Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng chủng cấp Hồn

Phiên bản Dịch · 1663 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Mây băng lơ lửng trên bầu trời, chẳng biết từ lúc nào chợt tróc ra từng mảng, hóa thành một cơn mưa đá làm rừng cây nghiêng ngả.

Rừng cây cũng bị đóng băng, bị mưa đá rơi xuống làm dập nát, từng tảng băng vụn rơi xuống mặt đất.

Trên khu vực đóng băng có những tượng băng đứng yên ở đó vô cùng sống động, vẻ mặt của bọn họ vô cùng hoảng sợ, thậm chí có người còn đang phác hoạ Tinh Đồ mà hồn nhiên không biết gì đã bị hoàn toàn đóng băng.

Bất kể thế nào bọn họ cũng không ngờ được một nữ ma pháp sư Băng hệ trung giai lại có ma cụ tinh thể băng hình thái cung có uy lực lớn như vậy, càng không ngờ được một sinh viên của học viện Đế Đô có thể điều khiển được băng chủng cấp Hồn ở tuổi này, có thể dùng lĩnh vực để áp chế đám người bọn họ, bao gồm một vị ma pháp sư cao giai cực mạnh!

Một mũi tên này vô cùng chấn động lòng người, ngay cả khi đã từng chứng kiến uy lực của Băng Tinh Sát Cung thì Mạc Phàm cũng không ngờ được uy lực chân chính của nó lại khủng bố như vậy.

Nhưng vì sao trong người Mục Ninh Tuyết lại cất giấu sức mạnh không thuộc về cô như vậy?

Mái tóc dài màu bạc tung bay lộn xộn dần hạ xuống, khí thế không giận tự uy lúc trước không còn sót lại gì trên mặt Mục Ninh Tuyết, thay vào đó là sự suy yếu vì linh hồn bị rút ra.

Băng Tinh Sát Cung trong tay Mục Ninh Tuyết vang lên một tiếng nhỏ rồi hóa thành bụi băng, chảy xuống khỏi tay Mục Ninh Tuyết.

Cơ thể yếu ớt của Mục Ninh Tuyết không thể đứng vững được nữa, không còn chút sức lực nào mà ngã xuống.

Mạc Phàm vội vàng ôm lấy Mục Ninh Tuyết, lại cảm thấy cơ thể cô lạnh như một tảng băng, không có một chút nhiệt độ nào, chẳng khác gì người chết.

Vội vàng bắt mạch, phát hiện mạch máu của cô vẫn còn đập thì Mạc Phàm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu cô cứ thế chết đi, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tên giết người Lục Niên điên cuồng đầu toàn ảo tưởng này!

“Đi mau!” Mạc Phàm nhìn lướt qua mọi người xung quanh nói.

Đám người Mục Nô Kiều, Bạch Đình Đình, Tống Hà, Triệu Mãn Duyên vẫn còn đang chấn động vì mũi tên này, đến khi Mạc Phàm hô một tiếng, bọn họ mới tỉnh táo lại.

Thì ra là Mạc Phàm đang kéo dài thời gian cho Mục Ninh Tuyết bắn mũi tên này, bọn họ nhìn Mục Ninh Tuyết đã gần như mất mạng, lại không biết cảm ơn như thế nào.

“Chờ một chút, các cậu đưa Mục Ninh Tuyết đi đi, mục tiêu của bọn họ là tôi. Triệu Mãn Duyên, mày phải chăm sóc mấy cô ấy cho tao, còn có...”

Mạc Phàm nhìn sang Mục Ninh Tuyết có thể hôn mê vĩnh viễn bất cứ lúc nào, trong lòng tràn đầy thương tiếc cũng chỉ có thể hóa thành một câu giao phó: “Vô luận như thế nào, đừng để cô ấy chết!”

Triệu Mãn Duyên gật đầu thật mạnh, dẫn theo mọi người nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Mạc Phàm cũng không dám do dự nữa, hắn nhìn sang Lục Niên đã sắp thoát ra khỏi tảng băng, lại nhìn một vài sĩ quan chưa hoàn toàn bị đóng băng…

Mạc Phàm cắn răng một cái, xoay người lại chạy về phía thành hoang Kim Lâm nguy cơ tứ phía kia.

Một mũi tên của Mục Ninh Tuyết không thể giết chết toàn bộ đám người đó, việc có thể làm chỉ là tranh thủ một chút thời gian cho mọi người chạy trốn mà thôi.

Sau khi Mạc Phàm biết được mục tiêu của bọn họ là mình, hắn hoàn toàn không dám chạy trốn đi chỗ khác.

Bọn họ có Thiên Ưng lại có ma pháp sư cao giai, nếu Mạc Phàm lang thang, chạy trốn không có mục tiêu thì chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt được.

Con đường sống duy nhất của hắn chỉ có thành phố bị bỏ hoang Kim Lâm.

Trong thành phố bị bỏ hoang này có vô số yêu ma ẩn núp, thực lực của bọn chúng mạnh đến mức có thể hạ gục đám ma pháp sư này chỉ trong nháy mắt. Những loài có năng lực quỷ dị còn có thể khiến đám ma pháp sư này chém giết lẫn nhau, nên hắn phải dựa vào thành phố bị bỏ hoang Kim Lâm này để trốn thoát khỏi bọn họ!

“Mạc Phàm chạy vào trong hoang thành rồi!”

“Làm vậy chẳng phải muốn chết sao?”

“Chúng ta tách ra chạy trốn, bọn họ muốn diệt khẩu chúng ta, nếu chạy trốn cùng nhau chỉ có thể bị bắt hết.”

“Vậy... Chúng tôi đi trước!” Hai người Thẩm Minh Tiếu và La Tống đã sớm sợ đến mức đái ra quần.

Từ đầu đến cuối chuyện này vốn chẳng liên quan gì với bọn họ, bây giờ có cơ hội chạy trốn, bọn họ sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai. Nếu như bị đám ma pháp sư quân đội ma quỷ kia đuổi kịp sẽ không còn mạng nữa, bọn họ vẫn còn trẻ, còn chưa muốn chết.

“Vậy... Tôi đưa Tống Hà đi.” Bành Lượng vâng dạ nói.

Tống Hà cũng đang trong trạng thái suy yếu, không thể tự chạy trốn được, Bành Lượng tình nguyện đưa cô theo đã là may lắm rồi.

Triệu Mãn Duyên nhìn sang Mục Ninh Tuyết đang hấp hối, lại liếc nhìn Bạch Đình Đình đang bị thương, cuối cùng nhìn thoáng qua Mạc Phàm đang lẻ loi một mình trốn về hướng thành hoang Kim Lâm…

“Ba cậu đi theo tôi!” Triệu Mãn Duyên lập tức quyết định.

Triệu Mãn Duyên có chút hối hận vì đã hứa với Mạc Phàm sẽ chăm sóc ba cô gái này, thật ra cậu ta cũng tham sống sợ chết, cũng muốn chạy trốn giống như hai tên lòng lang dạ sói là La Tống và Thẩm Minh Tiếu. Nhưng nghĩ đến cảnh Mục Ninh Tuyết xả thân cứu giúp mọi người, nhìn thấy Mạc Phàm đi một mình vì không muốn liên lụy mọi người, bảo Triệu Mãn Duyên bỏ hết mà chạy thì cậu ta thật sự không làm được.

...

Không lâu sau khi mọi người chạy trốn tứ tán, những tảng băng lấp lánh dưới ánh sáng ban mai kia cuối cùng cũng dần nứt vỡ.

Người đầu tiên thoát khỏi tảng băng chính là chỉ huy quân đội Lục Niên, rõ ràng là gã đã chuẩn bị một tầng bảo hộ cho mình. Tuy những tinh thể băng này rất mạnh nhưng không thể thật sự khiến một tên ma pháp sư cao giai danh xứng với thực như gã bị thương.

Khuôn mặt của Lục Niên bị đông lạnh đến mức tím tái, công thêm vẻ mặt lạnh lẽo âm u đến tột cùng của gã, có thể biết hiện giờ gã phẫn nộ đến mức nào!

Vậy mà lại bị một đám sinh viên trêu đùa.

Gã đường đường là chỉ huy quân đội, giết đám sinh viên này chẳng khác gì giết một đám gia cầm đã bị trói chân cả…

Trốn thì có tác dụng gì?

Đám người bọn gã từng uống máu tươi của yêu ma, từng giết yêu ma, mọi việc đều thuận lợi, chẳng lẽ còn không đối phó được đám sinh viên vừa mới ra ngoài rèn luyện này?

“Mấy người các cậu đi bắt đám kia về, phải còn sống.” Lục Niên ra lệnh cho mấy người thoát khỏi tảng băng nhanh nhất.

“Tuân lệnh!” Thực lực của mấy sĩ quan này cũng không yếu, sau khi bọn họ chỉnh đốn một chút thì lập tức đuổi theo hướng đám người Triệu Mãn Duyên chạy trốn.

“Những người khác đi theo tôi, không thể để mất vật thí nghiệm quan trọng nhất được.” Ánh mắt lạnh lùng của Lục Niên nhìn chằm chằm vào thành hoang Kim Lâm, nói với những sĩ quan liên tiếp tỉnh lại ở sau lưng.

“Thưa chỉ huy, sợ là mấy người bọn họ không thể tỉnh lại.” Nữ tham mưu Tưởng Nghệ nói.

“Vậy thì huỷ hoại.”

...

“Bang!”

“Bang!”

Những tượng đá hình người liên tục bị đập nát, chỉ sợ bên trong tinh thể băng nhỏ bé còn cất giấu máu thịt của những sĩ quan đó, chờ đến khi băng vụn hoàn toàn tan chảy sẽ không còn ai biết đó là xác của ai.

Tổng cộng có bảy tượng băng bị đập nát, một mũi tên này của Mục Ninh Tuyết đã giết chết bảy ma pháp sư trung giai xuất sắc chỉ trong nháy mắt.

Dù mặt của chỉ huy quân đội ma quỷ Lục Niên vô cảm, nhưng với gã, chẳng lẽ chuyện này không phải một sự sỉ nhục sao?

Băng bị bước chân của bọn họ giẫm nát, đám ma quỷ hoàn toàn lột bỏ quân phục thần thánh này cũng không từ bỏ ý định.

Bây giờ, bọn họ đã không thể quan tâm tới vấn đề có cần phải diệt khẩu hay không, việc cấp bách là phải bắt được nhóc con trời sinh song hệ kia.

Hệ ma pháp mới, nhất định sẽ hoàn thành trên người Mạc Phàm!

Đến lúc đó, nó sẽ là át chủ bài để bọn họ thống trị thế giới, bao gồm cả đám yêu ma đã chiếm đoạt thế giới này hàng ngàn thế kỷ!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.