Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi không cần anh

Phiên bản Dịch · 1044 chữ

Có ai có thể nói với tôi rằng chuyện gì đang xảy ra không ? Tại sao không phải là Diệp Hạo Vân đến đón mà là Diệp Đình Sâm...

 Cô muốn chạy trốn, nhưng trốn không được!

  Diệp Đình Sâm cứ nhìn chằm chằm vào sự bồn chồn của cô, cô rất muốn trốn thoát nhưng không làm được.

 Anh nhíu mày nhìn mái tóc mềm mại của cô, nghĩ rằng nếu anh không về nhà để nghe cuộc gọi, thì anh sẽ không được gặp lại cô

 Tuy nhiên, những suy nghĩ như vậy chỉ là nhất thời. Dù sao, anh cũng đã ở đây và anh sẽ không để cô đi mất ! Ngay cả khi cô ấy chỉ coi mình là một người lớn tuổi ? Anh sẽ có cách để thay đổi.

 Đưa tay về phía trước nâng cằm cô, Diệp Đình Sâm nhìn cô chăm chú, nói từng chữ một: " Lộ Thiên Hàn, em thức dậy rồi muốn trốn thoát sao ? Chà? Em nghĩ gì về Diệp Đình Sâm tôi hả ?"

 Cô buộc phải ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người lúc này gần trong gang tấc, mơ hồ đến mức cô có thể đếm được số lông mi dày của anh. Để ý mới thấy, đôi mắt của anh ấy quá sắc nét.

 "Tôi..." Cô lúng ta lúng túng, trái tim cô đập mạnh, và khuôn mặt đỏ bừng vì sức hấp dẫn của anh.

 "Còn nhớ anh là ai không ?" Kéo lại cái đầu nhỏ hỗn loạn của cô, đối mặt với nhau, Diệp Đình Sâm ấn mạnh, hơi thở ấm áp phun lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, "Cần anh nhắc lại chuyện đêm qua như thế nào không ? "

   Chuyển động của anh làm nhiệt độ cơ thể cô tăng mạnh, và các yếu tố mơ hồ trong không khí cũng tích tụ.

 "Đêm qua....đêm qua chỉ là một tai nạn nhỏ....". Cô thực sự không biết mình lấy can đảm ở đâu mà dám nói một câu như vậy, rõ ràng cô có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được từ thời thơ ấu.

 "Tai nạn? Được rồi... Được rồi....!" Sau khi nghe điều đó, Diệp Đình Sâm đột nhiên buông cằm và mỉm cười giận dữ. "Lộ Thiên Hàn, tôi thực sự đã coi thường em rồi, và tai nạn đó có thể sẽ xảy ra lần nữa." Sớm thôi? "

 Cô mở miệng nheng không nói, nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình.

 Giữa hai hơi thở, Diệp Đình Sâm đã kiểm soát được cảm xúc của mình, và khi anh nói lại, anh được khôi phục lại sự bình thường và dịu dàng trong mắt người khác, như thể cơn giận của anh chỉ là ảo ảnh.

 Anh nhìn cô và nói chậm rãi, với một sự kiên quyết không thể bỏ qua: "Trong trường hợp này, thì chúng ta nên kết hôn đi."

 "Cái gì ?" cô hoài nghi rằng có gì đó không ổn với đôi tai của mình và hỏi lại một cách run rẩy, "Chú Diệp, chú....chú vừa nói gì?"

 "Anh và em sẽ kết hôn." Nhìn cô ấy, anh không ngại nói lại lần nữa.

 Cô nhìn anh chăm chú, nhưng đôi mắt anh rất sâu, như muốn tự hút mình vào, không có dấu vết của những trò đùa trong đó.

 Sau khi liếm đôi môi hơi khô, cô cố gắng phân tích câu nói của anh, cố gắng làm cho mình trông bình thường nhất có thể, và những ngón tay đan lại với nhau rất run: "Vì ... tại sao ? Đó chỉ là một tai nạn thôi, tôi....tôi không cần chú phải chịu trách nhiệm ... "

 "Em thật sự không cần tôi chịu trách nhiệm ?" Diệp Đình Sâm mỉm cười sâu sắc, nhưng trò đùa có vẻ nghiêm trọng, "Nhưng, tôi cần em chịu trách nhiệm với tôi."

 "Tôi ..." Không cần phải nhìn vào gương, cô biết khuôn mặt mình xấu xí như thế nào vào lúc này, và hơn nữa, cô đã rất hối hận khi uống quá nhiều rượu? Nhìn kìa gây quá nhiều rắc rối!

 "Chú....tôi xin lỗi, chúng ta đều là người lớn, phải... vậy... phải không? Và, tôi đã có bạn trai, chúng tôi...."

 "Bạn trai?". Anh ngắt lời nhanh chóng, và cười lớn. "Em không nhớ là em đã chia tay à?"

 "Chúng tôi, chúng tôi đã hòa giải rồi !" Không muốn bị ép buộc kết hôn, cô chỉ hy vọng có thể lừa dối được một thời gian.

 "Được rồi, ngay cả khi em đã hòa giải. Nhưng em có chắc bây giờ anh ấy vẫn là bạn trai của em không? Lộ Thiên Hàn, làm thế nào để em thấy được đôi mắt của mọi người dần trở nên tồi tệ hơn."

 "Ý chú là gì ?!"

 Một cảm giác tồi tệ xuất phát từ tận đáy lòng, cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

  Diệp Đình Sâm không nói gì ngoài mỉm cười, rồi quay lại, cầm vô lăng và lái xe.

 Phi nhanh hết cỡ, cuối cùng dừng lại ở một khách sạn.

 Ra khỏi xe. Tắt máy một cách vô cảm, rồi nắm lấy tay cô, kéo qua sảnh, nhấn thang máy rồi đi thẳng đến phòng 503.

 "Mộ Giang, nhanh lên ..." Anh chỉ cửa phòng ngủ, những âm thanh rên rỉ quyến rũ rơi vào tai Lộ Thiên Hàn.

 Sắc mặt cô trông nhợt nhạt, Mộ Giang?

 "Mộ Giang ... tôi với Lộ Thiên Hàn,... ai giỏi hơn..."

 "Tất nhiên là em rồi, em yêu. Anh luôn yêu em. Làm sao Lộ Thiên Hàn có thể so sánh với em? Người phụ nữ ngốc nghếch đó chỉ là người qua đường thôi."

 Mặc dù tính khí của cô không tệ, nhưng ai có thể bình tĩnh khi chứng kiến ​​cảnh bạn trai mình phản bội mình?

 Chưa kể, cô còn nhận được tin nhắn xin lỗi từ Mộ Giang vào sáng sớm, cầu xin tái hợp.

 "Ahh... Mộ Giang, em yêu anh..."

 "Anh cũng yêu em ..."

 Khi nghe điều này, cô không thể không mở cửa phòng ngủ bằng một cú đá thật mạnh.

Bạn đang đọc Tình yêu nông cạn của Mo Chigui
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vươngphunhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.