Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ sinh mất tích

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Edit: Cơ Hoàng

“Được rồi, Phạm Mặc, sau này chúng tôi sẽ cấp giấy chứng nhận của thợ săn thành phố cho cậu“ Đội trưởng Từ Đại Hoang nói.

“Còn có giấy chứng nhận nữa sao?” Mạc Phàm hơi kinh ngạc nói.

“Đương nhiên.” Phì Thạch cười híp mắt, giải thích: “Cái giấy chứng nhận này có khá nhiều đặc quyền đấy, bây giờ cậu đã tương đương với một nhân viên chấp pháp của Bác Thành rồi!”

“Anh nói là hiện giờ tôi đã trở thành một công an [1] quang vinh sao?” Mạc Phàm nhướng mày nói.

[1] Nguyên văn là thành quản, là một chức giữ gìn trật tự an toàn đô thị của Trung Quốc, tương đương với công an ở Việt Nam.

“Ha ha ha, đúng vậy, chúng ta chính là công an.” Lê Văn Kiệt đột nhiên cười tươi, đến khi tiếng cười ngừng mới tiếp tục nói “Tuy nhiên chúng ta vẫn có sự khác biệt với công an bình thường. Tiểu đội chúng ta không đi dẹp những thương nhân nhỏ, con buôn làm trái quy tắc mà là những yêu ma không tuân thủ quy củ nửa đêm ra ngoài tác quái!”

Công an Bác Thành?

Khóe miệng Mạc Phàm không khỏi nhếch lên, chức vị này đúng là hợp khẩu vị của hắn, có vẻ như khá giống với Spiderman, Flash, Iron Man chuyên cứu thành phố trong nước sôi lửa bỏng, sau đó vẫn có thể thuận tiện làm những việc cực thần bí, ví dụ như tán gái chẳng hạn!

Mạc Phàm hòa vào bầu không khí rất nhanh, đại ca Phì Thạch có nhiều năm kinh nghiệm đã giới thiệu cho Mạc Phàm tình hình của tiểu đội cùng với nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ.

“Alo... Cái gì? Sao không báo cho chúng tôi sớm? Đùa gì thế, mấy ông công an kia thì làm được cái sợi lông gì chứ!” Lúc mọi người đang vui đùa thì đội trưởng Từ Đại Hoang lại rít gào về đầu dây điện thoại bên kia.

Đám người Lê Văn Kiệt, Tiểu Khả, Phì Thạch đang chém gió với đội viên mới Mạc Phàm thì lập tức đổi vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào đội trưởng Từ Đại Hoang của bọn họ.

Lúc này Phì Thạch nhíu mày một cái, nói khẽ với Mạc Phàm còn đang khó hiểu: “Vốn định mời chú đi uống mấy chén, không ngờ chú vừa mới vào đội thì đã có việc phải làm rồi. Nếu không nhầm thì cuộc nói chuyện vừa rồi là vụ chấn động căn tin của trường trung học nữ sinh Minh Văn.”

“Chấn động căn tin á?” Mạc Phàm trợn to hai mắt.

Hắn từng nghe xe chấn động, nước chấn động, ruộng chấn động, con mẹ nó lần đầu tiên được nghe đến căng tin chấn động, người thành phố các anh thật biết cách ăn chơi!

[2]xe chấn: chỉ nam nữ quan hệ tình dục ở trên xe, những từ kia cũng tương tự.

“Người anh em, đầu óc chú đen tối quá... chuyện không phải như chú nghĩ đâu. Nghe nói mỗi khi đến đêm khuya, căn tin của trường bọn họ lại xuất hiện sự chấn động một cách khó hiểu. Mới đầu mọi người còn tưởng rằng gần đó có đội xây dựng nào đang thi công lúc nửa đêm, tuy nhiên sau khi phái người trông coi ban đêm thì họ lại báo cáo là nửa đêm không có đội thi công nào cả, từ đó trong trường vẫn lan truyền rằng căn tin của trường trung học nữ sinh Minh Văn có yêu quái.” Phì Thạch nhỏ giọng giải thích cho Mạc Phàm.

“Anh nói là trường trung học nữ sinh Minh Văn sao?” Mạc Phàm bỗng nhận ra gì đó, hỏi lại.

“Đúng vậy, cả trường toàn là mấy em gái, ngay cả giáo viên cũng... Chà chà, khặc khặc!” Phì Thạch giả vờ đoan chính.

Mạc Phàm lại không nghĩ xấu nổi, bởi vì Diệp Tâm Hạ đang theo học tại trường trung học nữ sinh đó. Nghĩ lại thì trong cuộc điện thoại của hắn với Tâm Hạ khoảng hơn hai tháng trước, hình như em ấy từng nói căn tin trường thật là đáng sợ.

“Được, thừa dịp học sinh còn chưa khai giảng, chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này ngay lập tức!” Đội trưởng Từ Đại Hoang nói.

Đặt điện thoại xuống, mặt Từ Đại Hoang không còn chút vui vẻ gì.

Bốn người Lê Văn Kiệt, Tiểu Khả, Quách Thải Đường, Phì Thạch đều nhìn chằm chằm vào đội trưởng của bọn họ.

“Có chuyện lớn rồi, đã phát hiện nữ sinh thứ hai bị mất tích.” Từ Đại Hoang bình tĩnh nói.

Tất cả mọi người bắt đầu hơi nhướng mày.

Từ lúc trường trung học nữ sinh Minh Văn có một nữ sinh mất tích vào mấy tháng trước, do nhà trường không thể xác định được có phải nữ sinh đó bị mất tích trong trường hay không nên vẫn để cho công an xử lý vụ này, nhưng qua mấy tháng rồi vẫn không tìm được một chút manh mối nào.

Chuyện này đã được báo từ trước, nhưng mọi người lại rất hay quên, bởi vì một thành phố ít thì cũng tầm triệu người, có người mất tích cũng không phải chuyện lạ gì đối với công an.

Từ Đại Hoang và đội ngũ của anh ta từng tới trường trung học nữ sinh Minh Văn một chuyến, nhà trường cũng không định làm lớn việc này nên không muốn để đội Săn Yêu Thành Phố nhúng tay, vì thế cứ sống chết mặc bay. Ai ngờ nửa năm sau lại có một nữ sinh mất tích, lần này thật sự là mất tích ở trong trường.

Cuối cùng nhà trường cũng nhận thấy có vấn đề lớn xảy ra, nên lúc này mới hoảng hốt cuống quít bận bịu tìm tới đội Săn Yêu Thành Phố.

“Đội trưởng, nếu có người mất tích thì phải báo công an chứ?” Tiểu Khả mở miệng hỏi.

“Có một vị pháp sư Quang hệ tìm được mấy dấu chân không thuộc về loài người.” Từ Đại Hoang nghiêm túc nói.

Những người khác lập tức im lặng, ngược lại chỉ có Lê Văn Kiệt là thần thái sáng láng, hiển nhiên là anh ta cực vui vẻ vì đã có việc để làm.

“Chuyện này xảy ra được một tuần rồi mới cho chúng ta biết, đúng là một đám ngu xuẩn. Nếu cho chúng ta biết từ sớm, có lẽ chúng ta còn có thể tìm được nữ sinh mất tích kia. Bây giờ đã qua lâu như vậy, cô bé kia chết chắc rồi!”

“Có vài trường học là vậy đấy, cứ có chuyện không tốt là phải che giấu đi, đến khi không che giấu được nữa mới biết là có chuyện lớn xảy ra!” Quách Thải Đường lạnh lùng thốt một câu.

Mạc Phàm nghe mọi người thảo luận mà trái tim vô thức đập nhanh hơn.

Đã mất tích một tuần rồi sao?

Hình như suốt một tuần vừa rồi Diệp Tâm Hạ không liên lạc với hắn!

Vì không có tiền mua điện thoại di động nên Mạc Phàm thường phải ra buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Diệp Tâm Hạ, khoảng một tuần sẽ nói chuyện với nhau một lần.

Hắn mới từ nơi rèn luyện trở về, trong đầu chỉ nghĩ cách để tăng thực lực lên, cũng quên gọi điện báo bình an với Diệp Tâm Hạ.

Nhà cô Mạc Thanh ở ngay cạnh trường trung học nữ sinh Minh Văn, mặc dù phần lớn thời gian Diệp Tâm Hạ được nghỉ hè đều sẽ ngâm mình trong thư viện của trường, bản thân em ấy lại có vấn đề về đi lại, cực kỳ bất tiện...

Mạc Phàm càng nghĩ lại càng hoảng sợ, vội vàng mượn điện thoại di động của Phì Thạch.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Tim Mạc Phàm hẫng một nhịp.

“Chờ một chút tôi sẽ đi cùng mọi người!” Mạc Phàm không nói hai lời, chạy vội ra ngoài phòng khách của Liên Minh Thợ Săn.

“Này, chờ chút, có gì thì cầm điện thoại di động của anh đi, bọn anh còn biết đường liên lạc với chú chứ!” Phì Thạch hô với Mạc Phàm.

Vừa gọi Phì Thạch vừa vứt điện thoại di động của mình cho Mạc Phàm đang chạy ra ngoài.

“Anh, anh quăng điện thoại như vậy nguy hiểm quá, nhỡ cậu nhóc kia không đón được thì sao?”

“Không sao, anh dùng Nokia, không sợ rơi hỏng đâu.”

“Đại ca, ý em là nhỡ anh quăng điện thoại rồi đập chết con nhà người ta thì làm sao bây giờ!”

“...”

“Cậu ta bị làm sao thế, sao đột nhiên sắc mặt lại khó coi như vậy?”

“Ai mà biết được, kệ đi, chúng ta có việc phải làm rồi.”

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.