lụng, cầu khẩn người khắp nơi. Mà Mục Hạ, hắn là chủ tịch của trường Thiên Lan Ma Pháp cao trung. Chỉ cần hắn nói một câu thì chuyện Mạc Phàm vào được trường là chuyện dễ như bỡn. Thế nhưng hắn lại vòng vo quanh co.

Sau khi hắn nghe thấy Mạc Gia Hưng nói tới chuyện đồng ý chuyển ra ngoài sơn trang Mục Gia. Thì hắn liền sảng khoái đáp ứng ngay lập tức. Giống như vừa thoát khỏi gánh nợ vậy.

Cuối cùng, kết thúc đoạn đối thoại này chính là việc Mạc Gia Hưng không ngừng cảm tạ Mục Hạ. Ngay sau đó, Mục Hạ bước vào chiếc xe hơi sang trọng rời đi. Để lại chiếc xe có phần cũ kỹ kia lại một mình. Cũng giống như cha hắn lúc này vậy.

Chẳng lẽ thế giới này vẫn là giấc mơ?

Thực tế tàn khốc vẫn giống nhau như cũ. Mạc Phàm đứng đằng sau bức tường mà thở hồng hộc. Hắn ý thức được rõ ràng rằng hoàn cảnh hiện giờ của gia đình hắn vẫn không có thay đổi. Gia đình hắn vẫn có địa vị hèn mọn như cũ.

Chỉ có xã hội cũ mới gọi là lão gia, gọi là tiểu thư. Thế nhưng ở trong cái xã hội mới này nó vẫn không có kết thúc. Một số gia tộc, thế gia có nội tình lâu đời, bọn họ vẫn ở vị trí trên cao như cũ. Cho dù ở trong cái xã hội mới này không còn gọi là người hầu, không còn gọi là công nhân, không cần phải hành lễ quỳ xuống nữa. Thế nhưng bọn họ vẫn bị đám nhà giàu này nắm giữ số phận ở trong lòng bàn tay, tùy ý định đoạt như cũ .

Và hắn cũng là một người xuất thân ở tầng dưới chót như vậy. Hắn bị gia tộc họ Mục chi phối.

Từ đáy lòng hắn bắt đầu rục rịch như có thứ gì đó kích động sôi trào lên. Hắn nắm chặt hai quả đấm lại. Nặng nề đấm vào bức tường bên cạnh mình.

” Mục Gia các người, dám bắt nạt ta lúc nhỏ, dám nói ta là nghèo túng!”

” Tới lúc ta đứng trên tất cả mọi người. Ta nhất định sẽ trả lại các người gấp 10 lần, gấp trăm lần!”

Đã sửa 24/5/2018

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư (Dịch) của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật hoangforever
Lượt thích 23
Lượt đọc 1613

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.