Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tà ác nảy sinh

Tiểu thuyết gốc · 1799 chữ

Vừa mới tối đến, Lục Cảnh ăn cơm với mẹ xong rồi vội bước lên lầu, không may là lúc đang bước lên cầu thang thì hắn vấp chân vào bậc thành và ngã xuống đất, đầu cụp vào sàn nhà, cũng may là hắn chưa lên cao nên cũng chỉ ngã thấp, nhưng thế thì cũng đủ làm trán của hắn sưng đỏ lên một vệt dài.

"Bộp, ôi đau..."

Quá đau đớn khiến hắn không nhịn được rên rỉ.

Lúc này,từ trong phòng Lý Tuyết nghe tiếng động vội chạy ra ,thấy hắn bị như thế ,nàng hốt hoảng chạy đến đỡ hắn ngồi dậy,lo lắng nói:

"Chuyện gì phải hấp tấp như vậy chứ? Để mẹ nhìn xem có sưng hay không nào."

Ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể mẹ để cho Lục Cảnh cảm nhận được tâm hồn rạo rực, khoảnh khắc mới nàng mới tắm trong để cho hắn không cách nào quên được.

Đặc biệt là cặp phong nhũ đầy đặn lúc này cũng bị áo ngủ che lấp, hai tòa tuyết phong cao ngất để cho tất cả mọi nữ nhân khác phải ghen tị lộ ra trước mắt hắn.

"Ui, nhẹ một chút mẹ, đau quá!"

Trên trán nổi lên một khối máu bầm, lúc ngón tay Lý Tuyết đụng vào làm Lục Cảnh cả người thốn lên, vội vàng đẩy ra nàng.

Nhìn con trai rên la đau đớn, nàng cũng hốt hoảng lắm, vừa thương vừa trách nó đi đứng không cẩn thận, nói:

"Con ráng chịu đau một lát, mẹ chạy vào nhà lấy ít thuốc giảm đau cầm máu mới được nếu không ngày mai nó sưng vù lên"

"Vâng"

Lục Cảnh vội gật đầu, nhìn thân ảnh mẹ mình rời đi, cặp mông gợi cảm nẩy lên theo từng bước đi quả thật so với tất cả nữ nhân hắn từng thấy đều to hơn nhiều lắm.

"Bốp, mày đúng là cầm thú"

Một tiếng tát mạnh vang lên, trên gương mặt hắn đã in một bàn tay. Hung hăng mà tát mình một bạt tai, hắn thầm trách:

"Mình bị sao thế này? Tại sao bỗng nhiên trở nên háo sắc như vậy?".

Kiếp trước cho dù đối mặt với nữ nhân xinh đẹp dù chỉ mặc áo khêu gợi đến mấy hắn  cũng không có loại phản ứng này, nhưng hắn bây giờ thật giống như trở nên tà ác hơn nhiều lắm.Nhưng từ lúc hắn đến đây thì tích cách của hắn lại trở nên cải biến.

"Chẳng lẽ xuyên qua khiến mình trở nên tà ác hơn chăng ?"

Nghĩ đến mình hôm qua mới vừa kết thúc cuộc đời xử nam tại kiếp này, Lục Cảnh liền kích động! Ở trên người chị Ngọc Vân đã để hắn nếm được tư vị của nữ nhân đã mất đi thật lâu! Cái loại cảm giác bị bao bọc thật chặt khít để cho hắn dư vị không cách nào quên được!

"Nữ nhân, thật đúng là tốt đẹp như vậy "

Hiện tại Lục Cảnh mới biết được, tại sao nam nhân lại không thể rời bỏ nữ nhân! Nam nữ là âm dương điều hòa lẫn nhau không thể tách rời. Không có nữ nhân cũng sẽ không thể có nam nhân tồn tại. Một thế giới cần thiết phải có sự cân bằng, âm thịnh dương không thể suy, và cứ tuần hoàn liên tục như vậy.

Đúng như ông cha ta nói nam nhân chính là để chinh phục thế giới, thế nhưng nữ nhân lại thông qua nam nhân mà khống chế thế giới .

Nói đến nam nhân, hắn lại nghĩ đến người cha đã mất ,nhìn tấm di ảnh trên bàn thờ,một gương mặt góc cạnh, thư sinh.

Là kết tinh của hai người nên hắn cũng có khuôn mặt phải gọi là cũng đẹp trai.

"Hà..,không biết mình sau này có thể hay không cưới một cô vợ xinh đẹp giống mẹ về làm dâu không?"

Lục Cảnh một lần nữa ngồi nén đau ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ là bây giờ là trong đầu của hắn đột nhiên xuất hiên một cái thân ảnh mười phần tà ác:

"Không không không ,Lục Cảnh à, là một người xuyên việt vĩ đại chẳng lẽ mày cũng chỉ thỏa mãn một nữ nhân sao?"

"Nữ nhân... khặc khặc ... Đó thật sự là kiệt tác hoàn mỹ nhất của ông trời đấy "

Lục Cảnh trong lòng thầm nghĩ,chỉ cần nhớ tới đêm hôm qua mình còn nằm trên người thiếu phụ xinh đẹp tận hưởng cơ thể nóng bỏng của nàng thôi mà hắn đã tràn đầy cảm giác chinh phục lại kích thích,lí trí hắn trở nên mãnh liệt dao động..."

"Đúng rồi, ai nói nam nhân chỉ có thể có một nữ nhân chứ?"

"Những người đó chỉ là không có thực lực thực hiện tham vọng mà thôi ."

Những kẻ có thực quyền tên nào chả bao nuôi mấy mỹ nữ trong bóng tối.

Mà bản thân mình thì sao?

Kiêu ngạo của kẻ xuyên việt ở đâu ?

Lúc mới đến thế giới này,trong đầu của Lục Cảnh trước kia cũng đã bắt đầu có một tia dục vọng nảy sinh, vào giờ phút này nó đã bắt đầu lớn lên.

Chắc chắn không lâu sau đó, hắn sẽ theo thời gian mà bị tha hóa đi ,nhưng chả sao cả ,hắn nguyện ý như thế.

Ngày xưa hoàng đế ngự nữ năm ngàn, hậu cung thê thiếp thành đàn không người dám dị nghị. Đơn giản lúc đó, đế hoàng là lớn nhất, quyền lực nhất, đủ mạnh nhất để chi phối tất cả. Vậy thì nam nhân nào mà lại không thích được mỹ nữ bao vây thành đoàn cơ chứ. Hắn nguyện sa đọa để đạt được mọi thứ trên cuộc đời mà hắn muốn, hắn muốn được nắm giữ cuộc đời của mình, không phụ thuộc vào ai cả.

Cho dù sau này khi chết đi,hắn bị người đời sau phỉ nhổ thì cũng chả sao, con người mà,chỉ sống một lần thôi nên hãy tận hưởng hết mình đi,dám làm dám chịu không sợ thất bại .

Bản tính con người là ích kỷ, mấy ai có thể kìm hãm được dục vọng .

"Có lẽ, mình còn có thể biến mẹ thành...."

Mắt hắn híp lại, tay bỗng nhiên nắm chặt thành quả đấm, ánh mắt lại nhìn về phòng bếp nơi mẹ hắn đang tìm thuốc, vào giờ khắc này trái tim hắn nhảy lên dữ dội, dục vọng đã bắt đầu lan tỏa khắp tâm trí của hắn, trong lòng không khỏi bắt đầu sinh ra một ý nghĩ cực kỳ điên cuồng.

Lúc này Lý Tuyết vội vàng mang bông ướt và thuốc giảm đau quay lại.

"Con nằm xuống đi mẹ thoa thuốc cho"

Hắn nghe vậy thì cùng nằm xuống.

"Ui da, sao rát thế mẹ ơi " Nàng mới nhỏ một ít thuốc lên hắn đã vội kêu đau.

"Cho con chết luôn đi, đi đứng không cẩn thận làm mẹ lo gần chết"

Lý Tuyết trừng mắt nhìn hắn một cái, tuy nói vậy nhưng vẫn đem bông ướt lấy ra lau nhẹ vào ,nhìn trán hắn có vết máu bầm, nàng ôn nhu nói: "Tiểu Cảnh ,con có thể nói cho mẹ biết tại sao lúc trước con không thích lên trường không".

Lục Cảnh nghe vậy ngơ người ra một lúc, cái này thì hắn biết thế éo nào được, tên kia bỏ học chứ hắn có bỏ đâu .

Hắn đành nói cho qua chuyện : "Con... không muốn đi đến trường, nhưng từ này con sẽ chăm đi học hơn "

Ánh mắt của Lục Cảnh và nàng nhìn vào nhau, có chút chột dạ sợ bị nàng phát hiện, đành quay mặt ra phía sau. Mà Lý Tuyết nghe hắn nói vậy, nhẹ nhàng mà vuốt ve trán của hắn, ôn nhu nói: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ cũng biết con cảm thấy cô đơn. Sau này mẹ hứa sẽ dành nhiều thời gian ở nhà cùng con có được hay không?

"Tha lỗi cho mẹ đi nha" Nàng cười khúc khích y như cô thiếu nữ tuổi đôi mươi, điệu cười tràn ngập phong tình vạn chủng, mị thái yêu kiều.

Nhìn nàng tươi cười như vậy, trái tim Lục Cảnh bỗng nhiên bắt đầu nhảy loạn kịch liệt, hắn không dám cùng Lý Tuyết nhìn thẳng, bởi vì hắn biết, lúc này cặp mắt mình đang tràn đầy tham muốn chiếm giữ mãnh liệt.

"À đúng rồi tiểu Cảnh, ông nội con nói vào Quốc Khánh sẽ tới Tùng Lâm thăm con đấy,còn có cả gia đình chú gì nữa "

"Ủa, không phải ông đang ở bên Pháp cùng với chú à sao giờ lại về chung thế? "

"Bọn họ chạy tới xem con không được sao?".

"Con biết rồi "Lục Cảnh gật đầu cười một cái.

"À đúng rồi, mẹ có mua cho con chút đồ ăn vặt con rất thích đó nha "

Lý Tuyết bỗng nhiên từ bên người Lục Cảnh đứng lên, cặp mỹ nhũ vươn lên chấn động nẩy rung một cái, thân ảnh gợi cảm ở trước mắt hắn đung đưa run rẩy từng đợt sóng sữa .

"Ực..."

Tròn trịa độ cong núi nói để Lục Cảnh cảm giác được cổ họng của hắn có chút khô nghẹn lại không nói nên lời, manh liệt mà nuốt một ngụm nước bọt

Lý Tuyết mỉm cười chạy đi vào bếp lấy cho hắn mấy bịch bánh tới bên cạnh hắn, lúc này nàng đã không còn là nàng mỹ phụ lạnh lùng đoan trang trước những kẻ thèm khát nàng, nụ cười ngọt ngào tràn đầy mẫu tính để cho Lục Cảnh có chút tâm hòa miên man.

Kiếp trước từng có lúc, hắn cơ hồ luôn luôn tưởng tượng mình sở hữu một cái thành thục phong vận mẫu thân nhưng chưa từng đạt được. Mà bây giờ, hắn có lẽ thật có thể làm được! Cũng không phải là trước kia kia một loại cảm giác mẹ con thân tình, mà là giữa nam nữ kích thích sa đọa.

Lục Cảnh biết mình rất tà ác, nhưng là hắn lại không nguyện ý sửa lại.

Hiện tại để hắn cảm giác được hạnh phúc giống như từng chút từng chút hướng mình tới gần! Trời ạ! Lục bỗng nhiên cảm giác hạnh phúc đến thật quá nhanh để hắn có chút ngơ ngẩn không biết làm sao, hắn cảm thấy mình hô hấp đều có chút khó khăn, cảm giác hít thở không thông để hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Bạn đang đọc Tọa Hạ Nhân Sinh sáng tác bởi Tranttrang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tranttrang
Thời gian
Lượt thích 28
Lượt đọc 1072

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.