Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm sự

Tiểu thuyết gốc · 1404 chữ

Buổi sáng ánh nắng mười phần nhu hòa,ánh sáng mặt trời rọi chiếu qua ban công phản chiếu lên giường ngủ Lục Cảnh,khẽ khàng co người lại, mơ hồ mở mắt ra bước xuống giường, hôm nay tuy là đầu tuần nhưng trường có cuộc họp đón đoàn thanh tra nên hắn được nghỉ.

Đặc biệt đêm hôm qua sau khi bôi lên cái gel tăng sinh lí thì hôm này hắn đã cảm thấy cái eo của mình hoàn toàn hết đau,thậm chí thằng em trong quần còn ngẩng đầu lên chào đón ánh nắng nữa.

Cười tươi bước xuống nhà chào mẹ rồi chạy thẳng vào nhà tắm vệ sinh buổi sáng,ăn sáng xong thì mẹ hắn đi làm,hắn cũng muốn đi đâu đó chơi nhưng chị Ngọc Vân thì đi làm còn Hạ Đình thì hôm qua mới đưa nàng làm gần chết mà hôm nay lại sang thì đúng là có chút tội lỗi .

Thời tiết đầu tháng tư đã bắt đầu chuyển sang nóng nực,ngoài trời nhiệt độ đã lên cực kỳ cao,ngồi trong nhà bật điều hòa hết nghịch máy tính đến xem phim thì cũng hắn cũng có chút chán.

Chợt nghĩ ra hôm qua mình có nhận được kĩ năng não tuệ,thế là Lục Cảnh vội chạy lên lầu lấy chút sách vở xuống học.

Thời gian này là giai đoạn phải gọi là ác mộng đối với học sinh,chỉ còn khoảng gần 2 tháng nữa là kết thúc năm học nên việc học bắt đầu trở nên áp lực, kiếp trước hắn học hành phải nói là có chút không dám nói,3năm cấp ba dù di học chăm chú đến mấy thì hắn vẫn không mấy hiểu bài,cho đến khi thi đại học cũng trượt nốt.

Tất nhiên bây giờ đến đây thì hắn cũng muốn sửa đổi một chút, đâu óc của hắn cũng thông minh nhưng vì tên Lục Cảnh trước thường xuyên bỏ học nên hắn vẫn có nhiều cái mất gốc không hiểu.

Lúc đi học thì hắn cũng có nhờ Hạ Đình chỉ  điểm một chút,ở vấn đề học tập thì thật sự là nàng xứng đáng với danh xưng học bá.

Phải biết là có lần hắn hỏi nàng về cái bài vật lý ôn cho kiểm tra thì nên tìm quyển sách nào để đọc dễ hiểu nhất thì nàng đọc ngồi mày mò cả tiết thể dục chỉ để viết cho hắn 2tờ giấy công thức, đúng vầy là 2 tờ giấy lận,lúc nàng mặt tươi cười đưa cho hắn nói là mình tự ngồi viết ra trong một tiết thì hắn há hốc mồm lên.

Ngồi vào bàn mở đại một quyển sách toán học,một lúc sau Lục Cảnh ngửa đầu lên mỉm cười, lần này khác với mọi lần trước, hắn chỉ ngồi có một lúc thôi mà đã hiểu luôn bài tập hôm thứ 7,phải biết mấy cái bài như vậy lúc trước hắn phải mày mò cả buổi mới hiểu đôi chút đấy.

Giờ thì hắn đã có thể xác định rằng cái kĩ năng não tuệ trong đầu hắn khiến hắn trở nên thông minh,giác quan nhạy bén hơn.

Đại loại như lúc trước hắn đi qua một vũng nước mà không chú ý thì kiểu gì hắn cũng bị nước bẩn dội lên người, nhưng bây giờ thì hắn có thể tự tin rằng nếu mình có chạy thật nhanh qua vũng nước mà không thèm chú ý thì hắn vẫn có thể kịp phản ứng được mà tránh đi.

Chỉ với một kĩ năng mà tiểu Kỳ nói là rác rưởi nhất cũng đã có tác dụng như này thì hắn càng mong đợi hơn các kĩ năng khác đặc biệt như khi thư viện lên cấp thì hắn có thể mở khóa được Thôi miên chủ động và mở ra thêm nhiều khả năng hơn nữa.

Lúc này ở nhà Hạ Đình...

Buổi tối sau khi nàng ôm chào tạm biệt Lục Cảnh phía ngoài hẻm,nàng cứ nghĩ rằng ở ngoài này sẽ không bị người quen phát hiện,nhưng ở phía góc tường,một bà lão nhìn thấy hai đưa hôn nhau ngoài kia,đó là bà nội của nàng.

Sao con bé lại bạo gan thế nhỉ,hay giới trẻ bây giờ nó tiên tiến rồi ?

Vừa mới bước vào nhà,Hạ Đình đã gặp phải một tình cảnh rất khó xử.

Bà nội của nàng giờ này đang đứng trước cửa, mở miệng hỏi:

"Thằng nhóc đấy là ai thế"

Thật ra thì bà cũng biết là hai đứa nó yêu nhau rồi chứ có phải già rồi lẩm cẩm đâu.

Với lại bà cũng đâu có cấm cản nó yêu đương đâu,chỉ là bà sợ con bé lại giống mẹ nó ,mẹ nó yêu con trai bà cũng cái năm 16,17 tuổi rồi bị gia đình bên kia ngăn cấm,để rồi mẹ nó lại hóa rồ đi một bước đắng là sinh ra con bé ,cứ nghĩ sinh ra nàng sẽ được ba mẹ đồng ý cho chúng nó đến với nhau.

Ai ngờ đâu mẹ nó lại phải nhận thêm cái mác là đồ chửa bụi,con hoang để rồi không nhịn được ra đi ở năm con bé mới 4 tuổi bằng cách tự kết thúc đời mình.

Nhìn Hạ Đình có chút hoảng loạn, bà nhẹ nhàng lại gần kéo nó ngồi xuống ghê ôm vào lòng,mỉm cười nhẹ nói:

"Bà đâu có trách cháu đâu, bà chỉ hỏi một chút thôi mà"

"Cậu trai kia là người đặc biệt như nào mà để cháu gái bà cả gan ôm ấp ngoài đường thế?"

Bà cũng đã sống đủ lâu để thừa hiểu được cách làm cho con bé bình tĩnh,dù giờ đây trong đầu bà có chút phức tạp nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh mỉm cười.

"Anh ,à bạn ấy học chung lớp với con"

Nghe bà mình nói như vậy, Hạ Đình cũng có chút yên lòng ôm chặt eo bà khẽ khàng nói lí nhí.

Nàng quyết định định nói thật vì đàng nào bây giờ cũng đã bị bà biết rồi.

Chưa để bà nói tiếp,Hạ Đình có chút hồi hộp nói nhỏ:

"Bà đừng nói chuyện này với ba con được không,ba mà biết là ba giết anh ấy đấy"

Nghe cháu gái lo lắng nói như vậy,nàng chợt mỉm cười, trêu:

"Mới đấy thôi mà biết bảo vệ người yêu rồi cơ à"

Nàng nghe bà nội trêu chọc, mặt đỏ bừng lên vỗ nhẹ vào tay bà,dẩu môi nói:

"Bà này..."

"Haha..thôi được rồi,bà không nói với ba con là được chứ gì"

Bà cũng có chút yên tâm về cháu gái bà,bởi nó cũng hiền lành thì chắc là cũng yêu một đứa đàng hoàng,tử tế. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bà vẫn còn có chút lo lắng, bèn nói:

"Con hỏi xem hôm nào cậu trai kia rảnh thì bảo nó ghé quá gặp bà một chút nhé,bà hơi tò mò về cậu thanh niên đó"

Nghe bà nói vậy,nàng cắn môi dưới, ai bảo hôm qua anh ấy bắt nạt mình như vậy,giờ nàng còn thấy chân còn rất đau,nói:

"Dạ anh ấy bảo sáng nay sẽ sang đón con đi chơi, để con bảo cậu ấy qua gặp bà"

Nàng cũng không sợ bà nội làm khó Lục Cảnh, vì nàng biết bà mình luôn chiều nàng mà.

Bà nghe vậy thì gật gù,hiện hậu nói:

"Thế thì con gọi cho cậu ấy đi,rồi bảo cậu ấy sang đây ăn trưa luôn"

"Vâng" Hạ Đình lễ phép một câu rồi vội vàng chạy lên lầu gọi điện cho hắn.

Giờ này Lục Cảnh đang xem phim,chợt hắn nghe thấy chuông điện thoại, mở ra thì là Hạ Đình gọi cho hắn, vội mở máy lên.

Sau cuộc nói chuyện, đại khái thì nàng bảo chuyện của hắn và nàng để gia đình biết được, vậy nên mới gọi cho hắn bây giờ qua nhà nàng một chút.

Nghe Hạ Đình nói vậy, Lục Cảnh có chút hồi hộp, hắn cứ nghĩ là chuyện này bị ba nàng phát hiện nên muốn lôi hắn sang giáo huấn đây mà.

Chỉ là cây ngay không sợ chết đứng, cái gì đã làm rồi muốn thay đổi cũng không được. Lục Cảnh rất nhanh liền mặc quần áo chỉnh tề rồi bắt xe buýt qua nhà nàng.

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 874

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.