Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Mộ Uyên sau nhiều ngày bị vùi trong đám sổ sách cao ngất cuối cùng cũng được ra ngoài. Y định xuất môn xem xem có gì hay thì mua cho tiểu bảo bối của mình luôn.

Tuy y là chủ thượng Tầm Ly đảo, nhưng khi dạo chơi trên phố cũng không bị xúm lại, dân chúng rất có chừng mực chỉ cúi đầu thi lễ, để y có không gian tự nhiên.

Lâu ngày mới xuất môn, bên ngoài náo nhiệt vô cùng. Tầm Ly đảo chính là cửa khẩu giao thương buôn bán lớn nhất trong các quốc gia, thế lực quân sự cũng như kinh tế luôn đứng đầu. Mấy con phố nhỏ náo nhiệt như thế này quả thực không ít, ngoại nhân cũng rất nhiều.

Đột nhiên phía trước có ồn ào, mọi người xúm lại vây xem. Từ xa đã nghe được tiếng chửi bới của mấy người. Mộ Uyên hiếu kỳ, sải bước xen vào đám đông hóng bát quát.

Một lão nhân vừa béo vừa lùn đang cầm một cây gậy khua khua ba tên trước mặt, chửi to.

" Hỗn trướng!! Các ngươi sao dám giở trò lưu manh dưới chân chủ thượng. Ỷ mình đông mà hiếp đáp người yếu. Mau mau thả hài tử kia đi!!!!"

Một tên trong ba người có đôi mắt xếch, vừa nhìn đã biết là lưu manh cười khẩy nói.

" Lão nhân gia đừng xen vào chuyện nhà người khác, bọn ta chỉ đang muốn đưa đứa cháu có bệnh này về nhà thôi."

Hai tên kia phụ họa:" Lão nhân gia đừng có lắm chuyện xen vào!!!" Còn hung hăng giơ nắm đấm đe dọa.

Lão nhân tuy sợ nhưng vẫn cố quát:" Hài tử kia sao có thể là người nhà các ngươi!???" Nói rồi nhìn người đang co người ngồi đằng góc tường sau lưng ba tên kia, nhu giọng nói:" Hảo hài nhi, mau nói a!!! Chúng có thật là người nhà ngươi không?? Không phải thì mau theo ta đi mau a!!!! Nói gì đi!!!!!!"

Mộ Uyên đưa mắt nhìn thử, thấy đó là thanh niên gầy gầy, khuôn mặt cúi thấp, hai tay ôm chân thật chặt, im lặng không nói gì. Mọi người chỉ trỏ xì xầm.

" Ai nha, như thế nào lại có quan hệ với lũ lưu manh thối này?"

" Nhìn xem, hắn sợ quá chừng! Đáng thương!!!"

Lão nhân sốt ruột nói:" Hảo hài nhi, mau nói a!!! Ngươi đừng sợ!! Có lão hủ đây đừng sợ..."

Thanh niên kia vừa định ngẩng đầu lên đã bị một tên đá cho ngã lăn ra đất, quát:" Nằm yên chỗ đó đi!! Ai cho ngươi nói!!!! Mau! Đưa hắn về!!" Rồi cả ba tên cùng kéo hắn lên, muốn đưa đi ngay.

Lão nhân vung gậy đập vào vai một tên, cái gậy liền xui xẻo gãy đôi. Tên kia hung hăng định đẩy ngã ông thì thanh niên kia liền vùng thoát, giữ tay gã lại, lão nhân hoảng sợ lui lại. Thanh niên kia cắn chặt lấy tay gã, hai tên kia cùng xông vào kéo tóc kéo người hắn ra, tên bị cắn đau quá hóa giận, dùng nắm đấm đấm liên tục vào bụng hắn.

Mộ Uyên lạnh mắt chứng kiến, một mũi kim nhỏ bay ra, đâm xuyên tay cả ba tên, chúng kêu oai oái như bị chọc tiết. Thanh niên ngã xuống, lão nhân hoảng hốt đỡ hắn lên, gọi mấy tiếng vẫn không thấy tỉnh. Mộ Uyên bước ra, cõng hắn lên lưng, nói lão nhân dẫn y đi tìm dược quán gần đó. Y vừa rời đi thì đã có ba hắc y nhân nhảy xuống khiến dân chúng kinh hoảng, ba tên lưu manh bị dẫn đi mất.

Mộ Uyên chân dài, nhanh nhẹn vào dược quán gần nhất, một nữ tử khuôn mặt lạnh lùng ngồi sau quầy, thấy y chỉ hơi cúi đầu, lạnh nhạt nói.

" Vào đi."

" Cảm tạ." Mộ Uyên gật đầu, ý bảo lão nhân đứng đợi, tự mình cõng người vào trong thì thấy một nam tử bạch y dáng vẻ lịch sự đang ngồi trên ghế đọc sách.

Mộ Uyên đặt người lên giường nhỏ, nói:" Xem cho hắn."

Nam tử buông sách, đi đến kiểm tra thanh niên, sau đó trị thương cho hắn. Y làm rất nhanh, chưa tới một khắc đã xong, thanh niên kia giờ trông đã sạch sẽ hơn. Nam tử viết lên giấy rồi đưa cho Mộ Uyên.

Nam tử làm thủ ngữ, Mộ Uyên tự hiểu:" Hắn ta chỉ bị ngoại thương, không có thương tổn gì."

" Ừm. Cảm tạ, Bạch Thước."

Bạch Thước khẽ cau mày nhìn thanh niên trên giường, chần chừ một lúc lại làm thủ ngữ.

" Nhưng thể chất lạ quá, ta lần đầu mới gặp."

" Lạ? Thế nào lạ???" Mộ Uyên hứng thú hỏi. Thứ mà Bạch Thước hứng thú vô cùng ít ỏi a.

" Hắn.... có thể tự phục hồi vết thương. Mới rồi ta thấy trên người hắn có mấy vết bị rách, sau đó đã mất tăm. Mà máu có mùi là lạ......"

Mộ Uyên nhướng mi, lấy một con dao mổ trong khay bạc rồi rạch lên tay thanh niên kia một đường ngắn. Với tốc độ mắt thường thấy được, vết rạch quả nhiên lành lại nguyên vẹn.

" Không thể tin được!" Mộ Uyên hưng phấn nhìn, thú vị nha!!!

Thanh niên khẽ động, hai mắt mở ra, mơ màng nhìn Mộ Uyên.

Mộ Uyên thầm nghĩ: Thật dễ nhìn!!! Thảo nào bị lũ lưu manh bắt nạt a. Có vẻ muốn đem đi bán.

Y nói:" Ngươi tỉnh?"

Thanh niên ngồi dậy, nhìn mớ băng trắng trên người rồi lại nhìn hai người trước mặt, sâu kín thở dài. Sau đó hắn mếu máo, khóc không ra tiếng.

Mộ Uyên nghi hoặc nhìn Bạch Thước:" Hắn bị câm??"

Bạch Thước tiến tới kiểm tra, lắc đầu.

Vậy là không hay là không biết a? Rất tò mò rất khó hiểu đó có hiểu không đại nhân!

Mộ Uyên tâm kêu gào mặt bất biến nhìn thanh niên.

" Ngươi có thân nhân không?"

Hắn mếu máo không tiếng động, không thèm để ý đến ai.

" Ngươi biết viết tên mình không??" Mộ Uyên vẫn trấn định hỏi.

Hắn mở mắt, nhìn Mộ Uyên vẻ đáng thương hề hề. Mộ Uyên tâm mềm xuống, cũng biết mình có hỏi cũng vô dụng, đành tự mình dẫn người hồi phủ. Sau khi sắp xếp chỗ ở ổn thỏa cho thanh niên kia xong thì nhanh chóng đi tới bến cảng.


Nam Cung Ti cùng Thích Thiếu Kiên dẫn một đoàn tùy tùng đi tới bến cảng để đón Mộ Tiệp. Thích Thiếu Kiên vẻ sốt sắng nhìn ngó xung quanh, Nam Cung Ti hỏi.

" Tìm ai vậy?"

" Chủ thượng a. Sao mãi chưa tới a~??"

" Mộ.... Uyên?" Hắn nhớ không nhầm thì chủ thượng Tầm Ly đảo tên là vậy.

Thích Thiếu Kiên trợn mắt lườm hắn, nhỏ giọng quát:" Tên chủ thượng mà cũng dám nói ra?!!!! Muốn chết!!!!!"

Nam Cung Ti nhún vai hờ hững nhìn ra ngoài biển, tóc trước trán tung bay trước gió làm lộ cái trán nhẵn bóng của hắn, trên người tản mác một loại khí chất mạn bất kinh tâm, vô cùng trưởng thành và thuần thục. Mấy cô nương xung quanh e thẹn đánh mắt sang nhìn trộm mấy lần khiến mấy tùy tùng vừa ngượng vừa xấu hổ. Mà Nam Cung Ti vẫn một bộ vô tâm vô phế, nói cười với Thích Thiếu Kiên.

Từ xa, trên mặt biển rộng lớn dần xuất hiện bóng một con thuyền đen sẫm. Càng đến gần mọi người càng nhìn rõ chiếc thuyền, to quá trời!! Còn có cờ xí của hoàng gia nữa!!!! Thật oách!!

Nam Cung Ti nhìn chăm chú chiếc thuyền, không khỏi cảm thán tay nghề của thợ mộc. Đặc biệt là con phượng hoàng lửa, được chạm trổ hết sức tinh tế và kiều diễm, lộng lẫy mà đầy quyền uy.

Thuyền lớn cập bến, neo đã được thả, người trên thuyền lần lượt đi xuống. Thuyền lớn chở rất nhiều hàng hóa, nhưng người lại chưa tới một trăm. Hầu hết hàng hóa đều được các cỗ máy trung chuyển trên thuyền xuống, sau đó sẽ có sẵn xe kéo chở ra, hàng hóa được sắp xếp vô cùng cẩn thận. Tất cả đều nhờ vào máy móc.

Nam Cung Ti hâm mộ nhất chính là không cần sử dụng xăng dầu hay than đốt mà các cỗ xe vẫn có thể dùng được. Sau khi tìm hiểu mới biết con người thế giới này đã dùng tinh thần lực của mình để điều khiển xe cộ. Hắn lại tra về tinh thần lực, biết được thì ra từ trăm ngàn năm trước đã có một vị sáng lập ra ba môn công pháp có ý nghĩa lớn nhất thời đại: Tinh thần lực pháp, Khí thần lực pháp, Trí tuệ lực pháp. Trong đó thì Tinh thần lực pháp dễ luyện nhất, bất cứ ai cũng có thể học, toàn quốc đều học. Còn Khí thần lực thì dùng cho người luyện võ là chủ yếu, ngoài ra còn giúp làm hoạt động dưỡng sinh cho lão nhân. Mà Trí tuệ lực pháp lại có ít người học nhất, yêu cầu rất cao về chỉ số thông minh. Đa phần những tế ti và các bậc thánh quân trong lịch sử đều học.

Thích Thiếu Kiên đột nhiên hô lớn, chạy tới gần thuyền:" CỬU GIA A A A!!!! NGÀI QUAY VỀ RỒI!!!!!!"

Dân chúng nhất loạt cúi thấp đầu, đồng thanh hô to:" Cửu gia!!!"

Nam Cung Ti ngước mắt lên nhìn, một thoáng kinh hồng, cả đời khó quên.

Một nam nhân thân mặc hồng y, hông đeo ngân đái, chân đi hắc ủng, đoạn dây màu đỏ tươi sau đầu bay phất phơ trong gió, tóc bay tung cao. Tuổi đời còn trẻ mà đã khoác trên mình hương vị của máu và giang sơn, vai rộng eo thon càng làm tôn lên bậc uy nghi chấn kinh nhân tâm. Dưới ánh mặt trời chói chang, y như bước ra từ hỏa diễm và huyết nhục trên sa trường.

Mộ Tiệp bước nhanh xuống thuyền, nhảy lên ôm chầm Thích Thiếu Kiên.

" Ai nha, Thiếu Kiên lâu quá không gặp! Đệ nhớ huynh quá!!!"

Thích Thiếu Kiên lệ nóng doanh tròng, nhấc bổng Mộ Tiệp lên vỗ liên tục vào lưng y, nghẹn ngào không thôi.

" Cửu gia của ta, năm năm nay sao mà không về nhà một lần. Ta cũng nhớ gia lắm a~!!!"

Nam Cung Ti vả mặt mình một cái, cái gì mà uy nghi cái gì chấn kinh a?!!! Không hề a!!!!

Mộ Tiệp thắc mắc:" A Uyên đâu?"

Thích Thiếu Kiên như ăn phải ruồi:" A, chủ thượng đang....."

" Tiểu bảo bối!!" Mộ Uyên nhanh chóng nhảy xuống khỏi ngựa, bình ổn hơi thở mà tiêu sái gọi.

Nam Cung Ti:"....." Cái gì tiểu bảo bối a!?

Mộ Tiệp lao tới, kinh hỉ gọi:" A Uyên! Mau ôm đệ!!" rồi nhảy tới ôm chầm lấy cổ Mộ Uyên, còn quặp hai chân quanh hông Mộ Uyên. Y trông như một đứa trẻ.

Nam Cung Ti:"=.=;" Hai mươi tư tuổi???

Mộ Tiệp sau khi hưng phấn xong thì mới nhìn thấy Nam Cung Ti đang trầm mặc nhìn mình bằng ánh mắt quái gở.

" Mộ Tiệp." Y nói, khóe miệng còn hơi giương lên ý cười vui vẻ." Còn ngươi."

" Nam Cung Ti. Xin chào Cửu gia." Nam Cung Ti khẽ cười, vẻ lịch thiệp tiêu chuẩn.

" Ô, thật hân hạnh." Mộ Tiệp vuốt tóc ra sau lưng, mắt nháy lên vẻ tinh ranh của trẻ con.

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.