Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Máu nhuộm Bác thành

Phiên bản Dịch · 1837 chữ

Edit: Cơ Hoàng

"Chúng ta phải đi như thế nào? Đây là một mật thất đó." Mạc Phàm không biết nên nói gì, chỉ yên lặng nhìn nữ thủ vệ đang đổ mồ hôi tràn trề kia.

"Cứ đi theo tôi là được rồi." Lâm Vũ Hân không muốn phí lời với Mạc Phàm, cô ta nhanh chóng đi tới chỗ tế đàn.

Cũng không biết cô ta đã ấn vào cái nút gì mà nước Địa Thánh Tuyền vốn đang chảy tuần hoàn bỗng dồn dập trút vào một cái lỗ nhỏ.

"Sùng sục! Sùng sục!"

Không đến mấy giây, tất cả Địa Thánh Tuyền đều biến mất, trong mật thất bằng đá không còn sót lại một giọt Địa Thánh Tuyền nào.

Lâm Vũ Hân chạy vội đến tầng trên cùng của tế đàn, nhấc cái bồ đoàn mà Mạc Phàm mới ngồi tu luyện vẫn còn vương hơi ấm lên.

Tấm ngăn phía dưới bồ đoàn có thể mở ra được, sau khi Lâm Vũ Hân mở tấm ngăn ra, bên trong đó có một cái lọ màu xanh lam. Có vẻ như chiếc bình đó chính là vật chứa nước Địa Thánh Tuyền cực kỳ trong suốt kia.

Mạc Phàm thấy hơi tò mò, tại sao cái lọ nhỏ xíu đó lại có thế cất chứa nhiều nước Địa Thánh Tuyền như vậy được?

Lâm Vũ Hân cẩn thận cất chiếc lọ chứa tất cả Địa Thánh Tuyền lại, sau đó quay đầu nhìn cậu học sinh sắp thi tốt nghiệp trung học phổ thông ma pháp có vẻ ngoài thật thà kia, nói: "Đây là phương án khẩn cấp để bảo vệ Địa Thánh Tuyền, trong mật thất này còn có một con đường khác, chắc là sẽ dẫn tới sau núi trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan của các cậu."

"Đi về phía sau núi của trường tôi sao? Chị gái à, chị có thể cho tôi biết rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra không?" Mạc Phàm hơi lo lắng hỏi.

"Ra ngoài rồi cậu sẽ biết, giờ cậu cứ đi theo tôi trước đã. Mục tiêu của bọn họ là Địa Thánh Tuyền, chúng ta quyết không thể để Địa Thánh Tuyền rơi vào tay của những người đó được." Lâm Vũ Hân không muốn nói quá nhiều.

"Những người đó là ai?" Đầu óc Mạc Phàm lại càng mơ hồ hơn, hoàn toàn không hiểu Lâm Vũ Hân đang nói cái gì.

Lâm Vũ Hân đi tới bên tường, cô cứ thế nhấn ngón tay vào bức tường đá không hề có một điểm gì khác biệt kia giống như đang gõ một chuỗi mật mã.

Mạc Phàm thấy vậy thì sững sờ, do quá chuyên tâm tu luyện nên hắn không hề biết trong mật thất Địa Thánh Tuyền này lại có nhiều cơ quan như vậy.

"Khuông!"

Một âm thanh vang lên, tường đá niêm phong ở bên cạnh mở rộng, một đường hầm tối om hiện ra, không biết rốt cuộc lối đi này sẽ thông tới đâu.

"Rời khỏi nơi này trước đã." Lâm Vũ Hân không nói hai lời đã kéo Mạc Phàm đi vào đường hầm đen như mực đó.

Mạc Phàm nhận thấy bên ngoài đang có chuyện lớn xảy ra nên cũng bước theo mà không hề do dự chút nào.

Mới vừa đi vào bên trong chưa vài bước, Lâm Vũ Hân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cặp mắt mang theo vài phần sắc bén nhìn kỹ Mạc Phàm.

"Lối đi bí mật cũng chưa chắc đã an toàn, những người của Hắc Giáo Đình kia chắc chắn sẽ nhắm vào tôi, vì vậy tôi sẽ giao Địa Thánh Tuyền cho cậu, cậu nhớ phải giữ gìn thật cẩn thận." Lâm Vũ Hân đang làm một quyết định mà dường như ngay cả cô ta cũng cảm thấy quyết định này rất lỗ mãng.

Nhưng Lâm Vũ Hân lại không thể không làm như vậy.

Hắc Giáo Đình đã có sự chuẩn bị rồi mới đến đây, bọn họ gần như hiểu rõ Địa Thánh Tuyền trong lòng bàn tay. Nếu quá trình chạy trốn trong mật đạo mà gặp phải người của Hắc Giáo Đình, mục tiêu hàng đầu của bọn họ chắc chắn sẽ là phó vệ trưởng như cô ta, ngược lại người của Hắc Giáo Đình cũng sẽ lơ là một học sinh như Mạc Phàm.

Chỉ cần bảo vệ được Địa Thánh Tuyền, tất cả sẽ còn có hi vọng!

"Phiền chị nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì trước đã!" Mạc Phàm cũng bắt đầu nôn nóng rồi.

Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc này của Lâm Vũ Hân, nhất định là Bác thành đã gặp phải một trận rung chuyển cực kỳ lớn.

"Cảnh giới màu máu!" Lâm Vũ Hân không thể giải thích rõ ràng cho cậu học sinh này trong một thời gian ngắn được, dù sao thì trong thời gian bế quan ở mật thất, cậu học sinh này cũng không thể biết được ở thế giới bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Cảnh giới màu máu sao?

Mạc Phàm như bị một tảng đá đập vào, cuốn lên sóng to gió lớn trong lòng hắn!

Sau khi đến thế giới này Mạc Phàm đã biết được một tin tức rất quan trọng, đó là loài người không phải chúa tể của xã hội ma pháp. Số lượng của lũ yêu ma sống ở bên ngoài thành phố còn lớn gấp trăm lần ngàn lần loài người!

Yêu ma vẫn nhòm ngó lãnh địa của con người để cướp lấy tài nguyên, thậm chí là dưới mệnh lệnh của một số yêu ma cấp Quân Chủ, lũ yêu ma sẽ tập hợp với quy mô lớn như một quân đoàn để tấn công nơi sinh sống của loài người. Trước đây từng có án lệ về một số thành phố có sức phòng ngự yếu kém đã biến mất hoàn toàn chỉ trong một đêm!

Hiệp Hội Ma Pháp năm châu lục cao nhất đã quy định cách gọi của loại nguy cơ dẫn đến thành phố bị tấn công này là cảnh giới. Đồng thời, căn cứ vào số lượng và độ mạnh yếu của yêu ma để phân ra thành các cấp bậc khác nhau.

Cách phân chia này tương tự như dự báo thiên tai ở thế giới khoa học, thiên tai cũng có cấp bậc, mà tai họa yêu ma xâm lấn loài người này cũng phân hoá cấp bậc như thế!

Cảnh giới màu cam: đây là cảnh giới cấp một, nghĩa là ở gần khu vực an giới của thành phố đã có yêu ma xuất hiện, số lượng từ ba trăm con trở lên!

Hai năm trước cảnh giới màu cam từng xuất hiện một lần, khi đó đã đủ làm lòng người bàng hoàng.

Cảnh giới màu lam càng đáng sợ hơn, với Bác thành mà nói, đây chính là một hồi máu me nhuốm đầy đất, không biết sẽ có bao nhiêu Ma pháp sư và dân chúng sẽ phải thiệt mạng trong sự xâm lấn trắng trợn của yêu ma.

Mà cảnh giới màu máu cao hơn cảnh giới màu lam một cấp...

Đó là một trận hủy diệt, một đường giết chóc, một tai nạn của loài người. Số lượng Quân pháp sư có hạn sẽ không thể ngăn cản toàn bộ yêu ma xâm lấn, yêu ma sẽ nhảy vào thành thị và tàn sát người dân một cách trắng trợn. Hơn nữa số lượng không chỉ là mấy con, mà là hàng trăm hàng ngàn yêu ma!

Rất nhiều Ma pháp sư đối mặt với một con yêu ma đã bị xâu xé như một con gia cầm rồi, huống chi là những người bình thường tay trói gà không chặt kia?

Cảnh giới màu máu, thành phố máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng!

Thông qua sự ghi chép và miêu tả trong sách sử cũng đã là làm cho người ta kinh hãi run rẩy, nếu tất cả những thứ này trở thành sự thật, chẳng phải đó sẽ là địa ngục trần gian sao?

...

Sau khi đi xuyên qua mật đạo, Mạc Phàm vẫn còn cảm thấy khó tin khi xuất hiện ở mặt phía Bắc của một ngọn núi trong thành phố.

Mưa vẫn to như trút nước, bầu trời tối đen mờ mịt khiến cả Bác thành bị bao phủ trong bầu không khí ngột ngạt. Cách đó không xa, từng tiếng rít gào đáng sợ đang chui vào trong tai khiến toàn thân người ta không rét mà run.

Mạc Phàm đưa mắt về phát ra tiếng yêu ma gào thét...

Trời ạ, đó là một khu dân cư!

Nhà lầu san sát nhau, đường phố cũ kỹ, chợ bán thức ăn đang có dòng máu màu đỏ chảy xuôi!

Chỗ máu kia tuyệt đối không thể là máu của gia cầm được, đó là máu của người sống hội tụ thành từng dòng suối nhỏ. Dưới mưa to như trút nước, những dòng suối máu đó đang không ngừng rót vào chỗ trũng và cửa đường nước ngầm!

Màu máu đỏ cực kỳ chói mắt.

Đứng ở sườn núi này nhìn ra, trong màn mưa mù mịt, vết máu hiện ra ở khắp nơi trong Bác thành.

Bác thành là một thành thị có khung cảnh đặc trưng của các thành phố miền Nam, Bác thành trong mưa lại càng đẹp như một bức tranh thủy mặc. Thế nhưng hôm nay Mạc Phàm lại nhìn thấy bức tranh này bị vấy máu khắp nơi, giống như ác mộng giáng lâm!

"Ngao ô!"

Một tiếng rít gào đột nhiên vang lên trong Bác thành, chấn động đến mức toàn thân nổi hết da gà.

Mạc Phàm lập tức quay đầu nhìn về nơi tiếng gào vang vọng lại, nhưng một hình ảnh chấn động và cực kỳ đáng sợ đã đập thẳng vào mắt hắn!

Màn trời màu xám bao phủ cả thành phố, kiến trúc mang tính biểu trưng của Bác thành là cao ốc Ngân Mậu, tông tòa cao giống như hạc đứng trong bầy gà, gần như đã sắp chạm tới vòm trời màu xám. Tuy nhiên lúc này lại có một bóng đen to lớn đang nằm nhoài ở trên đỉnh tòa cao ốc đứng sừng sững đó!

Cái đuôi của nó buông xuống từ đỉnh của cao ốc Ngân Mậu, buông dài gần bằng một nửa tòa cao ốc!

Cánh thịt của nó mở ra một nửa, một nửa cánh ở trong màn mưa mênh mông, một nửa còn lại thì che đậy cả mười mấy tầng văn phòng!

Đầu của nó hơi ngẩng cao lên, âm thanh rít gào đủ để lay động cả Bác thành đó bắt nguồn từ cái miệng lớn như chậu máu, đủ để nuốt mây nhả khói kia!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.