Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nô dịch

Tiểu thuyết gốc · 1857 chữ

Cảm giác được mặt mày có chút mát lạnh, khẽ mở mắt ra thì hắn nhìn thấy trong phòng Khang Hổ đang cầm một xô nước dội lên mặt hắn. Căm thù nhìn Khang Hổ một cái, hắn nhổ một búng nước bọt về phía trước nhưng tiếc là bị Khang Hổ né đi.

Nhìn Lục Cảnh một cái, Khang Hổ thấy hắn có một chút thú vị, đùa cợt cười nói:" Con chuột nhắt, có vẻ như mày không quá chào đón tao a"

Lục Cảnh nhếch miệng một cái, im lặng không nói.

"Này nhóc con, bạn học của mày muốn chơi chết mụ mụ mày a, mày nói xem tao có nên giúp đỡ một tay không, thật là chơi vui đâu"  Khang Hổ ghé vào tai hắn nói nhỏ một câu rồi ngửa mặt lên cười khoái chí.

Cười một trận đã đời, Khang Hổ chợt cúi đầu, thân thiết mà nói :"Mày muốn chết như nào?"

Nhìn vào cặp mắt của Khang Hổ, nội tậm của Lục Cảnh thầm run lên,không biết gã này đã từng giết bao nhiêu người mới có được ánh mắt đó.

Dù cho giọng nói quả thật đủ nhẹ nhàng, nhưng là nghe vào tai Lục Cảnh thật quá tàn độc.Đây chính là như đối với hắn giễu cợt khinh bỉ, thật giống như đang chi phối hoàn toàn sinh tử của hắn.

Run rẩy!

Bất lực!

"Ghê tởm!" Lục Cảnh nắm thật chặt nắm đấm, nhưng lại cũng không có gầm thét điên loạn cái gì. Đến bây giờ, hắn hiểu được mình thật quá khó chạy thoát, bên ngoài kia còn rất nhiều tên như vậy.

A! Tên này dáng vẻ giống như là đại ca khu này. Đây chính là một cái cơ hội tốt!

Chỉ cần tại bọn người kia còn chưa có phát hiện trước đó, trước tiên đem cái này gần ngay trước mắt địch nhân chế phục, như vậy thì rất có cơ hội chạy trốn. Thế nhưng là, hắn làm được sao? Vẻn vẹn dựa vào mình hắn, có thể thành công không?

Đối phương thế nhưng là toàn thân đều toát đầy hung khí chứng tỏ tay chân không tầm thường, mà lại trên tay của gã còn có súng. Mà Lục Cảnh lại không có cái gì. Cứ như vậy có thể chế phục được tên địch nhân này? Mộng huyễn?

Bất quá, nhân sinh niềm vui thú, không phải liền là ở chỗ nó không thể đoán được a? Mãi mãi cũng không có khả năng biết mình lúc nào sẽ chết đi. Cho nên nhất định phải mỗi thời mỗi khắc đều phải cố gắng tận hưởng thật tốt. Chết? Con bà nó sợ cái gì chứ.

"Cút đi.." Lấy lại bình tĩnh, Lục Cảnh cười lớn một tiếng, cũng không vừa nhổ ra một ngụm nước bọt vào thẳng mặt của Khang Hổ, lần này thật không tránh được.

"Mày muốn chết...." Khang Hổ điên tiết, gã không ngờ hắn lại dám làm vậy, phẫn nộ đưa tay ra bóp chặt cổ Lục Cảnh kéo lên.

"Ực...buô...ng.."

Cổ bị nhấc bổng người lên khiến hắn thiếu dưỡng khí vùng vẫy dữ dội...

Thời gian dần trôi qua, giờ phút này Lục Cảnh đã trở nên mơ hồ, ý thức của hắn gần như mất đi, cứ nghĩ là hắn sẽ chết nhưng lúc này thật không ngờ được, tròng mắt của hắn đột ngột chuyển sang màu tím sẫm bắn thẳng vào mắt của Khang Hổ.

"Khừ...khừ..." Tay của Khang Hổ thả ra,cả người hắn vô lực hô hấp lấy dưỡng khí, hắn há hốc mồm ngạc nhiên nhìn tên Khang Hổ tự nhiên lại rên lên đau đớn.

"Aaa..cái quái gì thế này..."

Lúc này mặt của Khang Hổ bắt đầu đỏ rực, hắn há to mồm ra hét to lên hết sức .

"Á ...aaaaa ...đau quáaaaa.."

Thật sự quá đau đớn khiến Khang Hổ không nhịn được hét lên,tha thịt trên người hắn bắt đầu tróc ra nhìn trông rất ghê rợn.

Hắn đau đớn lăn lộn khắp nhà,nếu nhìn kĩ bây giờ có thể thấy tròng mắt của hắn bây giờ đã chuyển sang mau tím y hệt con mắt của Lục Cảnh khi nãy....

"Aaaaaa...." Hắn vẫn hét lên đau đớn.

"Đại ca,....đại bị gì vây..."

Tiếng hét đau đớn của Khang Hổ truyền ra ngoài, đàn em của hắn vội vàng chạy vào thì thấy cả người hắn bây giờ da dẻ nát bét thì hốt hoảng.

"Hờ....khịt..khịt"

Cơn đau diễn ra được khoảng 3 phút thì nguôi dần, da thịt trên người của Khang Hổ bắt đầu hồi phục nhanh chóng khiến lũ đàn em ngay cả Lục Cảnh đều khiếp sợ.

Hắn ngồi dậy chống tay lên tường há mồm hấp lấy dưỡng khí.

Lúc này có một tên đàn em bỗng dữ tợn lao về phía Lục Cảnh định xử lí hắn, tên này nghĩ rằng hắn chính là kẻ gây ra mọi chuyện.

"Đứng lại " Âm thanh yếu ớt của Khang Hổ truyền vào tai khiến hắn không thể không dừng lại,hắn nhìn Khang Hổ nghi hoặc.

"Quỳ xuống xin lỗi đi"

Khang Hổ chắc nịch ra lệnh.

"Đại ca ?"

"Hửm, mày không nghe tao nói gì à"

Khang Hổ lạnh lẽo nhìn đàn em

Tên kia nghe vậy đành cắn răng lại gần quỳ sụp xuống trước mặt Lục Cảnh:

"Xin lỗi "

Chờ tên kia xong việc, Khang Hổ quay lại nhìn mấy tên phía sau,nói:

"Từ giờ trở đi, đây sẽ là đại mới của khu này, tụi mày phải hoàn toàn nghe lệnh của cậu ấy,kể cả phải giết tao,hiểu chưa ?"

"Chuyện này,..sao lại thế.blala..."

Đám đàn em hốt hoảng bàn tán,bọn chúng không hiểu tại sao đại ca lại thay đổi lật mặt nhanh đến vậy.

"Không cần phải thắc mắc, tụi mày đi thông báo cho các anh em tập trung ở đây,tao mệt muốn nghỉ ngơi "

Khang Hổ không chờ mấy tên này nói xong,hắn măt lạnh nói.

Bọn đàn em đành thở dài cúi đầu đi ra ngoài thông báo.

Lúc này sau một lúc trao đổi với Tiểu Kỳ, hắn đã biết lúc nãy kĩ năng thôi miên đã kích hoạt,phải nói càng may mắn hơn là hắn có thẻ phúc lợi nên mới nô dịch thành công chứ với cái tỉ lệ 1% thì đúng là không thể nào.

Khang Hổ vội vàng nén đau chạy đến quỳ xuống trước mặt hắn :"Cung kính chủ nhân, mong chủ nhân thứ lỗi lúc trước đã cả gan mạo phạm"

Lục Cảnh tỉnh táo lại, hắn nhìn chăm chú Khang Hổ nói: "Không sao, vả lại anh không cần kêu tôi là chủ nhân,cứ gọi tôi như bình thường thì được rồi"

"Vâng, thưa cậu "

Trầm ngâm một lúc,Lục Cảnh có chút tò mò hỏi: "Anh Hổ là đại ca ở khu này đúng không"

Khang Hổ gật đầu xem như đồng ý.

"Có thể giới thiệu cho tôi một chút về mạng lưới thế lực ở đây không"

Khang Hổ nghe vậy cung kính gật đầu,hắn bắt đầu kể:

"Ở đây là khu E8, Hoàng Liệt bang là địa bàn của tôi trải rộng từ đây đến khu E9, tức là từ khu chở cửa bắc đến nhà kho An Phú"

Hắn nói xong có chút ngại ngùng bởi lẽ mấy tên boss khác đều mỗi tên ít nhất có hai khu mà gã được mỗi một cái.

Lục Cảnh không quan tâm, hắn ra hiệu Khang Hổ nói tiếp.

"Phổ cổ Hội An lần lượt có 80 khu vực khác nhau chia thành A,B,C,D,E,F,G,H khác nhau,ở đây cũng là khu tập trung dưới lòng đất lớn nhất ở tỉnh Anh Đông"

"Kẻ có thể lực mạnh nhất ở đây là Nhãn tinh bang của Độc Nhãn , hắn quản lí 7 khu với hơn 8000 thành viên,thực lực của hắn là đại sư 3 tinh,với thực lực đó tôi có thể đánh bại hắn nhưng giết thì hơi khó"

"Chờ một chút, đại sư 3 tinh là sao?"

Khang Hổ nói đến đây thì hắn chợt thắc mắc vì chưa hiểu lắm.

Khang Hổ nghe hắn hỏi thì giải thích:

"Võ thuật ở thế giới này được chia làm các cấp độ lần lượt là sơ cấp, trung cấp,cao cấp, đại sư, tông sư ,đại tông sư và mỗi tầng có các cấp độ nhỏ là 1 tinh,2 tinh và 3 tinh"

Lục Cảnh gật gù tỏ vẻ đã hiểu,chợt trong đầu hắn vang lên một thanh âm:

"Nếu lần trước cậu quay vào võ thuật cổ truyền đại sư thì cậu sẽ ngay lập tức có thực lực của một đại sư nhất tinh.

"Phải biết đây đã là đỉnh tiêm ở thị trấn này, boss có thế lực xếp thứ 8 ở đây cũng mới đạt được đại sư nhất tinh mà thôi"

Nhìn thấy Lục Cảnh ảo não có chút tiếc nuối,Tiểu Kỳ thầm khinh bỉ :

"May mắn là có thẻ phúc lợi đấy,đừng tiếc cái đại sư rách đó, dù hôm nay cậu là đại sư cậu cũng chết chắc, trước mặt cậu là một tông sư chính hiệu đấy"

-Cái gì,tông sư, ực.. "

Lục Cảnh cực kì khiếp sợ, hắn gượng gạo nhìn Khang Hổ, hỏi:

"Này anh Hổ, anh đạt cấp độ gì?"

"Thiếu gia,tôi đạt tông sư 1tinh"

Khang Hổ nghe hắn hỏi thì cúi đầu nhẹ giọng đáp.

"Hít...." Hắn nhịn không được hít một ngụm khí lạnh,mịe hôm này lời to rồi.

Lúc này Khang Hổ nhìn thấy thiếu gia khiếp sợ vì thực lực của hắn thì cũng thầm đắc chí,nhưng gã vẫn nói thật:

"Thưa thiếu gia,tôi đã kẹt ở đại sư 3 tinh đã 5 năm rồi không tiến triển, hôm nay may mà có thiếu gia nên mới đột phá"

Thật ra hắn cũng có kẹt đếch đâu,chỉ là mấy năm nay gã trầm mê giữa háng đàn bà nên mới không đột phá thôi,nhưng gã đâu có ngu,phải nịnh nọt thiếu gia một chút chứ,khà khà.

"Ừm, thế trước đây anh cũng là đại sư sao lại nói có thể đánh bại tên Độc Nhãn? "

Lục Cảnh có chút tò mò hỏi.

"Tên đó chỉ mới đột phá 3 tinh nhưng tôi đã là 3tinh lâu năm nên vẫn có thể đánh bại hắn là hiển nhiên "

Khang Hổ cười bình thản rồi chợt hắn kiêu ngạo nói:

"Còn bây giờ tôi đã đột phá tông sư thì bọn chúng chỉ là rác rưởi "

Bình tĩnh lại,hắn nhìn Lục Cảnh nói

"Thiếu gia,chúng ta có thể bắt đầu giành địa bàn chứ "

"Thực lực của bang hội anh có thể không"

Hắn cũng có chút thắc mắc khi mà Hoàng Liệt bang cũng chỉ có 300 thành viên.

P/s: Chương này nhiều lỗi quá, biết là cái nô dịch phi logic thật, nhưng mà mình cũng k nghĩ ra cái bài nào hợp lý để bẻ cái tròng này dc. Thôi thì để tạm vậy đi, ae thông cảm nhé.

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 1010

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.