Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3068 chữ

Chương 2

Dịch: Ruby Team

Cũng có một vài người không thể đến vì những việc khác, nhưng về cơ bản thì họ đều đến đủ, khi mọi người nhìn thấy Giang Dịch Sâm và Trần Tư Kỳ bước vào cùng nhau, những người đang cười thì càng cười sâu hơn, trong khi một số người thì trực tiếp huýt sáo.

Những người này đều là người trong cuộc, họ đều biết đôi điều về nhà họ Giang và nhà họ Trần, nghe nói nhà họ Giang và nhà họ Trần vốn có ý định kết thân. Những người lớn trong nhà đều có suy nghĩ đó, nhưng Giang Dịch Sâm và Trần Tư Kỳ đều còn trẻ, nên cũng không nói ra, nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố, Giang Dịch Sâm như uống nhầm thuốc, nhất định phải kết hôn với Kỷ Bách Linh. Gia cảnh của Kỷ Bách Linh là gì? Nói về gia cảnh thì đề cao cô quá rồi, trong nhà chỉ có một xí nghiệp nhỏ, chưa nói đến việc so sánh với nhà họ Giang, ngay cả nhà họ Trần cũng đã bỏ xa cô mười tám con phố rồi, không biết sao mà trái tim của Giang Dịch Sâm lại bị lay động, ai khuyên cũng không được, hai vị trưởng bối của nhà họ Giang lại rất thương yêu đứa con trai nhỏ này, nên cũng để cho hắn tự mình trải nghiệm. Trái lại bây giờ Giang Dịch Sâm và Trần Tư Kỳ lại thân thiết hơn, điều này thực sự thú vị.

“Yo yo yo, Dịch Sâm đúng là có nhiều may mắn mà. Có được một cô trợ lý xinh đẹp như vậy không chỉ giúp ích trong công việc mà còn cả trong cuộc sống, tất cả chúng ta đều nên học hỏi từ anh ấy”, Dương Chấn cười.

“Quá đúng!” Mọi người đều phụ họa theo.

“Mẹ kiếp.” Giang Dịch Sâm sờ sờ thứ trên ghế sô pha rồi ném về phía Dương Chấn.

“Bị nói trúng tim đen nên xấu hổ tức giận rồi.”

Giang Dịch Dương cười mắng hai câu rồi ngồi xuống, Trần Tư Kỳ ngồi ở bên cạnh hắn, hắn quay đầu nhìn cô ta, “Đừng để ý, bọn họ nói bậy đấy.”

“Tất nhiên là em không để ý rồi. Họ chỉ đang nói đùa thôi.”

Cô ta cười thản nhiên, hoàn toàn không để trong lòng. Giang Dịch Sâm nhướng mày, nghĩ đến lần đầu tiên hắn đưa Kỷ Bách Linh ra ngoài, họ chỉ tùy tiện đùa chút thôi, cô trực tiếp bày ra sắc mặt, không những làm cho hắn mất mặt mũi trước mặt bạn bè, còn bị bọn họ nói xấu sau lưng nói mắt hắn có vấn đề, người phụ nữ mà hắn nhìn trúng lần này hơi bị trẻ con.

Tính trẻ con, so sánh với Trần Tư Kỳ, điều đó càng có vẻ đúng.

Mạc Tuấn Phàm liếc nhìn hai người một cái, “Nói nhỏ gì đó, cười vui vẻ như vậy, nói ra để chúng ta cùng vui đi.”

Trần Tư Kỳ nở nụ cười tự đắc, “Anh đã nói là nói nhỏ rồi, sao lại nói cho anh biết được? Có bản lĩnh thì anh lại nghe lén đi.”

Hiếm khi mọi người thấy Mạc Tuấn Phàm bị phản bác như vậy. Bọn họ đều trêu chọc Mạc Tuấn Phàm, Giang Dịch Sâm nhún nhún vai, rất hài lòng với phản ứng của Trần Tư Kỳ, một lúc sau bầu không khí trong quán náo nhiệt hẳn lên.

Một đám người mạnh ai người nấy chơi, ai hát thì cứ hát, ai đánh bài thì cứ đánh bài, ai chơi mạt chược thì cứ chơi mạt chược, sau khi chơi bời cũng được kha khá rồi thì bắt đầu bước vào phần chơi chính của buổi chơi. Từ trước đến nay đám người bọn họ đều thích chơi trò chơi này, vì nó đủ kích thích, hơn nữa trò chơi này còn do bản thân bọn họ phát minh ra, được gọi là “Ngược chiều đẩy nhau”. Đây là một trò chơi nhìn thì rất đơn giản nhưng bắt tay vào chơi thì thấy rất khó. Trước tiên, một đám người ngồi vào một chiếc bàn tròn lớn, tại vị trí của mỗi người đều có một số thứ tự tương ứng và một ly rượu khác loại với nhau. Trước khi bắt đầu trò chơi, sẽ có một người đầu tiên rút thăm. Con số được rút ra chỉ có từ 2 đến 9, người rút số được gọi là quản trò của vòng chơi đó, lấy người đó làm điểm xuất phát, bắt đầu đếm số từ bên trái (hoặc từ bên phải), nếu con số được rút ra là 3 thì đếm lại số mới từ người có số 3, nhưng ngược chiều đẩy nhau, lần này khi đếm đến số 6 thì người có số 6 lại bắt đầu đếm lại số mới, ngược chiều đẩy nhau, lần này dừng lại ở con số 9, sau đó theo thứ tự như cũ, trong lượt chơi không được phép dừng lại, không được phép sai, càng không được phép nhắc người khác. Khi bắt đầu trò chơi, chiều ngược lại của chiều đếm số sẽ bắt đầu dựa theo thứ tự chuyển một ly rượu rỗng, người nhận được ly rượu có thể lựa chọn châm thêm loại rượu trước mặt mình vào ly rượu rỗng, có thể châm thêm nhưng cũng có thể không thêm. Khi đếm sai số, người sai phải thưởng thức ly “Rượu ngon” được pha bởi vô số loại rượu khác nhau này. Sau khi tất cả mọi người xung quanh bàn đều đã đếm số ít nhất một lần, cho dù trong số bọn họ không có ai bị phạt rượu thì cũng xem là một vòng chơi, nếu sau một vòng trò chơi không có người bị phạt rượu, thì quản trò của vòng đó sẽ rút một con số từ trong một chiếc hộp, con số được rút ra giống với con số ở vị trí của người nào thì người đấy uống rượu của vòng chơi đó.

Giang Dịch Sâm tùy hứng giải thích một chút về luật chơi cho Trần Tư Kỳ, trò chơi này làm cho Trần Tư Kỳ cảm thấy rất thích thú, rất vui và cũng rất kích thích. Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, mọi người đều hết sức chăm chú bắt đầu vòng chơi lần này. Quản trò của vòng thứ nhất là người có số thứ tự 17, con số hắn rút ra là năm, trò chơi chỉ mới bắt đầu, nhiệt tình của mọi người đều cao cực kỳ, đặc biệt là người thêm rượu, mọi người ai cũng nóng lòng muốn đổ toàn bộ rượu trước mặt mình vào cái ly đó, hoàn toàn không có ai tự suy nghĩ rằng có lẽ người sẽ bị chỉnh lại là chính mình.

Trò chơi này không chỉ sử dụng những con số mà còn có cả tốc độ, tốc độ hơi sai lệch thì dễ bị chuốc cho uống say, bởi vậy đã có không ít người uống rượu rồi, ngay cả Trần Tư Kỳ xưa giờ vẫn luôn cẩn thận cũng uống hai ly rượu, rượu pha nhiều loại lại với nhau bốc chậm vô cùng, mặt mũi Trần Tư Kỳ đỏ ửng lên sau khi uống cạn hai ly.

Tiếp tục thêm mấy lượt chơi, ngoại trừ một số ít người, còn lại gần như đều đã uống rượu.

Giang Dịch Sâm đỡ Trần Tư Kỳ đi ra ngoài, Mạc Tuấn Phàm nhìn qua bọn họ, cười như không cười mở miệng nói: “Xuất thân khác nhau, làm việc cũng không giống nhau ha! Dịch Sâm, mày vẫn nên sáng suốt một lần đi.”

Giang Dịch Sâm biết Mạc Tuấn Phàm đang nói đến chuyện Kỷ Bách Linh đến chỗ này cả rượu cũng không uống nổi khiến cho mọi người cụt hết cả hứng, hắn liếc mắt nhìn qua Mạc Tuấn Phàm: “Mày nói nhiều quá đấy.”

Mạc Tuấn Phàm cười một cái, không nói thêm lời nào nữa.

Trần Tư Kỳ cũng nghe thấy những lời này, cũng hiểu rõ ý mà Mạc Tuấn Phàm nói là gì, biết được đối phương đang nói chuyện giúp cô ta, tất cả đều là người trong cùng một vòng tròn, để lại chút ấn tượng tốt cho đối phương chắc chắn không thiệt thòi chỗ nào hết. Cô ta đẩy Giang Dịch Sâm ra: “Mặc dù đầu hơi choáng nhưng em cũng không say, không cần anh đỡ đâu.”

Giang Dịch Sâm híp mắt nhìn cô ta, nhìn thấy ngoại trừ sắc mặt cô ta hình như có hơi đỏ lên thì thật sự không có phản ứng nào khác, cũng bèn tin lời cô ta nói, cùng cô ta đi ra ngoài.

“Giang Dịch Sâm, anh cũng uống rượu rồi, chúng ta đi hóng gió cho tỉnh rượu một chút đi.”

Hai tay Giang Dịch Sâm đút vào trong túi quần, chiều theo ý cô ta cùng nhau đi dạo, gió đêm thổi tới, lạnh đến mức không nói nên lời. Trần Tư Kỳ mang giày cao gót, mỗi một bước đi đều toát ra nét lẳng lơ vô cùng, cô ta đi phía trước, Giang Dịch Sâm đi phía sau, dựa vào góc độ của người đàn ông bắt đầu đánh giá cô ta, chiều cao đạt chuẩn, rất gầy, nhưng sẽ không gầy đến mức khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, chỗ nên có đều có, kết luận cuối cùng, dáng người cô ta rất ổn, hơn nữa khuôn mặt cũng cực kỳ xinh đẹp, yết hầu của hắn lăn hai lần.

Trần Tư Kỳ đột nhiên quay đầu lại, cái bóng của bọn họ bị kéo dài thật dài dưới ánh đèn đường: “Giang Dịch Sâm, anh nhìn lén em làm gì vậy?”

“Anh có nhìn lén em đâu.” Hắn cười vô lại: “Anh đang nhìn công khai mà.”

“Ồ, kết luận sau khi nhìn thế nào đây?”

Nụ cười của Giang Dịch Sâm không có chút ý tứ đàng hoàng, hắn đi đến đưa tay nâng cằm cô ta lên: “Em cảm thấy thế nào?”

Trần Tư Kỳ nhân cơ hội nhón mũi chân hôn lên trán hắn: “Em cảm thấy, anh rất có hứng thú với em.”

Lời nói lộ liễu ngược lại làm cho Giang Dịch Sâm bật cười, Trần Tư Kỳ quay người bỏ chạy, Giang Dịch Sâm vội vàng đuổi theo, sau khi bắt được cô ta thì kéo vào trong lòng hắn: “Để xem em còn dám chạy nữa không.”

Trần Tư Kỳ cười thầm, hai người thuận tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cô ta ngồi trong lòng hắn: “Này, người nhà của anh bây giờ thế nào rồi? Lần trước sau khi từ công ty về, anh có quỳ ván giặt đồ không?”

“Em đang nói đùa đấy à?” Giang Dịch Sâm hừ một tiếng: “Cô ta là cái thứ gì chứ, dám để anh quỳ ván giặt đồ sao.”

“Coi như bỏ qua chuyện này, nhưng em từng nghe nói về chuyện giữa hai người, lúc trước anh nói là không lấy ai khác ngoài cô ta mà, sao bây giờ lại nói như vậy? Đúng là đồ đàn ông hư hỏng.”

“Không phải em thích anh hư hỏng sao!” Giang Dịch Sâm bóp bóp mặt cô ta.

Trần Tư Kỳ dựa vào lồng ngực Giang Dịch Sâm và cười lạnh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Bách Linh, cô ta đã biết bọn họ không thể lâu dài được, Giang Dịch Sâm là người thế nào chứ, hắn giống hệt một đứa con trai lớn tướng, phải là người ổn trọng thành thục mười mấy hai mươi năm đến gãi đúng chỗ ngứa mới có thể trấn áp được hắn. Kỷ Bách Linh luôn mang cái dáng vẻ tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, có lẽ lúc ban đầu Giang Dịch Sâm sẽ cung phụng và chiều theo, nhưng không được mấy ngày sẽ mất hết kiên nhẫn, bây giờ không phải đang chứng minh suy nghĩ của cô là chính xác hay sao? Hơn nữa với gia cảnh của nhà họ Giang, người con dâu lý tưởng nhất định phải là một người phụ nữ có đủ sự khôn khéo lanh lợi, Kỷ Bách Linh phù hợp gả cho một người đàn ông bình thường chứ không phù hợp với Giang Dịch Sâm, từ một góc độ nào đó mà nói, Giang Dịch Sâm đã huỷ hoại người phụ nữ đó.

“Giang Dịch Sâm, anh cảm thấy em là người thế nào?”

“Rất tốt.”

“Xạo.”

“Cực kỳ tốt.”

Trần Tư Kỳ nở nụ cười: “Vậy thì em xem như là anh nói thật nhé, anh gặp chị họ bên nội của em chưa, ai từng gặp chị ta cũng đều nói chị ta rất giỏi đấy! Ông nội của em vô cùng thích chị ta, nói rằng chị ta không chỉ vẽ tranh rất đẹp mà còn có thể ngâm thơ viết câu đối……”

“Thời đại nào rồi còn ngâm thơ viết câu đối, ánh mắt của ông nội em đúng là không giống người thường. Anh rất ghét mấy cái thứ ra vẻ nho nhã đó, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, làm như có thể thượng đẳng hơn một chút bằng mấy lời lẽ miêu tả ba hoa chích chòe đó không bằng.”

“Em cũng cảm thấy như vậy, nhưng tiếc là hầu như mọi người đều không nghĩ thế.”

……

Sau khi Giang Dịch Sâm ngồi một lát với Trần Tư Kỳ, hắn đưa cô ta về, Trần Tư Kỳ cũng không từ chối. Giang Dịch Sâm đưa cô ta đến nhà họ Trần rồi lái xe rời đi. Hắn có hứng thú với Trần Tư Kỳ, nhưng hắn mới kết hôn chưa được bao lâu mà để ồn ào gây ra những việc này, mẹ hắn sẽ đánh gãy chân của hắn. Huống hồ gia thế của Trần Tư Kỳ còn tốt hơn rất nhiều so với Kỷ Bách Linh, nếu hắn thật sự muốn làm cái gì với Trần Tư Kỳ, chỉ sợ đến lúc đó lại khó lòng tách ra. Hắn cũng không phải là thằng ngu, đã bị thiệt thòi một lần từ chỗ Kỷ Bách Linh, hà cớ gì còn đến chỗ một người phụ nữ khác chịu thiệt tiếp. Bây giờ ngẫm lại, cưới Kỷ Bách Linh vẫn có chút tốt, người của nhà họ Kỷ cũng không dám tới gây chuyện, dễ bắt bí hơn nhiều, mà hắn cũng có thể muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy, quá tốt.

Từ sau khi Giang Dịch Sâm bỏ đi, Kỷ Bách Linh bắt đầu khóc thút thít, lúc đầu cô còn có thể nhỏ giọng khóc nức nở nhưng sau đó nhịn không được bắt đầu khóc lớn lên. Cô biết, bản thân mình khóc nhỏ tiếng lại cũng không có ích gì, trong nhà chỉ có một mình cô, Giang Dịch Sâm đã bỏ đi từ lâu rồi, cô cố ra vẻ mạnh mẽ không muốn cho người khác nghe thấy tiếng khóc của mình thật ra chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi. Cô cũng muốn trở thành một người con gái độc lập kiên cường không bao giờ dễ dàng rơi nước mắt, nhưng cô không làm được, cuộc đời của cô bị hủy hoại như vậy rồi, chẳng lẽ cô cũng không có tư cách để khóc hay sao?

Từ thời cấp 3, cô và Tưởng Bách Xuyên đã rất thân thiết với nhau rồi, hai người giao hẹn sẽ vào chung một trường đại học, cấp 3 cùng nhau cổ vũ đối phương cố gắng học tập, cùng nhau học phụ đạo, sau đó anh sẽ giảng giải bài tập cho cô, mãi cho đến khi lên được đại học mới chính thức xác lập quan hệ. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô và Tưởng Bách Xuyên chia tay, lý tưởng của cô chính là sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với Tưởng Bách Xuyên và trải qua một cuộc sống bình dị hạnh phúc. Sau đó Giang Dịch Sâm xuất hiện, hắn chỉ làm bộ như thể hắn quan tâm đến cô, bất chấp việc cô đã có bạn trai, hắn quyết tâm muốn chen ngang, sau khi không thể phá hoại được tình cảm của cô và Tưởng Bách Xuyên thì lại bắt đầu tính kế lên nhà cô, ép cô phải gả cho hắn.

Tất cả mọi người đều nói sau khi cô gả cho Giang Dịch Sâm sẽ rất tốt rất hạnh phúc, người nhà cũng sẽ tốt theo, tương lai của Tưởng Bách Xuyên cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng. Cô đã hoàn toàn chấp nhận số phận, chấp nhận phải gả cho Giang Dịch Sâm, trở thành vợ của hắn. Hắn lại cho cô cái gì đây, trắng đêm không về, cùng một đám bạn xấu xa ăn chơi nghiêng trời lệch đất, lúc về nhà hoặc là cổ áo có vết son môi hoặc là trên người có mùi nước hoa và tóc của người khác. Khi cô tìm hắn muốn được nghe lời giải thích thì hắn lại nói là chuyện bình thường, nói là vòng xã giao của hắn là như vậy đấy, hắn muốn cô phải thích ứng, chứ đừng bày ra cái vẻ chưa trải sự đời.

Hắn ghét cô phóng khoáng, ghét cô không thể chơi cùng với bạn bè của hắn, ghét cô ra vẻ tiểu tư sản cao thượng, cảm thấy cô cứ xoắn xuýt không dám thở mạnh…… Thật là buồn cười, ngay từ ban đầu, người nói thích cô, nói cô chuốc thuốc cho hắn khiến hắn thần hồn điên đảo cũng là hắn.

Kỷ Bách Linh vẫn đang khóc, cô ghét cay ghét đắng Giang Dịch Sâm vì đã chen vào cuộc sống của cô, càng thêm hận hắn sau khi chen vào cuộc sống của cô lại khinh miệt xem thường cô.

Cô cứ khóc và khóc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Dịch: Ruby Team

Bạn đang đọc Tình yêu quan trọng đến vậy sao? của Lục Xu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạViÂn
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.