Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô tình gặp huấn luyện viên

Phiên bản Dịch · 1931 chữ

Edit: Cơ Hoàng

“Vâng.”

“Bây giờ cậu ta đang ở đâu?”

“Tôi cũng không biết nữa, tôi đã bảo cậu ta chạy trốn đến kết giới an toàn rồi.“ Lâm Vũ Hân nói.

Nghe Lâm Vũ Hân nói hiện giờ Địa Thánh Tuyền còn chưa rơi vào tay Hắc Giáo Đình, Dương Tác Hà như trút được gánh nặng. Nhưng khi biết Địa Thánh Tuyền đang ở trong tay một đứa học sinh chưa rõ sống chết, ông ta cũng không thấy dễ chịu hơn là bao.

“Dương tiên sinh, tại sao Hắc Giáo Đình lại muốn cướp đoạt Địa Thánh Tuyền? Mục đích lần này bọn họ dẫn dụ đám yêu ma tới tấn công Bác thành chúng ta là gì?“ Lâm Vũ Hân hỏi.

“Chúng tôi vẫn chưa biết mục đích mà bọn họ muốn phá hủy Bác thành là gì, nhưng mục đích bọn họ cướp lấy Địa Thánh Tuyền là để nhuộm máu Bác thành một cách triệt để.” Giọng của Dương Tác Hà mang theo vài phần tức giận.

“Tại sao?”

“Địa Thánh Tuyền vốn là thiên tài địa bảo đã có từ mấy ngàn năm trước, có sức hấp dẫn cực lớn đối với yêu ma cấp Thống Lĩnh. Đám Hắc Giáo Đình kia đã gây ra vụ này bằng cách hành hạ con của Dực Thương Lang đến chết và sử dụng Cuồng Lệ Tuyền. Nhưng chỉ một con Dực Thương Lang thì chưa đủ để hủy diệt Bác thành được, vì vậy bọn họ muốn giải phóng nguồn năng lượng khổng lồ từ Địa Thánh Tuyền ra để dẫn dụ thêm mấy con yêu ma cấp Thống Lĩnh nữa tới tấn công Bác thành. Từ khi sinh ra yêu ma đã có khát vọng mạnh mẽ đối với những bảo vật có thể làm tăng mạnh thực lực của bọn nó, một khi năng lượng của Địa Thánh Tuyền được giải phóng ra ngoài thì dù cách xa cả trăm kilomet, yêu ma cấp Thống Lĩnh cũng ngửi thấy được. Phòng tuyến phòng thủ của Bác thành đang tràn ngập nguy cơ, những yêu ma cấp Thống lĩnh đã có trí khôn kia sẽ nhân cháy nhà mà đi hôi của, đến lúc đó Bác thành sẽ biến thành địa ngục trần gian.” Dương Tác Hà nói.

Lâm Vũ Hân nghe Dương Tác Hà nói như vậy thì không rét mà run.

Bọn Hắc Giáo Đình này bị điên cả rồi, bọn họ dẫn dụ một con Dực Thương Lang và quần thể của nó tới Bác thành đã đành, thế mà bọn họ còn muốn dẫn thêm nhiều yêu ma cấp Thống Lĩnh tới nữa, chẳng khác nào muốn biến Bác thành trở thành một thành phố chết!

“Chúng ta phải nhanh chóng tìm được cậu học sinh tên Mạc Phàm kia trước khi Hắc Giáo Đình ra tay mới được.” Dương Tác Hà nói vô cùng nghiêm túc.

“Xin lỗi, tôi không biết Địa Thánh Tuyền lại có ảnh hưởng lớn tới như vậy...”

“Cô lựa chọn như vậy là rất sáng suốt, để một học sinh giữ Địa Thánh Tuyền thì ít nhất là Địa Thánh Tuyền vẫn chưa rơi vào tay Hắc Giáo Đình.” Lúc này Dương Tác Hà cũng chỉ biết yên lặng cầu nguyện mà thôi, đừng để Hắc Giáo Đình tìm được Mạc Phàm.

“Chúng ta cũng không thể vì vậy mà lạc quan được, e rằng người của Hắc Giáo Đình cũng đoán được tôi đã giao Địa Thánh Tuyền cho Mạc Phàm, có lẽ bọn họ đã phái người đi tìm tung tích của Mạc Phàm rồi.” Giọng nói của Lâm Vũ Hân vang lên một cách bình tĩnh.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng đi tìm Mạc Phàm thôi.”

“Nếu cậu ta bị yêu ma ăn thịt, Địa Thánh Tuyền bị yêu ma chiếm được vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị Hắc Ám Giáo Đình cướp lấy chứ?“ Dương Vũ Hân đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Dương Tác Hà ngẩn người.

“Nói thì nói vậy thôi...”

...

...

“Hắt xì!”

Mạc Phàm vừa đi ra khỏi khu dân cư Minh Viên thì đột nhiên hắt xì một cái.

Mạc Phàm xoa mũi, không hiểu vì sao mình lại hắt xì, chắc là có ai đó đang thương nhớ hắn rồi.

Cốt Thích Tranh Lang cấp Chiến Tướng xuất hiện đã khiến việc tiến lên phía trước của tiểu đội bọn họ trở nên cực kỳ khó khăn, mọi người đành phải chờ sinh vật đáng sợ kia đi xa mới dám lấy hết dũng khí tiến lên phía trước.

Dọc theo đường đi mọi người có đụng phải một con Độc Nhãn Ma Lang, cũng may là con Độc Nhãn Ma Lang này còn chưa kịp gây ra tiếng động gì lớn thì đã bị chín người bọn họ ra tay giải quyết nhanh chóng.

Hứa Chiêu Đình là Lôi hệ, đầu tiên là cậu ta phóng thích Lôi Ấn – Cuồng Sách để khống chế Độc Nhãn Ma Lang trước, ngay sau đó những người khác sẽ phóng thích ra các loại ma pháp khác nhau oanh tạc Độc Nhãn Ma Lang. Khi Độc Nhãn Ma Lang có dấu hiệu sắp thoát khỏi khống chế của Hứa Chiêu Đình thì Mạc Phàm lại bồi thêm cho nó một chiêu Lôi Ấn – Nộ Kích nữa, con Độc Nhãn Ma Lang kia còn chưa kịp ra tay thì đã biến thành một cái thi thể cháy đen rồi.

Đội ngũ mà có tới hai pháp sư Lôi hệ đúng là một đội có sức chiến đấu khá mạnh, chỉ cần không bị tấn công bất ngờ thì hầu như tiểu đội bọn họ đều có thể hạ độ nguy hiểm xuống mức thấp nhất.

“Sắp đến nơi rồi, sắp đến nơi rồi, may quá! Mọi người có nhìn thấy màn sáng kết giới cao vút như tường thành kia không? Đó là kết giới an toàn đấy!” Trương Tiểu Hầu đứng ở trên cột điện, vô cùng hưng phấn nói với mọi người ở phía dưới.

Quãng đường ba kilomet đầy chết chóc này là quãng đường vô cùng khó khăn đối với những học sinh chưa tốt nghiệp như bọn họ. Trước mặt đã là khu vực kết giới an toàn rồi, bọn họ vui mừng như điên.

“Đừng chủ quan, vẫn còn hơn sáu trăm mét nữa.” Mạc Phàm nói.

Chín người lại tiếp tục tiến về phía trước, trước mặt bọn họ là một con sông trong thành bốc mùi hôi thối.

Con sông này không quá rộng, hai bên bờ sông đều trồng cây liễu. Ngày trước thì hai hàng liễu này vốn là nơi che nắng cho mọi người trò chuyện rôm rả tại các quán cà phê, nhưng bây giờ nó đã trở thành một đống hỗn độn.

Trong con sông bốc mùi hôi thối có một hai con Cự Nhãn Tinh Thử, may là chúng nó không dừng lại mà đang bơi dần ra xa.

Chín người cẩn thận từng li từng tý đi qua cầu, trên cầu có dấu vết hư hỏng, có lẽ từng có Ma pháp sư chiến đấu với yêu ma ở đây nên mới gây ra vết tích như vậy. Ở dưới chân cầu vẫn còn vương lại một ít vật liệu đang cháy âm ỉ.

“Yêu... Yêu ma!” Vừa bước tới giữa cầu thì bỗng có một con sói màu xanh đậm xuất hiện trước mặt.

Sinh vật màu xanh đậm kia không đứng bằng hai chân như Độc Nhãn Ma Lang mà đứng bằng bốn chân, sau ót là bộ lông như gai kéo dài tới cổ và vai. Rõ ràng là nó không cùng loài với Độc Nhãn Ma Lang hung tàn mà mọi người từng biết.

Lúc đầu mọi người khá sợ hãi, nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì phát hiện có một người đàn ông đang ngồi trên lưng con U Lang Thú đó, mọi người lập tức cười tươi mừng rỡ, đặc biệt là bọn học sinh.

“Huấn luyện viên Bạch, đó là huấn luyện viên Bạch!“

“May quá! Có thể gặp được người của quân đội ở đây.” Tiết Mộc Sinh nói như trút được gánh nặng.

Mạc Phàm nhìn kỹ lại một chút thì phát hiện người đang ngồi trên U Lang Thú chính là huấn luyện viên Bạch Dương, một trong số những huấn luyện viên đã từng huấn luyện bọn họ trong kỳ rèn luyện lần trước.

Hắn cũng chính là pháp sư hệ Triệu Hoán đặc thù kia, con U Lang Thú đóng vai yêu ma của hắn cũng bị Mạc Phàm giết chết trong lần rèn luyện đó.

Hình như Bạch Dương không chỉ có một con U Lang Thú…. nhưng đáng tiếc hình thể và khí thế của con này kém xa con U Lang Thú mà Mạc Phàm từng giết lúc trước.

“Tại sao các người lại ở đây? Vẫn chưa rút lui đi à?” Bạch Dương cưỡi trên lưng U Lang Thú rồi đi tới chỗ mọi người.

Lúc này Vương Tam Bàn, Hứa Chiêu Đình, Hà Vũ nhìn thấy huấn luyện viên Bạch Dương cưỡi trên lưng U Lang Thú với tư thế oai phong như vậy thì càng thêm sùng bái.

Pháp sư hệ Triệu Hoán thật là ngầu, ngay cả yêu ma cũng bắt về làm thú cưỡi được. Trong tình hình giao thông nội thành hoàn toàn bị tê liệt này, có một con U Lang Thú thì việc đi lại sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

“Trường trung học phổ thông Ma pháp Thiên Lan vẫn chưa rút lui được do số lượng nhân viên quá nhiều. Đại đội của chúng tôi vẫn còn ở phía sau khoảng một kilomet nữa, bọn họ đi theo sau tiểu đội Tiên Phong của chúng tôi để rút lui tới kết giới an toàn.” Tiết Mộc Sinh nói.

“Ồ, vậy tôi sẽ báo cho thủ trưởng tăng thêm người đến bảo vệ bọn họ, các người chờ bọn họ ở đây với tôi một chút đi, phía trước có mấy con yêu ma không dễ đối phó đâu.” Bạch Dương bỏ mũ quân đội xuống, mỉm cười nhã nhặn rồi nói.

“Huấn luyện viên Bạch, thầy không biết suốt cả chặng đường này bọn em đã gặp phải bao nhiêu nguy hiểm đâu. Bọn yêu ma còn giết chết Trương Anh Lộ nữa, may mà Mạc Phàm có kinh nghiệm đối phó với yêu ma vô cùng phong phú, nếu không thì chưa chắc bọn em đã tới được đây.” Vương Tam Bàn bắt đầu kể lể cho Bạch Dương nghe.

Mọi người thấy huấn luyện viên ở đây thì tâm trạng cũng được thả lỏng một chút, dù sao sức chiến đấu của vị huấn luyện viên hệ Triệu Hoán này cũng vượt xa một con yêu ma. Nếu có thể triệu hoán ra nhiều Thú Triệu Hoán hơn, thậm chí hắn có thể chiến đấu với mấy con yêu ma một lúc cũng không thành vấn đề.

“Ồ? Mạc Phàm!” Bạch Dương lập tức thay đổi sắc mặt, hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm một lúc.

Mạc Phàm cảm thấy khó chịu, huấn luyện viên Bạch Dương này cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy làm gì?

Bạch Dương nhảy từ trên lưng U Lang Thú xuống, bước nhanh tới trước mặt Mạc Phàm, nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm rồi nói: “Tất cả chúng tôi đều đang đi tìm cậu.”

Bạn đang đọc Toàn Chức Pháp Sư Chính Bản của Loạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CơHoàng019
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.