Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2417 chữ

Mộ Uyên choáng váng mở mắt, lờ mờ nhìn sinh vật trước mắt, sau một lúc y mới lấy lại được tầm nhìn. Lúc này, trước mắt y chính là một sinh vật to lớn màu đen đậm, cao hơn bảy trượng, hai sừng đen cong cong trên đầu, vảy óng ánh xanh, ba chiếc đuôi dài nhọn hoắt như mũi thương. Đôi mắt xanh lục khẽ liếc xuống y, nhe răng nanh nhọn gầm gừ. Khẽ nín thở một hơi, Mộ Uyên gần như là chôn chân tại chỗ, căng thẳng mở lớn hai mắt ra nhìn nó, chân dồn lực chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào.

Thương Nhai gầm lên, quất một chiếc đuôi tới, xé gió vun vút. Mộ Uyên bất giác giật lùi lại, một bóng trắng nhảy qua y, tay vung lên lập trận, tay còn lại nhả ra một sợi tơ hồng quấn chặt đuôi Thương Nhai lại khiến nó tức giận gầm rú. Nam Cung Nặc đập tay xuống đất, một ma trận hiện lên dưới chân hắn, ánh sáng càng lúc càng mạnh khiến ma thú rú lên đau đớn. Nam Cung Ti đẩy viên đá đang đè trên lưng xuống, cũng phối hợp vẽ trận đánh về phía chân sau Thương Nhai, cắt mạnh vào chân nó, máu tím bắn ra khiến mặt đất bốc hơi 'xèo xèo'. Mộ Uyên nhanh chóng dùng Tinh thần lực nâng mấy tảng đá đang đè trên người Nam Cung Ti lên, chạy nhanh tới đỡ hắn dậy, vội kiểm tra thân thể hắn.

" Ngươi bị gãy cẳng chân và xương sườn rồi!!"

Nam Cung Ti gật đầu, vội lập một tiểu trận trị thương nối xương lại, túa mồ hôi lạnh nói:" Cửu Cửu bị ma thú nuốt rồi."

Trước đó, bọn họ đang ở trong một căn phòng lớn chứa hơn trăm cỗ quan tài cổ bị mọt gặm quá nửa, lộ rõ cả xương người. Lại Chu mở một cái hòm bí mật trên tường ra, nói.

" Bây giờ phải lấy được thứ này. Đây là món vũ khí mà Sinh Cơ quân để lại trước khi vào cõi Niết Bàn, có thể trấn áp ma thú phần nhiều."

Ông còn chưa kịp mở hòm thì dưới chân đã bị nứt rạn, lập tức đất dưới chân sụp xuống, tất cả cùng rơi xuống dưới. Chiếc hòm bị rơi mất đâu.

Như có linh cảm gì đó, ngay khi vừa mất thăng bằng rơi xuống, Mộ Tiệp liền rút Mộ Thiệp đao khỏi vỏ, chém mạnh một luồng khí xuống dưới, tiếng rít gầm vang lên đinh tai nhức óc, Lại Chu lập tức ngất đi, Nam Cung Ti phản ứng nhanh lập tức đánh ra một vòng trận đỡ lấy tất cả, giảm phần lớn lực tiếp xúc khi ngã xuống hơn mười trượng. Nhưng đống đất đá phía trên lại rơi xuống đè lên hắn và Lại Chu, khiến hai người bị tổn thương nội tạng, thổ huyết ướt đỏ y phục và đất.

Mộ Tiệp lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn Thương Nhai thú đang hằm hè trừng y, căm phẫn rống lên quất hai đuôi tới. Mộ Tiệp dựng mười bức tường khí bảo vệ, đuôi của Thương Nhai quệt sát người y một cách nguy hiểm. Y hừ lạnh, nhảy lên những bậc thang khí vô hình, hoành đao chém lên cổ Thương Nhai, Mộ Thiệp bị chấn vang rung lên mạnh mẽ, y nắm chắc đao chém bật hai mảnh vảy to của nó. Thương Nhai đau đớn thét dài, vùng vẫy quất đuôi lung tung muốn đánh ngã kẻ thù.

Nam Cung Nặc kêu lên:" Mau tránh!!!!!!!!"

Mộ Tiệp chưa kịp nhảy khỏi cổ ma thú đã bị nó quắp được, y bị ép tới nôn ra máu, ma thú không nương tình thét thẳng vào mặt khiến y bị sốc thanh mà ngất lịm. Thương Nhai nhấc đuôi quăng kẻ thù lên, y bay lên cao rồi rơi thẳng vào miệng thú, nó nuốt ực một tiếng. Nam Cung Ti vừa mở mắt tỉnh dậy thấy cảnh này liền chết lặng trừng mắt, tơ máu trong đồng tử như muốn ứ máu ra.

Mộ Uyên hít sâu, trấn an hắn trước:" An tâm, bảo bối sẽ không sao đâu!!" Nhưng y lại cảm nhận sự run rẩy kịch liệt của chân, đứng không nổi liền khụy xuống. Nhịn không được y liền chửi tục một câu, tay nắm thành đấm, cổ họng nghẹn đắng.

Nam Cung Nặc nhảy lùi lại chục bước, nghiêng người nhặt Mộ Thiệp đao lên, bật về phía trước quyết chiến một trận với Thương Nhai. Nó vừa nhìn đã nhận ra kẻ năm xưa đã phong ấn mình lại, ôm hận bao nhiêu năm tháng qua chỉ chờ giết được hắn. Nó hưng phấn quất đuôi, hai chiếc sừng cong cong phóng điện đánh tới. Mà Nam Cung Nặc như chẳng hề hấn gì, dùng đao chém đứt điện quang, nhảy lên hướng mũi đao xuống cắm phập lên một mắt của Thương Nhai, nó bị đau quá độ mà thống hận thét dài, vùng vẫy đầu hất hắn ra. Nam Cung Nặc rút đao ra nhảy xuống đất, một đường máu tím bị bắn xuống đất bốc khói lên.

Mộ Uyên từ xa nhìn hắn, quát:" Mau rút đi!!!"

Nam Cung Ti đã chữa xong cho mình, đứng dậy nói:" Hắn không sao đâu."

Lại Chu hơi tỉnh lại, lồm cồm bò dậy, kinh ngạc hỏi:" Kia là ai???"

Không ai trả lời ông, cũng chẳng ai rảnh để mà quan tâm đến câu hỏi của ông.

Thương Nhai bị mù một mắt, gầm gừ hướng chỗ yếu hơn muốn đánh. Lại Chu kêu lên quỳ lạy khóc:" Sinh Cơ quân hiển linh, xin hãy cứu chúng con!!!! Người xin hãy rủ lòng thương!!!!!"

Nam Cung Nặc chạy về phía bọn họ nhưng lại bị đuôi của Thương Nhai ngăn chặn, hắn bực bội kêu lên:" Ca, mau tìm chiếc hòm!!"

Nam Cung Ti nhìn quanh hang, liếc thấy một chiếc hòm bị bật khóa đang nằm cách đó hai mươi thước, gần chỗ ma thú. Hắn cắn răng kêu lên.

" Con mẹ nó ma thú chắn mất rồi!!"

Mộ Uyên liền điều khiển chiếc hòm lên kéo về phía mình, Thương Nhai thấy vậy liền dùng chân trước đè lại. Lại Chu không khóc nữa mà trực tiếp thét lên chửi.

" Mẹ nó ngươi có biết đó là của Sinh Cơ quân không hả??? Dám giẫm lên nữa!!!!"

Mộ Uyên gồng mình cố kéo chiếc hòm về phía mình, chống lại sức nặng của thượng cổ ma thú. Thương Nhai phóng điện về phía y, tia sáng tím trắng đánh thẳng xuống bị hằng trăm sợi tơ chắn đỡ. Ma thú tức giận giậm mạnh chân xuống khiến bọn họ ngã ngửa, Lại Chu đầu bị đập mạnh lại ngất xỉu đi.

Thương Nhai hít vào thật sâu, đất cát bị hút hết vào miệng nó, Mộ Uyên cảm nhận được mình đang bị hút về phía nó, Nam Cung Ti áp trận phòng hộ, tay túm chặt Mộ Uyên.

Nam Cung Nặc run tay ném đao về phía Thương Nhai liền bị nó nuốt gọn. Hắn thở dốc mấy hơi, bất giác nhìn về phía Mộ Uyên, tâm nhũn mềm, hắn thầm cười mỉm, ánh mắt ôn nhu như nước chảy mùa xuân. Nhưng ngay chớp mắt, mặt hắn đanh lại, đôi mắt lạnh lùng quyết đoán nhìn ma thú. Thương Nhai chép miệng một cái, khạc ra đất đá dính miệng, hằm hằm nhắm vào Mộ Uyên, oán hận nhớ lại năm xưa chính y thả mình ra. Lúc ấy nó cũng có linh tính, muốn nhận y là chủ nhân, ai biết y thả ra xong liền quay lưng bỏ đi, mặc kệ nó khóc lóc níu bước người. Y đi rồi, nó cảm thấy tủi thân và buồn bực, ôm mối hận lớn quyết giết kẻ dám bỏ rơi mình. Nay đã thấy hai kẻ mình muốn giết nhất trước mắt, nó nhất quyết phải làm được.

Mộ Uyên nhìn thẳng mắt nó, lạnh lẽo mà phẫn hận, chỉ muốn rạch bụng nó ra cho hả. Y điều khiển tâm trí, thành công giật được hòm về. Nam Cung Ti mở hòm ra, ngớ người nói.

" Cái gì đây??"

Mộ Uyên liếc nhìn, thấy bên trong chỉ là một con dấu nhỏ xíu, y cầm lên nhìn kĩ, giật mình nhớ ra một chuyện. Y lục trong áo lấy ra mộc hạp Thu đế giao cho mình, ấn con dấu lên vết khắc trên hộp. Một tiếng 'cạch' nhẹ vang, mộc hạp tách ra mấy mảnh, chuyển động theo hình cung mở ra, bên trong là một cây sáo bạc tinh xảo. Nam Cung Ti cầm sáo bạc lên, nheo mắt hỏi.

" Dùng làm gì đây??"

Nam Cung Nặc thả lỏng vai, rũ tay xuống nói:" Thất lang, thổi một khúc 'Cố hương' được không?"

Mộ Uyên cầm sáo bạc, nói:" Là khúc Cửu lang hay thổi à?"

" Ừ."

Mộ Uyên gật đầu, hít một hơi, đặt sáo trên môi, thổi. Tiếng sáo vang lên, nhẹ nhàng và lưu luyến, trong trẻo mà ưu sầu, Nam Cung Nặc nhắm mắt hồi tưởng về cố hương năm xưa, nhìn thấy ba đứa trẻ chạy trên bờ sông rượt đuổi một con quạ, bầu trời trong xanh ấm áp, tiếng cười vang khắp sông núi. Hắn khẽ cười thanh thản, thở dài thỏa mãn một tiếng. Thương Nhai như bị thôi miên, đứng im như phỗng, trơ mắt nhìn xa xa.

Nam Cung Nặc cúi đầu nhìn máu chảy tí tách đỏ thẫm dưới chân, tay áo trái ướt máu dính lại trên tay. Nam Cung Ti giật mình kêu lên.

" Nặc!!!"

Mộ Uyên liếc nhìn, đồng tử co lại, tiếng sáo im bặt.

Nam Cung Nặc cả người phát ánh đỏ nhạt, máu chảy càng lúc càng nhiều, từ tay trái máu chảy ồ ồ nhuốm đỏ một khoảng đất, mặt hắn trắng bệch như giấy. Hắn lắc mình chạy tới phía Thương Nhai, máu nơi hắn đã đứng liền rút theo hắn kéo thành một dải đỏ tươi, rút dần lại thành một thanh trường kiếm bằng máu.

Mộ Uyên cử động chạy lại:" Hồng lang!!!" Y quát lên muốn bắt hắn lại, nhưng hàng trăm dây tơ hồng cứ quấn chặt chân tay hắn, siết lên vai hắn kéo lại về sau.

Nam Cung Ti trân trân nhìn Nam Cung Nặc, máu nóng xông lên đầu, hắn gân cổ lên hét.

" Đừng!!!!!!!!!!!"

Nam Cung Nặc lờ đi, nhảy cao từng bước trên bậc thang vô hình, tay phải nhanh không thấy rõ động tác, sáu đại pháp trận màu đen như bóng đêm bao quanh Thương Nhai, ép chặt lấy nó không buông. Thương Nhai tỉnh lại, hoảng sợ gầm thét giãy loạn. Nam Cung Nặc kéo dài kiếm trong tay, nhảy lên thật cao, chém xuống cắt ngang, đồng thời sáu trận pháp kia được kích hoạt, xoay một vòng đâm xuyên Thương Nhai thú. Một nhát vừa chém, máu liền bắn dài lên tường và người, nóng ấm và tanh nồng.

Mộ Uyên vùng ra khỏi đám dây đang rũ xuống, lao tới thân thể đang rơi xuống, màu đỏ của máu đan xen với màu trắng làm nổi bật mảnh sắc chết chóc. Y quỳ rạp xuống, ôm cơ thể mềm oặt của Nam Cung Nặc lên, gào lên tê tái.

" Hồng lang!!!!!!!! Hồng lang!!!!!!!!!!!!!!"

Thương Nhai ngã xuống, hai chiếc sừng bị cắt lìa, thân thể nó liền hóa thành những đốm sáng như đom đóm, bay lên trên và dần tan biến vào hư không. Bụng nó bị rạch một đường dài, một bàn tay nhuốm máu tím giương lên nắm chắc vảy nó. Nam Cung Ti trèo lên xác Thương Nhai, nắm chặt bàn tay kia kéo lên, lôi thân thể bê bết máu thịt của Mộ Tiệp ra.

" Cửu Cửu!!! Mở mắt ra!! Cửu Cửu...!!!!!"

Nam Cung Nặc liếc mắt nhìn thấy, mỉm cười. Khi Thương Nhai hít sâu vào cuốn theo đất đá, hắn đã cảm nhận sự giãy dụa của Mộ Thiệp đao, chắc chắn Mộ Tiệp đã triệu gọi đao đến.

Hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Mộ Uyên, mệt mỏi nói:" Ngươi gọi ta là 'Hồng lang', bởi vì ta luôn be bét máu từ trong những trận đánh nhau cứu ngươi ra. Ngươi lúc xưa hay bị đám trẻ xấu bắt nạt, đánh đập nên toàn là ta đánh chúng dẫn ngươi về nhà."

Mộ Uyên nắm chặt tay hắn:" Đừng nói nữa!!" rồi thét lên với Nam Cung Ti." Sao ngươi còn lề mề không qua, Nam Cung, Nam Cung Ti!!!!! Mau cứu hắn!!"

Nam Cung Nặc cười:" Không cần, muộn rồi." Cơ thể hắn gằn lên những tia đỏ ngầu, biến thành những sợi tơ hồng bay lên rồi dần tan biến.

Mộ Tiệp mở mắt ra, nghiêng đầu mấp máy môi muốn gọi hắn, Nam Cung Ti mím chặt môi nhìn hắn. Mộ Uyên gào lên như điên.

" Không!!! Đừng mà!!!! Hồng lang, ngươi nói dối!!!! Ngươi hứa không bỏ ta mà!!!!!"

Nam Cung Nặc nhắm mắt:" Nói dối vì ngươi thôi." Hắn đan những ngón tay vào tay y, mệt nhọc nói:" Ta ghét ngươi. Thất lang, Thất lang của ta, ngươi, chính ngươi bỏ ta lại một mình, chết trước ta chắc sướng lắm đúng không? Ha, giờ ta phải trả đũa lại ngươi."

Mộ Uyên nấc lên, gục mặt vào cổ hắn, vết xăm đã hoàn toàn tan biến từ bao giờ, lộ ra một dấu đỏ ái muội. Y run rẩy kéo lại những sợi dây, cố níu về ôm chặt vào lòng, tiếng gào khóc vang lên.

Mộ Tiệp ngất đi, nước mắt chảy dọc gò má. Nam Cung Ti quệt má y, thê lương nhìn cơ thể tiểu đệ của mình tan biến... Vốn đã như vậy từ trước, cha mẹ nuôi, cha mẹ ruột,... họ luôn đi trước hắn.

Nam Cung Nặc đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này....

Sợi dây tơ hồng cuối cùng quyến luyến quyện nhẹ tay Mộ Uyên, tan dần trên đầu ngón tay y, hệt như vô số lần y bắt hụt bàn tay hắn.......

" Thất lang, ta yêu ngươi............."

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.