Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các thế lực tranh đoạt

Phiên bản Dịch · 1706 chữ

Edit: Cơ Hoàng

“Anh cả, Vũ Ngang vẫn đang hôn mê trên sàn quyết đấu.” Mục Hạ lên tiếng nhắc nhở Mục Trác Vân một câu.

Khuôn mặt Mục Trác Vân trở nên âm u ngay lập tức.

Mẹ, suýt chút nữa thì quên hôm nay là lễ trưởng thành của con trai Vũ Ngang nhà mình. Vậy mà buổi lễ long trọng như vậy lại biến thành ngày tên nhóc Mạc Phàm kia làm náo động cả Bác thành!

Mà đáng hận hơn là ông ta thua trận quyết đấu ma pháp này, điều này có nghĩa ông ta phải xin lỗi hai cha con Mạc Phàm trước mặt một đống khách khứa ở đây!

Nghĩ tới đây, Mục Trác Vân cảm thấy như có gì đó đang mắc lại ở lồng ngực, không biết huyết áp sẽ tăng lên bao nhiêu.

...

Trên sân quyết đấu, Mạc Phàm cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn Vũ Ngang bị Lôi Ấn đánh cho không khác gì con chó chết kia.

Bối cảnh hả? Dám show bối cảnh trước mặt ông đây, sấm sét của ông đây chuyên dùng để đánh mấy con chó thích ra vẻ thể hiện giàu có như mày đấy!

Mạc Phàm quay người lại rồi đi về phía khán đài nơi các vị khách đang ngồi.

Kết quả quá rõ ràng rồi, hắn đã thắng.

Mặc dù cảm giác làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc khiến hắn vui sướng đến từng thớ thịt, nhưng điều hắn quan tâm nhất lúc này chính là lão già khốn khiếp Mục Trác Vân kia đang có vẻ mặt như thế nào.

Quả nhiên, bộ dạng bây giờ của lão già Mục Trác Vân khốn khiếp kia giống như miệng đầy máu muốn phun ra nhưng lại không thể phun được vậy.

“Lúc trước bố tôi đã đáp lễ trước cho ông rồi, bây giờ tới lượt ông đấy, lão già." Mạc Phàm đi tới trước mặt Mục Trác Vân, lạnh lùng thốt ra một câu.

Ông đây đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi, đúng lúc hôm nay có tất cả mọi người ở đây, để Mục Trác Vân lĩnh hội cảm giác ăn nói khép nép với người khác một lần đi!

Khuôn mặt già nua của Mục Trác Vân bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Thật ra Mục Trác Vân rất để tâm tới Mạc Phàm, ông ta sợ tên nhóc này vươn mình nên mới cố tình chuẩn bị một cái Khải Ma cụ cho Vũ Ngang. Thế nhưng Mục Trác Vân có nằm mơ cũng không ngờ được Mạc Phàm là trời sinh song hệ, đã thế Lôi Ấn còn tu luyện tới cấp thứ ba nữa!

Buổi lễ thành niên long trọng như vậy lại trở thành buổi lễ tôn vinh một trận chiến thành danh của tên nhóc con này, cảm giác làm áo cưới cho người ta đúng là giận sôi, như bị cắm sừng vậy.

“Chuyện kia… Không cần làm vậy đâu. Thật ra lão gia Mục Trác Vân vẫn đối xử với chúng ta khá tốt. Mạc Phàm, chuyện này cứ bỏ qua đi.” Dù sao Mạc Gia Hưng vẫn là một người hiền lành, ông cảm thấy nếu để Mục Trác Vân phải quỳ xuống xin lỗi cũng chẳng khác gì giết chết ông ta cả. Dù sao thì người ta cũng là một nhân vật có máu mặt.

“Đúng vậy, thôi bỏ qua chuyện này đi. Tối hôm nay cậu đã làm mọi người được mở mang tầm mắt rồi.” Mục Hạ vội vàng nhảy ra, thái độ của ông ta trái ngược hoàn toàn với lúc trước. Thái độ của ông ta dĩ hòa vi quý [1] giống như một thương nhân vậy, lại còn mang theo vài phần muốn làm hòa.

[1] dĩ hoà vi quý: giữ cho hai bên cùng hoà thuận

Bỏ qua sao?

Nếu lúc nãy lão già Mục Trác Vân khốn kiếp kia có ý định bỏ qua mọi chuyện thì Mạc Phàm cũng không đến nỗi phải sử dụng sấm sét đánh bọn họ rồi!

“Hừ, cũng chỉ là một cái dập đầu tạ lỗi thôi, có là gì đâu. Mục Trác Vân ta đã thua cuộc rồi thì sẽ giữ lấy lời.” Mục Trác Vân mạnh mẽ phun ra câu nói này.

Vừa dứt lời, Mục Trác Vân đã đứng trước mặt Mạc Gia Hưng.

Tuy lời tuyên bố của ông ta thì rất vang dội, thế nhưng động tác lại hơi cứng nhắc.

Thực sự phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi hai cha con bọn họ sao?

Sau khi dập đầu xong, có lẽ Mục Trác Vân cũng không ngẩng đầu được trước những người ở Bác thành này nữa.

Khốn nạn, thật sự quá khốn nạn, tại sao loại thiên phú biến thái trời sinh song hệ này lại rơi lên người thằng nhóc Mạc Phàm kia chứ? Chẳng trách lúc đó cậu ta dám đánh cược với mình mà không sợ hãi gì car, hóa ra là trên tay thằng nhóc này còn có một con Át chủ bài như vậy.

Tuy Mục Trác Vân cáo già này đã đề phòng rồi, nhưng ông ta lại không tính được chuyện đối phương có trời sinh song hệ.

Sau một phen giãy dụa, Mục Trác Vân cắn răng một cái, rồi từ từ cong hai đầu gối xuống.

“Anh Mục Trác Vân, đừng, xin ngài đừng làm như vậy, chúng ta cũng không có mối thù sâu đậm gì cả, ngài đâu cần phải làm như vậy. Bây giờ đã là thời đại gì rồi? Từ xưa các cụ đã có câu nở một nụ cười quên hết thù oán, huống chi chúng ta còn không có thù oán gì.” Mạc Gia Hưng vội vàng đỡ Mục Trác Vân đứng dậy.

Mục Trác Vân có chút ngạc nhiên nhìn Mạc Gia Hưng.

Dưới cái nhìn của ông ta thì trong chuyện này hầu hết mọi người sẽ có thái độ hưởng thụ mới đúng. Hơn nữa là trên đời này không phải ai cũng được Mục Trác Vân quỳ lạy tạ lỗi như vậy, huống chi mới vừa rồi Mạc Gia Hưng còn quỳ lạy với ông ta nữa.

“Mạc Phàm, chuyện này dừng lại ở đây thôi.” Mạc Gia Hưng quay sang nói với Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhún vai, bố hắn đã lên tiếng như vậy rồi, hắn đâu thể làm gì khác được.

Dù sao thì vừa nãy Mục Trác Vân cũng đã quỳ xuống, coi như là dập đầu rồi, oán khí nhiều năm của hắn cũng đã được giải phóng theo Lôi Ấn cáu kỉnh.

“Hay cho câu một nụ cười xóa tan mọi cừu hận, hôm nay đúng là một ngày đáng chúc mừng, bởi vì Bác thành chúng ta lại sinh ra một vị thiên tài trời sinh song hệ làm cho ai ai cũng phải sợ hãi. Trước đó không lâu thiên phú Băng hệ trời sinh Linh chủng của Mục Ninh Tuyết đã làm chúng ta cảm thấy tương lai của Bác thành sẽ trở nên huy hoàng, ai ngờ thiên phú trời sinh song hệ của Mạc Phàm càng kinh diễm hơn một bậc. Quả thật ông trời rất ưu ái Bác thành của chúng ta!” Hiệu trưởng Chu đức cao vọng trọng cảm khái một câu.

Ở phương Nam thì Bác thành cũng không được coi là một thành phố quá nổi bật, nguyên nhân chủ yếu là do nơi đây không có một Ma pháp sư xuất sắc nào, vì vậy nơi đây đã dần dần trở nên vắng lặng ở miền Nam.

Thế nhưng bây giờ có Mục Ninh Tuyết trời sinh Linh chủng, lại thêm Mạc Phàm trời sinh song hệ nữa, hai người này chắc chắn sẽ gây nên một làn sóng náo động lớn, họ sẽ làm cho Bác thành trở thành một thành thị đáng được chú ý nhất ở phương Nam!

Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng đủ làm cho người ta kích động.

“Mạc Phàm, tôi nói thẳng thế này, chỉ cần em gia nhập quân đội của chúng tôi, tương lai chắc chắn em sẽ trở thành một thủ lĩnh của quân đội. Em không chỉ có nhiều tài nguyên tu luyện đâu mà sau này còn có thể tiến chức rất nhanh.” Trảm Không là người đầu tiên nhảy ra, nói cực kỳ nghiêm túc.

“Trảm Không, cậu hơi quá đáng rồi đấy. Lựa chọn thế lực nào là quyền tự do của mỗi người, cậu cứ miễn cưỡng lôi kéo người khác như vậy là có ý gì?” Dương Tác Hà bực bội nói.

“Tôi khinh, tôi đang cưỡng ép lôi kéo người ta sao? Tôi với Mạc Phàm vốn đã xưng huynh gọi đệ từ lâu rồi, cậu ta là em trai kết nghĩa của tôi đấy.” Trảm Không trợn mắt lên và nói dối.

Hai vị huấn luyện viên La Vân Ba, Phan Lệ Quân đứng ở một bên mà toát hết mồ hôi.

Trảm Không lão đại à, Mạc Phàm trở thành em trai kết nghĩa của anh từ khi nào vậy?

“Huấn luyện viên trưởng, thầy đang làm loạn cái gì đấy?” Mạc Phàm cạn lời.

“Ồ? Em không hài lòng hả? Nếu không thì tôi để cậu làm anh của tôi cũng được, dù sao sau khi cậu gia nhập quân đội của bọn tôi rồi, tôi đảm bảo cậu sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.” Trảm Không lập tức đáp lời.

Lúc này mồ hôi của hai người La Vân Ba, Phan Lệ Quân đã túa ra như thác nước.

Giời ạ! Đường đường là thủ lĩnh của quân đội Bác thành lại có thể nhận một cậu nhóc mười tám tuổi làm anh trai kết nghĩa, chuyện này mà đồn ra ngoài thì quân đội Bác thành bọn họ có bị tan vỡ luôn không? Trảm Không lão đại, anh có thể giữ lại chút liêm sỉ không vậy?

Giờ phút này hai vị huấn luyện viên rất muốn lôi Trảm Không lão đại của mình đi khỏi đây, con mẹ nó, mất mặt xấu hổ quá!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.