Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3317 chữ

Người ta thường hay nói mối tình đầu thời thanh xuân bao giờ cũng là mối tình đẹp nhất vì nó trong sáng, hồn nhiên, thuần khiết kèm theo sự ngây ngô trong tình yêu của tuổi mới lớn. Nhưng trên đời cái gì cũng có hai mặt đẹp và xấu của nó, tình yêu tuổi thanh xuân đúng là đẹp và đầy mộng mơ thật nhưng lại cũng rất mong manh dễ vỡ. Câu chuyện sau đây chính là một minh chứng cho điều đó.

Câu chuyện kể về một cô gái tên là Hạ Băng, một có vẻ đẹp vô cùng xinh xắn, hồn nhiên và đáng yêu, cô sở hữu một đôi mắt to tròn, đen láy và long lanh. Hạ Băng là tân sinh viên của một trường đại học có tiếng. Do trường ở xa nhà nên để thuận tiện cho việc đi lại cô quyết định đăng ký ở tại ký túc xá của trường.

Ngày Hạ Băng dọn đồ đến ký túc xá vô tình gặp được một chàng trai có vẻ đẹp lãng tử, gương mặt trắng trẻo, ưa nhìn, người ta thường có câu:"Mê trai đầu thai không hết" câu này quả là không sai khi áp dụng lên Hạ Băng lúc này, cô đang bị vẻ đẹp của chàng trai ấy cuốn hút đến ngây người đứng, đơ ra một chỗ.

Chàng trai phát hiện có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía mình liền đưa mắt ngước nhìn lại thì thấy trước mắt mình là một cô gái xinh đẹp và nữ tính với chiếc váy công chúa dài qua gối màu trắng, mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng thắt thêm một chiếc nơ bướm bằng dây lụa cùng màu với bộ váy. Trên tay đang ôm một thùng bìa to chứa đầy đồ bên trong, tay còn lại thì kéo chiếc vali. Anh tưởng cô đang gặp khó khăn cần tìm sự giúp đỡ liền đi nhanh về phía cô.

Hạ Băng thấy chàng trai đang tiến về phía mình thì đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương đan xen thêm chút lo lắng đến nỗi do căng thẳng mà cô cứ đứng đơ người ra. Cho đến khi một cuốn sách rơi từ trên hộp xuống dưới đất Hạ Băng mới giật mình lấy lại tinh thần thì chàng trai cũng đã đến chỗ cô.

Chàng trai hơi cúi người xuống nhặt cuốn sách kia lên khẽ phủi phủi vài cái rồi đặt lên cái hộp mà Hạ Băng đang bê nói:"Của em" Hạ Băng gật đầu ấp úng nói:"em cảm ơn". Thấy biểu hiện có chút đáng yêu của Hạ Băng, chàng trai kia khẽ cười dịu dàng hỏi:" Em là sinh viên mới sao?" Hạ Băng không nói gì nhiều chỉ khẽ vâng một tiếng, chàng trai kia nghe xong liền vui vẻ tự giới thiệu:" Chào em! Anh tên là Nhật Quang là sinh viên năm cuối, rất vui được gặp em" Hạ Băng vẫn còn chút ngại ngùng khẽ đáp:" Dạ! Chào anh em là Hạ Băng cũng rất vui được gặp anh".

Sau màn giới thiệu và nói chuyện làm quen, Nhật Quang thấy Hạ Băng đang vất vả bê vác đống đồ liền nói:" Em ở khu ký túc xá nào để anh bê giúp cho" Hạ Băng nghe vậy hơi chần chừ một chút rồi mỉm cười đáp:" Vậy thì làm phiền anh, em ở tầng 2 ký túc xá khu B" Nhật Quang ừ một tiếng rồi lấy thùng đồ trên tay Hạ Băng sau đó còn kéo theo vali của cô đi về phía ký túc xá khu B, Hạ Băng cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Sau một hồi, hai người họ một trước một sau cuối cùng cũng tới nơi, bên trong phòng còn có một người nữa sẽ ở cùng phòng với Hạ Băng, Cô khẽ mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi với người kia sau đó quay sang bảo Nhật Quang cứ để đồ của cô ở một góc. Xong xuôi, Hạ Băng đưa khăn giấy cho Nhật Quang lau mồ hôi rồi dịu dàng nói:" một lần nữa cảm ơn anh đã giúp đỡ em" Nhật Quang nhận lấy khăn giấy từ tay Hạ Băng cười đáp:" cũng không có gì giúp đỡ những tân sinh viên như bọn em là trách nhiệm của mấy người sinh viên năm cuối bọn anh mà" Hạ Băng nghe vậy không nói gì nữa chỉ khẽ vâng một tiếng.

Thấy không còn việc gì nữa, Nhật Quang vui vẻ nói:" anh còn có việc đi trước, sau này các em có việc gì cần giúp đỡ cứ sang khu ký túc xá bên cạnh tìm bọn anh" Hạ Băng gật đầu đáp:" Dạ được! Đến lúc đó phiền anh giúp đỡ " Nhật Quang khẽ ừ một tiếng rồi xoay người rời đi, Hạ Băng còn chu đáo tiễn anh ra tận cửa.

Diễn Nhật Quang đi rồi Hạ Băng mới quay lại chào hỏi bạn cũng phải của mình:" Chào cậu mình là Hạ Băng rất vui được làm quen sau này ở chung có gì khó khăn rất mong được giúp đỡ " cô gái đó đang ngồi xếp đồ trên giường nghe vậy dừng lại động tác mỉm cười đáp:" chào Hạ Băng mình tên là Sở Nhược" sau màn chào hỏi hai người họ lại cùng nhau vừa nói chuyện vui vẻ vừa xếp đồ gọn gàng.

[•••••]

Ở chung phòng một thời gian, hai người Hạ Băng và Sở Nhược dần dần trở nên thân thiết. Một hôm, trong lúc Hạ Băng tập trung chuẩn bị cho năm học đầu tiên sắp diễn ra thì Sở Nhược đi từ bên ngoài vào vui vẻ nói:" Hạ Băng! Cậu xem mình mang gì về nè!" Dứt lời liền chìa ra trước mặt hai tấm thư mời, Hạ Băng nghe vậy dừng lại công việc nhận lấy tấm thiệp từ tay Sở Nhược xem qua.

Xem qua một hồi, hở băng biết được đây là thư mời dành cho toàn bộ sinh viên mới đến tham dự bữa tiệc giao lưu văn nghệ chào đón tân sinh viên, Sở Nhược ở bên cạnh cười nói:" Hạ Băng chiều nay hai chúng mình đi sắm đồ cho bữa tiệc nhé~" Hạ Băng nghe vậy không chần chừ gật đầu đáp:" được! Vậy cậu đợi mình sắp xếp công việc xong đã nhé!" Sở Nhược cười tươi đáp:" OK!".

[•••••]

Ngày diễn ra buổi tiệc, Hạ Băng và Sở Nhược chuẩn bị từ sớm, do chỉ là một bữa tiệc nhỏ chào đón tân sinh viên nên cả hai đều lựa chọn những trang phục đơn giản cũng như trang điểm nhẹ nhàng. Sở Nhược mặc một chiếc váy trễ vai cổ chữ "V" màu trắng dài ngang gối, tóc uốn xoăn nhẹ để xoã một bên cài một kẹp tóc gắn ngọc trai còn Hạ Băng mặc một chiếc váy công chúa đơn giản màu nude bên ngoài còn may thêm một lớp vải voan mỏng, tóc tạo kiểu buộc cao nửa đầu cài bờm gắn nơ đen ở phía sau.

Lúc cả hai đến nơi, Sở Nhược có người quen gọi liền xin phép đi trước, Hạ Băng cũng đang chuẩn bị đi vào trong thì có một người chạy đến đưa cho cô cái điện thoại rồi nói:" mỹ nhân làm phiền chụp hộ bức ảnh" dứt lời liền chạy đi, Hạ Băng hơi ngơ ngác một chút nhưng lúc nước mắt lên nhìn thấy Nhật Quang cũng có trong nhóm người đó liền kẽ thở dài sau đó giơ điện thoại lên căn chỉnh cẩn thận rồi chụp.

Khi cô chụp xong thì người vừa nãy vui vẻ đi đến, Hạ Băng đưa điện thoại trả lại cho cậu ta nói:" điện thoại của anh" chàng trai nhận lại điện thoại cười nói:" cảm ơn người đẹp nha" Hạ Băng dịu dàng gật đầu đáp:" Dạ không có gì, em xin phép đi trước" dứt lời liền chào tạm biệt chàng trai kia rồi nhấc bước rời đi.

[•••••]

Bữa tiệc kéo dài đến gần 10h tối thì kết thúc, toàn bộ sinh viên cũng về gần hết, họ đang đứng ở cuối cầu thang để chờ Sở Nhược cùng về, đúng lúc gặp Nhật Quang đang cùng bạn của anh ta đang ra về.

Nhật Quang nhìn thấy Hạ Băng đang đứng đó một mình thì bảo anh bạn đi về trước sau đó liền tới chỗ Hạ Băng, anh nhẹ giọng hỏi:" em vẫn chưa về sao?" Hạ Băng nghe thấy tiếng anh liền quay lại chào hỏi rồi khẽ đáp:" Em đang đợi bạn cùng về" Nhật Quang nghe vậy ừ một tiếng. Sau một hồi anh cầm lấy tay Hạ Băng kéo về phía mình, Hạ Băng ngạc nhiên trước hành động của anh đang định rút tay về thì Nhật Quang giữ chặt lại lấy ra một cái rồi viết cái gì đó nên bàn tay của cô.

Hạ Băng cứ đứng ngơ ngác nhìn Nhật Quang, anh viết xong khẽ xoa đầu Hạ Băng nói:" tạm biệt, hẹn gặp lại" dứt lời anh liền đút tay túi quần lạnh lùng rời đi. Sau khi Nhật Quang rời đi, Hạ Băng nhìn dòng chữ trên tay mà anh viết:" ngày mai, 6h tại sân vận động anh có điều muốn nói với em" Hạ Băng đứng hình mất vài giây sau đó đột nhiên bật cười vui vẻ. Thật ra sau lần lượt anh giúp đỡ, Hạ Băng đã có chút rung động, thỉnh thoảng cô sẽ tìm cách gặp và bắt chuyện với anh nhưng lần nào anh cũng tỏ vẻ lạnh lùng, thờ ơ nên Hạ Băng có chút buồn và hụt hẫng, nhưng bây giờ anh lại chủ động hẹn cô khiến cô có hơi ngạc nhiên nhưng lại rất hào hứng, vui mừng.

Sở Nhược đi ra thấy Hạ Băng đang đứng thơ thẩn cười một mình ngay cả Sở Nhược đã đến gần cũng không biết, cô khẽ vỗ nhẹ lên vai Hạ Băng hỏi:" cậu sao vậy? Tự dưng muốn cười một mình" Hạ Băng bị làm cho giật mình lấy lại tinh thần quay lại vội đáp:"tớ không sao chỉ là nghĩ đến bữa tiệc vừa rồi quá vui lên cười thôi" trả lời xong thấy Sở Nhược vẫn không tin lắm cô liền khoác tay Sở Nhược nói:" được rồi mà tớ không sao thật mà, trung tâm mau về thôi muộn rồi" dứt lời liền kéo người đi, Sở Nhược không kịp phản ứng cứ thế bị Hạ Băng kéo đi.

[•••••]

Sáng hôm sau, Hạ Băng mặc một bộ đồ thể thao, tóc buộc cao vui vẻ đi đến chỗ hẹn với Nhật Quang. Đến nơi, Cô thấy Nhật Quang cũng đang mặc một bộ đồ thể thao đang đứng ở đó, Hạ Băng vui vẻ chạy đến nói:" Chào buổi sáng đàn anh! Anh đợi em có lâu không?" Nhật Quang nghe vậy cười đáp:" không lâu anh cũng vừa mới tới" dừng một chút anh đưa tay sửa lại tóc mái cho cô rồi nói:" chúng ta cùng nhau chạy bộ đi" Hạ Băng bị hành động của anh làm cho ngại ngùng mặt hơi ưng hồng khẽ vâng một tiếng. Nhật Quang thấy vậy khẽ cười rồi bắt đầu chạy đi trước, Hạ Băng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần chạy theo ở phía sau.

Nhưng đang chạy thì Nhật Quang tự nhiên dừng lại, Hạ Băng ở phía sau không kịp phòng bị đâm đầu vào sau lưng anh, Nhật Quang nhanh chóng quay lại xoa nhẹ đầu cô sau đó nắm tay cô chạy đến một góc khuất. Hạ Băng không kịp hiểu chuyện gì thì nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân chắc là có người đang chạy tập thể dục buổi sáng. Sau khi tiếng bước chân kết thúc anh đột nhiên quay lại nhìn cô trán anh hiện tại đang dán chặt lên trán cô, anh khẽ hỏi:" Tiểu Băng làm bạn gái anh nha~" Hạ Băng sau một hồi bình tĩnh lại, ổn định được nhịp tim cô khẽ gật đầu đáp:" Dạ được!"

[•••••]

Sau lần tỏ tình ở sân vận động lần đó hai người Nhật Quang và Hạ Băng chính thức trở thành người yêu của nhau. Tuy không gặp nhau thường xuyên nhưng thỉnh thoảng anh vẫn cùng cô đi chơi, đi ăn và hẹn hò như bao cặp đôi khác chỉ có điều mối tình của họ không ai biết đến và dường như Nhật Quang cũng không có ý định công khai.

Có một buổi tối Hạ Băng đang nằm suy nghĩ cảm thấy chuyện của hai người có chút khó hiểu, sau một hồi suy nghĩ cô liền lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi Nhật Quang:" em vẫn không hiểu tại sao chúng ta vẫn chưa thể công khai?" Tin nhắn gửi đi được một lúc thì điện thoại có tiếng tin nhắn đến, Hạ Băng mở điện thoại ra xem thì nhận được câu trả lời của Nhật Quang:" chuyện tình cảm càng nhiều người biết càng dễ tan vỡ" một lúc sau anh lại gửi một tin nhắn khác:" hôm nay đi chơi với bạn bị dính mưa hình như bị cảm lạnh rồi cảm thấy hơi đau họng nên phải đi nghỉ sớm. Em cũng nghỉ sớm đi! Chúc em ngủ ngon".

Xem xong tin nhắn của Nhật Quang, Hạ Băng suy nghĩ cảm thấy câu trả lời của anh dường như cũng rất hợp lý lên không suy nghĩ gì nhiều nữa. Thấy anh nói mình bị đau họng, Hạ Băng liền lên mạng tìm cách làm thuốc chữa đau họng. Sau khi tìm được công thức Hạ Băng cẩn thận lưu lại sau đó tắt điện thoại vui vẻ đi ngủ.

[•••••]

Sáng hôm sau, Hạ Băng thức dậy từ sớm làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống bếp của ký túc xá để làm một cốc tắc đường phèn cho Nhật Quang chữa đau họng. Xong xuôi, cô đi lên phòng thay đồ chuẩn bị đi học.

Đến trường, cô vui vẻ cầm theo công tắc chuẩn bị cho Nhật Quang, khi nhìn thấy anh, cô mỉm cười đang định đưa đồ cho anh thì anh lại xem như không nhìn thấy cô mà cùng bạn cười đùa đi lướt qua cô và cố tỏ ra hai người không quen nhau. Hạ Băng lúc này cảm thấy tổn thương vô cùng, cô cứ đứng ngây ngốc như người mất hồn. Một lúc sau điện thoại cô reo lên là của Nhật Quang đang gọi, Hạ Băng suy nghĩ một lát rồi tắt máy đi, một lúc sau có tin nhắn gửi đến Hạ Băng mở lên xem:" tối nay hẹn em chỗ cũ" Hạ Băng xem xong tắt điện thoại tức giận bỏ đi.

[•••••]

Đến tối, Hạ Băng đến chỗ hẹn với Nhật Quang, cả hai người ngồi ghế đá cạnh nhau nhưng không ai nói gì. Đột nhiên Nhật Quang đưa cho Hạ Băng một bức tranh hình hoa quỳnh khẽ nói:" tặng em" Hạ Băng nhìn bức tranh được đóng khung cẩn thận trầm giọng hỏi:" Em không hiểu hai đứa mình yêu nhau thì có gì sai mà sao anh cứ phải giấu vậy?" Nhật Quang nghe vậy liền đáp:" Anh rất thích hoa quỳnh, em có biết tại sao không?" Hạ Băng nghe vậy không nói gì nhưng lại khẽ quay sang nhìn anh, Nhật Quang thấy vậy thì từ từ giải thích:" bởi vì hoa quỳnh rất đẹp nhưng nó chỉ nở vào ban đêm để sáng thì nó tàn cũng giống như tình yêu vậy càng nhiều người biết càng dễ tan vỡ. Em có hiểu không?".

Hạ Băng lúc này cảm thấy rất khó chịu và tổn thương liền đáp:" Em không hiểu và cũng không muốn hiểu" dứt lời liền đứng dậy cầm theo bức tranh mà chạy đi để Nhật Quang vẫn ngồi đó một mình.

[•••••]

Sau mấy ngày chiến tranh lạnh, Hạ Băng đã suy nghĩ rất nhiều và cô cảm thấy có rất nhiều chuyện của cô và Nhật Quang cần phải nói rõ ràng. Hạ Băng quyết định đi tìm Nhật Quang để nói chuyện rõ ràng.

Khi tìm thấy anh, Hạ Băng đang định lên tiếng thì thấy có một cô gái chạy từ phía xa đến đứng phía sau anh rồi ôm chặt lấy anh. Nhật Quang cũng không có phản kháng ngược lại còn vui vẻ ra đầu cô ta như cách anh đã từng làm với cô, không những thế anh còn đưa cho cô gái đó bức tranh giống như bức tranh anh tặng cho cô mấy ngày trước. Hai người họ cười đùa vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau, cô gái đó rời đi, Nhật Quang quay lại nhìn thấy Hạ Băng đã đứng đó không biết từ bao giờ. Hạ Bằng khẽ lau nước đang đứng đó đợi anh cho cô một lời giải thích nhưng đáp lại cô chỉ là khoảng không im lặng đến đáng sợ, có khẽ cười lạnh một tiếng rồi dùng đôi mắt ngập nước chất chứa sự tức giận mà nhìn anh sau đó lạnh lùng bỏ đi. Vậy là chuyện tình của họ cứ thế đến rồi đi một cách chớp nhoáng và đầy âm thầm.

[•••••]

Khoảng một thời gian sau, Hạ Băng phát hiện được anh không chỉ tạng bức tranh hoa quỳnh đó cho một hai người mà là cho rất nhiều nữ sinh khác. Thì ra anh không công khai mối quan hệ không phải vì anh sợ tan vỡ mà là anh sợ không thể chinh phục nhiều người khác. Thật nực cười, anh tưởng mình là một ông vua thời phong khiến hay sao mà muốn có tam cung lục viện ba ngàn giai nhân.

Để quên đi sự nực cười này của mình cũng như mối tình đầy éo le này, Hạ Bằng quyết định không yêu đương gì nữa mà tập trung chăm lo cho bản thân, tập trung vào việc học và sau khi tốt nghiệp Hạ Băng quyết định ra nước ngoài du học.

5 NĂM SAU

Hạ Băng giờ đây cũng đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành, có một sự nghiệp của riêng mình và cô cũng có tổ ấm nhỏ bên người chồng yêu thương cô vô điều kiện, chăm lo cho cô chu đáo và hai thiên thần nhỏ một trai một gái. Một nhà bốn người vô cùng hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười.

Vì vậy không quan trọng chúng ta trải qua bao nhiêu mối tình, yêu bao lâu mà quan trọng chúng ta đã tìm được đúng người hay chưa? Trải qua mười mối tình nhưng tìm ra được tình yêu chân ái tìm được đúng người còn hơn là yêu một người chung thủy để rồi phát hiện ra người đó là một sai lầm lớn không xứng đáng với bạn, điều đó thật sự là không đáng.

Chúng ta không phải là một các nàng công chúa trong truyện cổ tích mà có thể tìm được hoàng tử và hạnh phúc của đời mình chỉ sau một đêm dạ hội. Muốn tìm người yêu mình thì phải tự yêu lấy bản thân mình trước đã.

Tất cả chị em phụ nữ hãy nhớ nhé tình yêu đẹp sẽ đến với tất cả mọi người chỉ là sớm hay muộn thôi, đừng quá ghen tị hay tự tin với những người khác vì tình yêu đẹp sẽ đến với bạn khi bạn biết tự yêu lấy bản thân.

〰️〰️〰️HẾT〰️〰️〰️

Bạn đang đọc Tình yêu đầu sáng tác bởi Nguyenthu1010
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyenthu1010
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.