Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu kế

Phiên bản Dịch · 1923 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Lúc này sáu người hệ Triệu Hoán còn lại đã xem Mạc Phàm như một vị thần, bọn họ cũng rất biết điều, chỉ lấy tài nguyên thuộc về mình còn tài nguyên do Mạc Phàm cướp đoạt được đều thuộc về hắn.

Đừng nói Tưởng Vân Minh có ý này, cho dù Tưởng Vân Minh không có ý này thì Mạc Phàm cũng không có lý do gì phải chia đều tài nguyên của mình cho sáu người bọn họ. Hắn không tiếc hi sinh bản thân trở thành mục tiêu oán hận của tất cả mọi người mới có được chỗ tài nguyên này, liên quan gì tới bọn họ!

"Viện trưởng Tiêu cũng nói sẽ chuyển tài nguyên công cộng thành tài nguyên tu luyện của mình, không biết rốt cuộc sẽ nhận được bao nhiêu? Chắc vẫn có tài nguyên để U Lang Thú lên cấp nhỉ?" Mạc Phàm lẩm bẩm một mình.

Nếu U Lang Thú có thể bước vào cấp Chiến Tướng, Mạc Phàm cảm thấy mình sẽ quét ngang những người cùng trang lứa, thậm chí còn có thể khiêu chiến vượt cấp.

Mạc Phàm đã từng được tận mắt nhìn thấy những con quái vật cấp Chiến Tướng, đến bây giờ Mạc Phàm vẫn còn nhớ rõ cảm giác chấn động khi Tam Nhãn Ma Lang xuất hiện gần tòa nhà mà tiểu đội tiên phong núp!

Trải qua cuộc cấu thú so tài phong ba này, Mạc Phàm phát hiện cuộc sống của hắn đã có sự thay đổi rõ rệt.

Đầu tiên là phòng ký túc xá của hắn chỉ còn lại ba người.

Dường như hai người bạn cùng phòng không thích giao tiếp với Mạc Phàm sợ bị Mạc Phàm liên lụy nên đã xin chuyển phòng ký túc xá.

Hiện giờ trong phòng chỉ còn lại Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên và Trương Bình Cốc.

Trương Bình Cốc thì ở lại vì sùng bái Mạc Phàm, sùng bái đến mức phục sát đất, suýt chút nữa là thành người hầu bên cạnh Mạc Phàm. Phản ứng của Triệu Mãn Duyên thì khá hơn, coi như bình thường, nên làm gì thì làm cái đó. Cậu ta thường xuyên hỏi một vấn đề: Ông đã đại chiến cùng Mục Nô Kiều, chắc biết rõ cô nàng này là C hay D nhỉ?"

[1]C, D ở đây là cup C, cup D, tức kích cỡ áo ngực. Câu này có ẩn ý hỏi về kích thước bộ ngực của Mục Nô Kiều.

Mạc Phàm hết chỗ nói với Triệu Mãn Duyên, trận chiến đấu căng thẳng như vậy thì làm gì có thời gian để nhìn ngắm cẩn thận... nhìn qua thì hình như là D!

Tài nguyên phải qua một số thủ tục nữa mới đến được tay Mạc Phàm nên hắn cũng không nóng vội, tiếp tục chuyên tâm tu luyện.

Một người đàn ông trung giai còn có bốn hệ như hắn thật sự không có nhiều thời gian để quan tâm tới những việc khác, một lòng một dạ yêu thương cả bốn hệ, buổi tối hệ nào không được no bụng cũng không tốt.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hơn một tháng nhanh chóng trôi qua.

Cuối cùng thì chuyện so tài dành cho tân sinh viên cũng bị các tin tức mới thay thế. Thỉnh thoảng Mạc Phàm đang ngủ cũng nghe loáng thoáng một mình Trương Bình Cốc lải nhải là có một nhóm người thực lực khá mạnh xuất hiện. Nghe nói đám người này nhập học khá muộn nhưng sức chiến đấu lại mạnh hơn cả Mạc Phàm.

Hết cách rồi, dù sao thì Mạc Phàm vẫn là cái đích để mọi người tấn công. Mọi người biết Mạc Phàm mạnh nhưng cũng không chịu thừa nhận hắn vô địch toàn khóa nên đương nhiên bọn họ sẽ tâng bốc một số người có thực lực tương đương, lại có độ tương tác cao lên hàng ngũ cực mạnh, dù sao bọn họ cũng chưa từng giao chiến trực diện.

"Hắc, hai ông biết gì chưa? Mục Nô Kiều đã làm một chuyện khiến mọi người hoàn toàn tôn sùng cô ấy là nữ thần đấy." Sau giờ học, Trương Bình Cốc đem về một tin tức mới.

Mạc Phàm với Triệu Mãn Duyên đều ở lại ký túc xá minh tu, lười đi học.

Nghe thấy giọng của Trương Bình Cốc, Triệu Mãn Duyên mở mắt ra.

"Nói thử xem chuyện gì?" Triệu Mãn Duyên rất hứng thú đối với chuyện của Mục Nô Kiều, chỉ cần Trương Bình Cốc nói tin gì liên quan tới chuyện cậu ta hứng thú thì dù đang trong giai đoạn thăng cấp, cậu ta cũng dừng lại ngay lập tức.

"Cô ấy nhận hết trách nhiệm trong cuộc đấu thú so tài về phía mình, lấy danh nghĩa của Mục đại thế gia quyên tặng một lượng tài nguyên gần như bằng với tài nguyên công cộng mà trường học cung cấp cho tân sinh viên." Trương Bình Cốc mặt mày hớn hở nói.

Nghe được câu này, Mạc Phàm cũng mở mắt.

"Tại sao cô ấy phải làm vậy?" Mạc Phàm rất kinh ngạc.

Cô nàng này cũng quá hoang phí rồi, dù thua trận thì vấn đề cũng đâu phải do cô nàng. Tại sao cô nàng phải bồi thường toàn bộ tài nguyên cho tất cả tân sinh viên trong trường?

"Đúng vậy, ngay cả trường học cũng không ngờ cô ấy sẽ làm như vậy. Thật không biết nên dùng từ gì để nói về cô ấy nữa, đúng là quà tặng của nữ thần." Trương Bình Cốc hưng phấn nói.

"Mưu mô thôi." Triệu Mãn Duyên suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng tìm ra nguyên nhân sâu xa.

"Mưu mô? Nghĩa là sao?" Mạc Phàm cũng hỏi.

Lượng tài nguyên công cộng để phân cho mọi người khá lớn, cho dù thế gia lớn có tài lực hùng hậu cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy được.

"Hàng năm các thế gia lớn sẽ bỏ ra một lượng lớn tài nguyên để tranh giành sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học nổi tiếng, có người còn đang đi học đã bị bọn họ nhắm tới. Mục đại thế gia chỉ đưa khoản tiền này ra sớm một chút, mượn chuyện Mục Nô Kiều đại diện cho các tân sinh viên cướp lại tài nguyên nhưng bị thất bại làm một cái cớ hoàn hảo để thu mua toàn bộ tân sinh viên. Tôi nghĩ nếu là bình thường, chắc chắn nhà trường sẽ không để các thế lực lớn thu mua lòng người như vậy. Có điều chủ nhiệm của các Viện lại không thể để tân sinh viên của mình không có chút tài nguyên nào được. Vì vậy bọn họ mới tiếp nhận cái gọi là tự trách, đề nghị bồi thường này của Mục Nô Kiều..." Triệu Mãn Duyên cười nói.

"Chỉ vì lấy được một danh tiếng tốt, bọn họ cũng bỏ ra hơi nhiều rồi. Hơn nữa, chẳng có bao nhiêu pháp sư sẽ vì một chút ân huệ nho nhỏ này mà bỏ qua các thế lực lớn chịu bỏ ra nhiều tài nguyên thua mua mình đúng không?" Trương Bình Cốc nói.

"Nếu ông cho một người sắp chết đói tới nơi một nắm cơm, người ta sẽ biết ơn ông và có thể bán mạng vì ông. Nhưng với một người đã thăng quan tiến chức rất nhanh thì dù ông có cho họ một núi vàng cũng chưa chắc bọn họ đã trung thành với ông. Không phải tân sinh viên nào của học viện Minh Châu cũng sẽ thăng quan tiến chức nhanh như vậy, nhưng xác suất thành công rất cao, có khi dùng năm nghìn bát cơm còn hiệu quả hơn so với dùng núi vàng. Cho dù cuối cùng có rất nhiều người không gia nhập Mục đại thế gia, nhưng danh tiếng của bọn họ tốt thì làm việc gì cũng có lợi!" Triệu Mãn Duyên nhẹ nhàng nói ra ý nghĩa sâu xa trong chuyện này.

Trương Bình Cốc không khỏi hút nước mũi.

Nói thật, nếu không phải Triệu Mãn Duyên nói toạc chuyện này ra thì Trương Bình Cốc sẽ nghĩ rằng Mục Nô Kiều tự trách bản thân nên mới mở kho thóc.

Mạc Phàm cũng nhìn Triệu Mãn Duyên, thầm kinh ngạc.

Hình như tên bạn cùng phòng với hắn là một người rất biết cách dùng mưu lược, nếu không thường xuyên lăn lộn ở trong thế gia lớn thì sao khám phá ra mưu kế này một cách nhẹ nhàng như vậy được?

"Vậy thì Mục Nô Kiều cũng mưu mô quá, thế mà tôi còn nghĩ cô nàng là nữ thần!" Trương Bình Cốc nói.

"Tôi nghĩ chuyện này không liên quan nhiều tới Mục Nô Kiều, khả năng cao là do người trong thế gia bọn họ nghe được chuyện này nên để Mục Nô Kiều làm như vậy. Lại thêm Mục Nô Kiều cũng cảm thấy tự trách vì thua Mạc Phàm khiến sinh viên các hệ bị tổn thất tài nguyên, nếu gia tộc đã đồng ý bỏ vốn ra bồi thường, Mục Nô Kiều cũng không có lý do gì để phản đối, vẹn cả đôi đường." Triệu Mãn Duyên giải thích.

"Vậy là tốt, ông nói suýt chút nữa làm hỏng hình tượng nữ thần trong lòng tôi rồi."

Sau khi Mạc Phàm nghe xong, trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc.

Xem ra không phải tất cả gia tộc, thế gia lớn đều não tàn, ỷ thế hiếp người. Một danh môn thế gia chân chính sẽ biết cách xây dựng hình tượng của mình như thế nào, từ đó mượn được sức của nhiều pháp sư có tiềm lực hơn.

Nếu chuyện Mục Nô Kiều đại biểu cho Mục gia rồi bại chiến trong trường hợp như vậy mà bị truyền ra ngoài thì cũng không hay cho lắm, nhưng bọn họ lại thuận thế ra một quyết định như vậy, thì trong nháy mắt chuyện này đã chuyển thành ưu thế lớn nhất của bọn họ. E rằng sau này các thế gia muốn cướp người của bọn họ cũng sẽ phải trả một cái giá lớn hơn.

"Đúng rồi Mạc Phàm, ông thoát ra khỏi ma pháp Thực Vật hệ trung giai kia bằng cách nào vậy? Nhà tù rừng rậm kia quá rậm rạp, chẳng ai nhìn thấy ông sử dụng cách gì cả." Trương Cốc Bình không nhịn nổi, hỏi một câu.

"Mấy chiêu áp đáy hòm có thể nói cho ông một cách tùy tiện như vậy hả? Với cái miệng oang oang của ông, có khi còn chưa hết bữa cơm thì tất cả mọi người trong trường đã biết được bí mật này rồi." Triệu Mãn Duyên nói giúp Mạc Phàm.

Mạc Phàm cũng gật đầu thật mạnh, sao hắn có thể tùy tiện để lộ bản lĩnh áp đáy hòm của mình như vậy được.

"Ông lén nói cho tôi biết đi, tôi kín miệng lắm." Triệu Mãn Duyên vừa mới khinh thường Trương Bình Cốc xong, lại hèn mọn đi tới bên cạnh Mạc Phàm, nhướn mày nói.

Biểu cảm trên mặt Mạc Phàm lập tức cứng đờ, dùng khẩu hình nói cho Triệu Mãn Duyên biết ba chữ: Cút luôn đê!

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.