Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát tài rồi

Phiên bản Dịch · 2149 chữ

Vào lúc này, trừ những học viên hệ triệu hoán có khuôn mặt đờ đẫn như kiểu nằm mơ thì toàn bộ học viên hệ khác đều có khuôn mặt không khác gì như đưa đám.

Hiện giờ, bọn họ không thèm quan tâm tới chuyện vì sao Mạc Phàm có thể thoát ra khỏi nhà giam Khôn Chi Lâm kia được….

” Tiêu viện trưởng, chuyện này… chuyện này chúng ta nên giải quyết như thế nào bây giờ!”

Các thầy cô giáo chủ nhiệm các khoa vào lúc này cũng trợn tròn mắt hết cả lên.

Mặc dù bọn họ cũng không biết vì sao cái người tên là Mạc Phàm này lại có thể trốn thoát khỏi nhà giam kia được. Nhưng lúc này tình huống 10 mấy năm qua chưa từng phát sinh đang phơi bày ra trước mắt bọn họ, khiến cho bọn họ lúc này không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Không khí vào lúc này cực kỳ hỗn loạn!

” Hay là chúng ta khuyên Mạc Phàm chủ động bỏ qua chuyện này đi. Nếu không một khi chuyện này trở thành hiện thực, nó sẽ tạo ra ảnh hưởng rất là lớn!!”

Chu Chính Hoa mở miệng nói.

Lúc cuộc ” Đấu thú so tài” vừa mới bắt đầu, tất cả bọn họ cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát sinh như thế này . Sau khi Tiêu viện trưởng nói ra những quy định kia. Thật ra lúc đó bọn họ cũng chỉ tiếp thu ý kiến của viện trưởng mà thôi. Ai mà ngờ được cái người tên là Mạc Phàm này không chỉ xuất sắc ở mặt hệ triệu hoán mà hơn nữa hắn còn nắm trong tay Lôi hệ Trung cấp ma pháp….

Ngoài trừ hai hệ vừa kể ở trên ra, chắc chắn cái người tên là Mạc Phàm này còn ẩn giấu năng lực khác nữa. Nếu không hắn bị Mục Nô Kiều đánh bại là lẽ đương nhiên. Thực lực của Mục Nô Kiều ở trong đám tân sinh viên mới này đã thuộc về loại nghịch thiên rồi!

” Quy định chính là quy định!”

Tiêu viện trưởng hừ lạnh một tiếng. Hắn cũng không có tiếp thu ý kiến của Chu Chính Hoa.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn, nhốn nháo này, Tiêu viện trưởng nhíu mày, rồi hét to lên một tiếng.

Tiếng hét này không khác gì có một luồng Lôi điện khổng lồ đánh ầm ầm xuống sân quyết đấu này vậy. Nó chấn cho mọi người hoa mắt chóng mặt hết cả lên.

Sau khi tiếng hét như tiếng sấm nổ vang quanh quẩn trong đầu kia tan đi. Lúc này, không khí trên khán đài mới chịu lắng xuống. Ngay lập tức, mọi người liền im lặng, không dám ồn ào nữa.

” Được rồi! Cuộc ” Đấu thú so tài” ngày hôm nay đến đây là kết thúc. Tất cả tài nguyên của các hệ khác sẽ được quy về hết cho hệ triệu hoán.”

Tiêu viện trưởng tuyên bố gọn gàng, dứt khoát.

“Tiêu viện trưởng. . . . . .”

Tiêu viện trưởng cũng không để cho mọi người kịp lên tiếng, liền hừ lạnh một tiếng nói:

” Thật ra mỗi một học kỳ, trường của chúng ta đều sẽ phân phối tài nguyên đến cho từng người. Nếu như lấy số lượng đó chia ra theo đầu người, nói nó nhiều thì cũng không nhiều lắm, mà nói nó ít thì nó cũng không phải là ít. Cho nên đối với chuyện tu luyện của các trò mà nói thì số lượng tài nguyên này cũng không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn đối với các trò. Không phải các trò không tiếp nhận được sự trừng phạt về tài nguyên này. Mà nói đúng hơn các trò không tiếp nhận được chuyện tốt như thế rơi lên đầu của một người ở trong cái hệ chỉ có mấy người??”

” Các trò quên những lời ta nói trước khi cuộc ” Đấu thú so tài” này bắt đầu rồi sao? Các trò quên mất khẩu hiệu bồi dưỡng Ma Pháp Sư của trường chúng ta là như thế nào rồi sao??? Mười mấy năm qua, học phủ Minh Châu của chúng ta chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này. Điều này có nghĩa là sao?? Điều này có nghĩa rằng, mười mấy năm qua học phủ Minh Châu của chúng ta vẫn dậm chân tại chỗ, không có thay đổi gì. Trong khi các em tân sinh viên đang đứng ở đây sẽ là tương lại của trường chúng ta, sẽ là tương lai của đất nước…. Ngày hôm nay, ta thực sự rất là vui mừng. Ta vui mừng bởi vì rốt cuộc ngày hôm nay cũng có người có thể phá vỡ cái không thay đổi kia. Mặc dù nó rất là nhỏ bé, không thể nào so sánh được với chuyện có thể thay đổi cả thế giới kia. Nhưng ít nhất đây cũng là một dấu hiệu tốt.”

Tiêu viện trưởng mắng chửi, trút cơn tức giận và mang theo vài phần thất vọng trong những lời nói kia.

Những lời này rơi vào tai mọi người không khác gì lôi đình đánh vào tai vậy. Lúc này, cho dù là tân sinh viên hay là lão sinh lâu năm đang đứng trên khán đài kia cũng ngây người ra. Bọn họ chỉ biết cúi đầu, im lặng, không dám ho hé bất cứ một câu nào.

Nếu như vừa mới bắt đầu cuộc ” Đấu thú so tài”, tất cả mọi người đều đứng lên kháng nghị cái quy định này là không công bằng thì có lẽ lúc đó Tiêu viện trưởng sẽ gật đầu chấp nhận lời kháng nghị của mọi người.

Thế nhưng, khi Mạc Phàm đánh một mạch toàn thắng và đạt tới con số 200, khi lợi ích của bọn họ bị Mạc Phàm cướp đoạt hết. Lúc này bọn họ lại cùng nhau đứng dậy, cùng nhau phản đối công khai chuyện này ??

Nếu như học phủ Minh Châu thu nhận những sinh viên như thế này. Tiêu viện trưởng thà tình nguyện đem hết tài nguyên đi quyên tặng cho những học viên không thi đậu vào học phủ nhưng vẫn còn có chí khí kia còn hơn. Tiêu viện trường làm như thế này thì những tài nguyên kia mới được sử dụng đúng với ý nghĩa của nó. Ít nhất những người đó cũng hiểu được muốn có được tài nguyên cũng không phải là chuyện dễ dàng!

” Tiêu viện trưởng! Thầy nói rất hay, rất đúng. Nhưng thầy đã suy nghĩ tới chuyện… những học viên như chúng em, xuất thân rất là bình thường. Cho nên chúng em chỉ có thể dựa vào những tài nguyên mà học phủ cung cấp cho để duy trì tu luyện. Mặc dù chúng em chỉ có tài nguyên bằng 1/3 so với những học viên có tài nguyên vô số kia nhưng chúng em cũng muốn cạnh tranh với bọn họ! Vì vậy, đối với chúng em mà nói, một chút xíu tài nguyên này, nó rất là quan trọng đối với chúng em!”

Một thanh niên trên gương mặt hiện ra khí chất quật cường và kiêu ngạo đứng dậy. Hắn lớn tiếng nói với Tiêu viện trưởng.

Tiêu viện trưởng tháo cặp kính dày cộm xuống rồi nhìn thoáng qua tên học viên này.

Đối mặt với câu hỏi này, Tiêu viện trưởng cũng không có nóng nảy, vội vàng mà bình tĩnh nói:

” Bởi vì đây là trường học, cho nên trò mới có thể đưa ra câu hỏi như thế này. Nếu như trò đi ra ngoài xã hội thì có lẽ câu hỏi này của trò, mọi người sẽ cho là câu hỏi của trẻ con. Trò cảm thấy học viên tên là Mạc Phàm này, hắn từ nhỏ đã có nhiều tư chất nguyên ưu việt hơn so với các trò sao? Các trò cảm thấy hắn là đệ tử thế gia cho nên việc hắn đạt tới cấp bậc Trung cấp từ sớm là điều rất là hiển nhiên sao?”

” Vâng!”

Tên thanh niên quật cường kia liền nói.

” Hảo! Thật ra ta cũng không định nói chuyện này cho các trò biết. Thế nhưng trò đứng dậy, đại diện cho những học viên có gia cảnh bình thường đưa ra câu hỏi. Vì thế nên ta muốn nói cho các trò biết một chuyện… Cái tên học viên mà các trò vô cùng căm hận, cái tên mà đã cướp đoạt hết tài nguyên của các trò hắn đang đứng dưới sân quyết đấu kia. Hắn tới từ Bắc Thành.”

Tiêu viện trưởng tức giận mắng to.

Bắc Thành???

Đây không phải là tòa thành hơn một năm trước truyền hình trên toàn quốc đưa tin mặc niệm hay sao???

Trận tai họa kinh khủng kia, cho tới lúc này mọi người cũng chưa hề quên. Nghe nói con số tử vong chân chính lên tới 10 vạn người.

Cảnh giới Huyết sắc, máu chảy thành sông.

” Nếu nói về gia cảnh của hắn, nếu như so sánh với các trò ở đây, chắc chắn hắn còn kém… kém… kém hơn các trò rất nhiều. Ta nghĩ cho dù ta có nói thêm gì nữa thì lúc này các trò cũng hiểu rồi, đúng không??”

Cuối cùng Tiêu viện trưởng thở dài một hơi.

Mọi người nghe thấy vậy liền lâm vào trầm mặc.

Tên thanh niên quật cường kia nghe Tiêu viện trưởng nói vậy liền nhìn vào Mạc Phàm đang đứng ở dưới sân quyết đấu với một vẻ mặt không thể tin được.

Hắn có bối cảnh như vậy, tại sao hắn có thể từng này tuổi tu luyện tới cấp bậc trung cấp được?? Chuyện này là không thể nào???

Lúc này Mục Nô Kiều cũng nhìn cái người vừa mới đánh bại mình với một vẻ mặt vô cùng khiếp sợ…..

Thật ra, trong đầu Mục Nô Kiều lúc trước thầm nghĩ cái tên Mạc Phàm này chắc chắn xuất thân từ một thế gia mạnh mẽ nào đó. Ai mà ngờ được hắn là một thằng khố rách áo ôm. Không trách từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, nàng căn bản là không nhìn thấy hắn sử dụng bất kỳ ma cụ nào. Bởi vì hắn làm gì có cái ma cụ nào đâu!!

Có thể nói đệ tử thế gia chiến đấu sử dụng ma cụ không khác nào sử dụng một kỹ năng của các hệ khác vậy. Nó vô cùng phong phú,đa dạng. Lúc trước, Mục Nô Kiều tưởng rằng đối phương giống như nàng. Đều không thích khoe khoang sự giàu có của mình trước bàn dân thiên hạ.

” Tiêu viện trưởng, ta còn học ở đây nữa…. Người chưa thông qua ý kiến của ta, đã vạch trần gốc gác của ta cho mọi người biết rồi. Điều này không được hay ho cho lắm. Người vạch trần ta như vậy, ta sau này cua các tiểu thư nhà giàu có như thế nào bây giờ??”

Mạc Phàm bất đắc dĩ nói thẳng nói Tiêu viện trưởng.

” Ha ha ha, nhất thời tức giận, tức giận mà thôi. Ta xin lỗi. Vất vả lắm ta mới bắt được một học sinh làm mẫu để mắng cho cái đám kia một trận”

Tiêu viện trưởng cũng cởi mở, thẳng thắn nói.

Mạc Phàm nghe thấy vậy liền câm nín.

Người định kéo cừu hậu tới chỗ hài tử ở sát vách với nhà người à!

Ài! Coi như xong! Hôm nay hắn đem toàn bộ tư chất nguyên của các hệ đoạt về tay hắn. Chắc chắn sang ngày hôm sau, toàn bộ mọi người ở trong trường sẽ hận hắn đến thấu xương cho mà xem. T_T. Thế này hắn làm sao thoát khỏi trở thành mục tiêu oán hận của mọi người được bây giờ!

Mạc Phàm cũng biết mọi người có thể thi đậu vào được học phủ Minh Châu. Thì bọn họ đều có tư chất rất là cao. Vì vậy, khi hắn vào nhà ăn chung, có lẽ nên thủ sẵn thật nhiều kim châm cho chắc ăn.

……….

Sau khi cuộc ” Đấu thú so tài” hoàn toàn kết thúc, Mạc Phàm cười sảng khoái đến nỗi ngoác hết cả miệng ra!!!

Mặc dù đây cũng chỉ là tài nguyên chung, cũng không phải là những tài nguyên quan trọng của trường học. Nhưng số lượng tài nguyên này lại vô cùng lớn. Hay nói cách khác hắn phát tài rồi!!!

Một giây quyết đoán liền trở thành phú ông!!!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư (Dịch) của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datsolo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 958

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.