Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cự Ảnh Đinh

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Edit: Cơ Hoàng

Sợi tơ màu đen trong suốt quấn chặt lấy bốn người Đông Phương thế gia, thậm chí có thể nhận thấy linh hồn của bọn họ đang bị thứ tà ác nào đó rút đi từng chút một, cả đám ngẩng đầu mặt dại ra.

Trong bốn người chỉ có Đông Phương Tuấn là còn chút sức phản kháng do tu vi cao nhất, trông anh ta cực kỳ đau đớn, vô cùng phẫn nộ nói: "Nếu mày giết bọn tao, Đông Phương thế gia sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

"Quả nhiên là sản phẩm não tàn của danh môn thế gia, đến Thẩm Phán Hội mà tao còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ Đông Phương thế gia chúng mày sao?" Triều Hách cười lạnh lẽo, nói.

Triều Hách không thèm để ý bốn kẻ đang từ từ bị rút linh hồn và tinh khí này nữa, nhìn chằm chằm về phía đáy của đập chứa nước bị rạn nứt nghiêm trọng kia.

Thật ra Triều Hách cũng rất kinh ngạc, rõ ràng nơi này là nguồn nước, sao lại có linh chủng Hỏa hệ được? Chẳng lẽ là địa hỏa?

Địa hỏa cũng do nhiệt lượng ở sâu dưới lòng đất đã trải qua mấy ngàn năm rèn luyện rồi sinh ra, loại hỏa chủng này khá ngoan ngoãn và dễ hàng phục luyện hóa.

Loại hỏa chủng này là sự lựa chọn tốt nhất của hầu hết pháp sư Hỏa hệ, bởi vì chúng ngoan ngoãn nhưng uy lực lại không hề tầm thường, mà khi đấu giá thì lại được giá tốt nhất.

Thứ hai là linh chủng nguyên tố loại này thường có giá mấy chục tỷ, nếu luyện hóa thất bại thì tự phế võ công đi!

"Tốt lắm, luyện hóa địa hỏa này xong, thực lực của mình sẽ tăng lên rất nhiều, sau này muốn làm gì thì làm!" Triều Hách lộ vẻ vui sướng.

Hắn ta còn cách lĩnh vực cao giai một khoảng khá xa, khó mà vượt qua. Trong tình trạng này thực lực của hắn không thể tăng lên trong một khoảng thời gian rất dài. Có địa hỏa thì uy lực ma pháp Hỏa hệ của hắn sẽ tăng lên gấp đôi, để xem đám thợ săn với Thẩm Phán Viên không có mắt kia còn dám gây phiền toái với hắn ta nữa không!

...

"Oành!"

Tiếng vang phát ra, đáy đập chứa nước khô nứt bị nổ tung, một hố lửa lớn xuất hiện.

Địa hỏa kia ẩn nấp không sâu, thường thì khi loại linh chủng nguyên tố xuất hiện sẽ khiến hoàn cảnh xung quanh bị thay đổi đột ngột tức là nó sắp bị bại lộ.

Sau khi hố lửa nổ tung, một nguồn sóng nhiệt tràn ra như phá tan gông xiềng, biến thành một cột lửa phóng thẳng lên cao.

Nhìn cột lửa tráng lệ này, Triều Hách cười đến mặt mũi vặn vẹo.

Không ngờ ở đây có linh chủng Hỏa hệ thật!

Nhìn màu lửa đỏ tươi không lẫn tạp chất là đoán được đây là Mân Viêm khá là tinh khiết trong số các địa hỏa!

Lửa bình thường sẽ có màu đỏ thẫm, loại lửa đỏ thẫm này chỉ được coi là Phàm chủng, bất kỳ pháp sư nào thức tỉnh Hỏa hệ đều khống chế được loại lửa này.

Mà viêm thì thuộc về hàng linh chủng, chỉ loại hỏa chủng có linh tính đặc biệt mới được gọi là viêm. Loại viêm màu đỏ tươi này được gọi là Mân Viêm, nhiệt độ của nó cao hơn nhiều so với những linh chủng Hỏa hệ khác, có thể nói là rất đơn giản và thô bạo!

Của quý như thế này thì cho dù có mạo hiểm hơn, giết nhiều người hơn nữa thì cũng đáng giá!

Triều Hách run lên vì kích động, dáng vẻ mừng rỡ như điên này của hắn ta tạo thành sự đối lập rõ ràng với bốn thi thể của Đông Phương thế gia bị thứ gì đó ép khô linh hồn.

...

"Em ở lại đây yên lặng theo dõi, tôi ra tay trước." Đường Nguyệt nói khẽ với Mạc Phàm.

"Không cần em ra tay sao?" Mạc Phàm chỉ vào mũi mình và hỏi.

"Đối thủ là một tên giết người hàng loạt, tôi gọi em tới để bảm bảo hơn, không phải để em đối phó với loại biến thái này."Đường Nguyệt nghiêm túc nói.

Trong mắt Đường Nguyệt thì Mạc Phàm vẫn chỉ là một học sinh, nếu người khác mà nhìn thấy bốn pháp sư trung giai của Đông Phương thế gia chết thảm như vậy thì đã bị dọa sợ đứng không vững rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là Đường Nguyệt sẽ để Mạc Phàm mạo hiểm.

Nếu không phải bên Thẩm Phán Hội đang dốc toàn lực điều tra vụ tai họa ở Bác thành, khuyết thiếu nhân lực thì Đường Nguyệt đã không để Mạc Phàm tham gia vào nhiệm vụ nguy hiểm này.

Cô Đường Nguyệt nói vậy rồi, Mạc Phàm đành phải ở lại...

Ở bên kia, Triều Hách đã chạm tay của mình vào cột lửa Mân Viêm đang dâng lên, có thể nhìn thấy một nguồn năng lượng màu đỏ tươi đặc thù đang chảy vào trong cơ thể của Triều Hách, còn hắn ta thì đang ngửa đầu hưởng thụ.

Đường Nguyệt chờ đợi một lúc, cuối cùng cũng động thủ.

Thân hình nóng bỏng của cô xuyên qua các bóng cây một cách rất tự nhiên, chỉ trong vòng nháy mắt Đường Nguyệt đã xuất hiện ở sau lưng Triều Hách.

Khi Mạc Phàm nhìn thấy Đường Nguyệt thi triển ma pháp Ám Ảnh hệ thì không tự chủ được mà nín thở, như sợ mình thở mạnh sẽ đánh thức tên biến thái kia.

Đầu tiên là từng Tinh Quỹ màu đen linh hoạt đan xen rồi xuất hiện dưới chân Đường Nguyệt, sau đó chúng nhanh chóng tạo thành một bộ Tinh Đồ tràn đầy sức mạnh hắc ám thần bí.

Sau khi Tinh Đồ hoàn thành, có thể thấy Đường Nguyệt từ từ mở hai tay ra, một cái đinh lớn đột nhiên ngưng tụ trước ngực cô!

Cự Ảnh Đinh ẩn chứa sức mạnh hắc ám nồng nặc, thậm chí còn khiến bóng cây xung quanh bị vặn vẹo nghiêm trọng nhưng nó lại hình thành lặng lẽ không một tiếng động...

Hơn nữa khi Cự Ảnh Đinh xẹt qua không gian cũng chỉ tạo thành một gợn sóng, không phát ra một tiếng động nào!

Mạc Phàm hơi hoảng sợ nhìn Cự Ảnh Đinh, không khỏi cúi đầu quét mắt qua. Hắn đột nhiên phát hiện Cự Ảnh Đinh đã biến mất khỏi quỹ đạo của nó, chỉ có cái bóng lướt qua cực nhanh trên mặt đất chứng tỏ Cự Ảnh Đinh thật sự tồn tại!

Đây là ma pháp Ám Ảnh hệ trung giai sao?

Mạc Phàm ngạc nhiên, rốt cuộc phải làm sao mới đề phòng được kỹ năng vô hình và không có tiếng động này đây?

Cự Ảnh Đinh xuyên qua rừng cây, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện ở trên cái bóng của Triều Hách.

Thứ Cự Ảnh Đinh tấn công không phải cơ thể của Triều Hách mà là cái bóng của hắn ta.

Mặc dù cột lửa đẹp đẽ chói mắt, chiếu sáng rực rỡ xung quanh nhưng cái bóng của Triều Hách vẫn xuất hiện vô cùng rõ ràng. Cự Ảnh Đinh mà Đường Nguyệt bắn ra từ trong rừng ghim trúng cái bóng của Triều Hách vô cùng chuẩn xác, giống như chiếc đinh đang đóng chặt bóng người ở đó!

Thân thể Triều Hách run lên kịch liệt, cái bóng bị ghim khiến hắn ta không cử động được, thân thể và linh hồn của hắn cũng bị ghim chặt, không nhúc nhích được.

Đường Nguyệt thấy Triều Hách đã bị mình ghim lại thì vẻ mặt mới thả lỏng một chút.

Có lẽ Cự Ảnh Đinh là ma pháp có năng lực giam cầm mạnh nhất trong ma pháp trung giai. Nó không thể tạo ra thương tổn cho bất kỳ sinh vật nào, nhưng lại có thể phong bế hành động của địch nhân như điểm huyệt. Hơn nữa nó còn có thể phong bế cả ý niệm của kẻ địch khiến họ không thể thi triển bất kỳ ma pháp nào trong một khoảng thời gian ngắn.

Mục tiêu của Cự Ảnh Đinh là cái bóng nên sử dụng Thuẫn Ma cụ hay Khải Ma cụ thì cũng không thể ngăn cản được!

"Chim sẻ phía sau, đúng là càng ngày càng thú vị." Triều Hách chuyển động thân thể một cách khó khăn, cảm giác này giống như lồng ngực bị thứ gì đó ghim chặt lại.

"Trên tay của anh lại có thêm bốn mạng người, còn đều là pháp sư trung giai. Đáng lẽ anh không chỉ bị tuyên án tử hình mà linh hồn cũng phải bị tuyên án." Đường Nguyệt lạnh lùng bước ra từ trong rừng, cô nhìn thẳng vào Triều Hách bằng đôi mắt mang theo sự phẫn nộ và uy nghiêm của một người chấp pháp.

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.