Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tân nương Địa Phủ

Phiên bản Dịch · 2922 chữ

Khi sóng gió lui tán, ánh trăng trắng toát ngâm mình giữa làn mây đen như mặt người chết trương phình, lạnh lùng quan sát mặt biển chiết xạ như gương đồng.

Một con thuyền gỗ ngập nước, trên thân đầy vết nứt toác chầm chạp cập bến vùng nước cạn. Dây thừng ướt sũng phiêu đãng trong nước, bùn đất chống thấm nước trên thân thuyền không ngừng từ vết rách chảy xuôi xuống nước.

Những người tìm được đường sống trong chỗ chết rời khỏi thuyền, trực tiếp nhảy xuống chỗ nước cạn, hoảng sợ bơi đến bờ cát.

Vô số khung xương cá nổi lềnh bềnh ở dòng nước quanh họ, trên gai xương vẫn còn máu thịt, tơ máu đỏ thẫm mới vừa bị nước biển ngăm đen cắn nuốt, liền lại có thêm càng nhiều máu loãng chảy đến.

Persephone khoác chiếc áo choàng từ vải bố nặng nề, nhảy từ trên thuyền xuống nước biển chỉ cao đến đầu gối, từng bước một đi về hướng bờ cát.

Nước biển bị xương cá thay đổi hoàn toàn, có một vài khung xương cá chết chưa hoàn toàn, một nửa thân thể là xương cốt, một nửa là thịt cá thấm máu.

Persephone khó khăn bước đi dưới lực cản của nước, thở hổn hển dùng tinh thần bú sữa mẹ khi chạy trăm mét, đi ra tốc độ chậm chạp của ốc sên. Lông mi cô dính đầy hơi nước, mỗi khi hít thở đều thấy mùi máu tươi mặn dính quẩn quanh nơi chóp mũi, khó chịu nói không lên lời.

Tuy rằng tốc độ cô chạy không nhanh, nhưng cũng may trạng thái thân thể bây giờ không tệ, đầu không đau, eo không mỏi, tiền vốn theo người khác chạy trối chết vẫn còn có.

Persephone thở dốc, quay đầu nhìn mặt biển rộng trải đầy bông tuyết, mỗi bông tuyết thật ra đều là một khung xương cá.

Khi thời gian đọng lại như giấc mộng hoang đường khi nãy giống như câu chuyện cổ tích ấm áp sinh trưởng từ ảo giác của người trước khi chết.

Thần linh giáng xuống khi loài người cầu cứu.

Cô chính là người kêu cứu ấy, bây giờ nhớ lại tất cả vẫn không thể tin được điều mình đã trải qua. Bốn con tuấn mã lóe hòa quang ánh kim làm vật cưỡi cho vị Thần linh như một luồng sương đen quấn quanh, bước đến từ nơi chân trời. Sóng lớn như núi, mưa rền gió dữ đều dừng lại bàn tay cướp đoạt mạng người trong khoảng khắc vị Thần ấy xuất hiện.

Mà Thần tích đó cũng cứu vớt cô thoát ra từ tai nạn như ác mộng, trúng xổ số có khi còn dễ hơn chuyện vừa xảy ra kia.

Persephone tìm thấy đường sống trong chỗ chết đối mặt với xương trắng trước mắt, nhịn không được kéo kéo khóe miệng cứng ngắc, cảm thấy mình thật may mắn khi tìm về một mạng, nhưng kết quả da mặt kéo nửa ngày nhưng cười không nổi.

Một khung xương cá heo đúng lúc chầm chập trôi dạt đến gần, xương quai hàm mở rộng, lộ ra răng nhọn dày dặc, như một nụ cười xán lạn quỷ dị.

Cô: "..."

Nghĩ đến con cá này bị chết không rõ ràng, khiến người ta nổi cả da gà.

Sau lưng cô lạnh toát, vội vàng nhấc làn váy dính đầy xương cá, đẩy nước trèo lên bờ cát. Lực cản của dòng nước quá lớn, lại thêm đống xương trắng hếu, khi cô lên được bờ biển cũng mệt đến mức bắp chân run rẩy.

Có thủy thủ đoàn sống sót đốt lửa trên bờ cát, tất cả người gặp nạn đều tụ tập cùng nhau, vươn tay đến gần ngọn lửa để sưởi ấm.

Persephone bước từng bước trầm trọng, thân thể thoát lực tựa bên một tảng đá, chậm rãi ngồi xuống. Ánh lửa lay động trên làn váy cô, có thể thấy vài chiếc xương cá dính trên váy.

Persephone nhẫn nại một lúc, rốt cuộc nhịn không được, vươn tay rút xương dính trên váy, cô bị đâm đến khó chịu.

Cô nhờ ánh lửa nheo nheo mắt gỡ xuống từng căn xương cá dính trên vải dệt.

Xương cá thon dài trắng hếu như vũ khí lóe ánh bạc trong bóng đêm.

Persephone không quen xử lý mấy thứ này, cho nên bị xương đâm chảy cả máu. Cô lập tức cúi đầu ngậm ngón tay, đôi môi thiếu nước khô ráo chà xát lên làn da ngón tay khiến người phải nhíu mày.

Cảm giác tê tê nhói nhói khó chịu này như là quả cân đánh thẳng vào tim khiến nỗi nhớ nhà của cô dâng lên, nước mắt rịn ra ở khóe mắt.

Cả nhà cô đều không thích ăn cá, chính bởi vì xương nhiều dễ mắc họng. Kết quả bây giờ chỉ có mình cô tội nghiệp, vừa lạnh vừa đói vùa bẩn ở bãi biển trong thời không xa lạ này, nhặt xương cá.

Đây là chuyện mà người làm sao?

Một chuyến đi du lịch mà thôi, quay lại làm thành phim có thể biên ra hai trăm tập. Chỉ mới nửa ngày thôi mà đã trải qua nào là ngã xuống biển, nào là xuyên không, quái vật, bão lốc thảm họa, Thần linh ... Còn có xương cá nữa.

Chuyến du lịch tốt nghiệp vui vẻ, cảnh đẹp mỹ thực, các cuộc gặp gỡ yêu đương được giới thiệu trong sổ tay du lịch đâu? Hàng này đâu chỉ không giống thuyết minh, còn có thể vượt qua cuộc thanh trừng hàng giả 315.

(Năm 1995, một người đàn ông tên Wang Hai đã gây ra một cơn bão bảo vệ quyền lợi với một loạt các hành động. Chính ông là người lần đầu tiên cho nhiều người Trung Quốc biết rằng họ vẫn mang danh tính “người tiêu dùng”, kể từ đó, 315 và bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng đã trở thành những thuật ngữ quen thuộc đối với người Trung Quốc.)

Persephone nén xuống xúc động khóc thút thít, nhìn thoáng qua bên kia lửa trại.

Có mười mấy người đàn ông sống sót sau tai nạn, có khoảng một nửa kiệt sức nằm dài trên bãi cát, nửa còn lại đang than khóc. Một thủy thủ đoàn vừa khóc vừa kéo tóc, bị thống rít gào tên bạn mình, có mấy chục người rời bên nhưng chỉ còn hơn mười người sống sót quay về.

Tiếng khóc thảm thiết này như ôn dịch, khiến bi thương nhanh chóng lan tràn.

Persephone cảm thấy mắt mình càng ngày càng xót, nước mắt nhớ nhà đang chựa tràn ở hốc mắt. Cô vươn tay lau qua loa, vừa muốn ngẩng đầu đã thấy một bóng người đang đứng cạnh chân mình.

Là lão tư tế, quần áo ông ta rối bời, cành ô-liu trên đầu biến thành vài cây hải tảo và xương cá. Khuôn mặt già nua dưới ánh lửa sầu thẩm có một cảm giác bi thiết nói không nên lời.

Persephone bị ông ta nhìn đến quả cân trong lòng nặng trĩu, đây là đại hội so ai đáng thương hơn sao? Dáng vẻ này của lão có thể vinh quăng dành ngôi quán quân, khiến cô ngượng ngùng khóc trước mặt người ta.

Lão tư tế đang cầm một chén gốm nứt góc, bên trong là nửa chén nước ngọt.

Gần đây có nguồn nước, vùng đất này như được Thần linh chiếu cố, trên bùn đất phì nhiêu là ngũ cốc hoa lúa, lại còn có thêm cây ô-liu nữa.

Tộc đàn của họ đã trốn thoát từ bàn tay hung tàn của tộc Liguria, Tây tiến dọc theo sông Kannus đến tận đại dương, đi đến hòn đảo nhỏ mưa gió hòa thuận này, nghĩ rằng có thể có cuộc sống an bình một lần nữa.

Bộ lạc đã phải trải qua mấy chục năm chiến loạn, lại bị đánh bại như chó nhà có tang đã không thể chịu thêm tai nạn nào nữa.

Kết quả vào ngày của Thần linh tháng trước, núi lửa bùng nổ. Ngọn lửa tử vong giống như sao chổi, cuốn theo đồng tộc đang gieo trồng ruộng nho dưới chân núi đi mất.

Ông ta vốn nghĩ rằng chỉ là một lần bùng nổ ngẫu nhiên mà thôi, sau khi bụi lửa còn sót lại bị gió Bắc thổi tán thì có thể ngừng lại, nhưng kết quả núi lửa vẫn bùng nổ đến tận bây giờ.

Dung nham nóng cháy nuốt chửng nhà đá họ cất công xây dựng, ruộng lúa mạch đang đến mùa thu hoạch, đàn gia súc ...

Khí độc tràn ngập mọi nơi, bàn tay đến từ Địa Phủ lại cướp đi mạng người.

Thân là thầy tư tế, lão đã tổ chức lễ hiến tế cầu nguyện chư Thần hỏi xin phương pháp khiến núi lửa ngủ say, nhưng không nhận được lời đáp lại nào. Cuối cùng không thể không đi đến trung tâm lục địa, tìm Thần miếu của Apollo, khẩn cầu được gặp mặt Pythia có thể nghe được lời tiên đoán của Thần linh.

(Pythia: là tên của nữ tư tế cấp cao của Đền thờ Apollo ở Delphi, cô còn được gọi là Nhà tiên tri của Delphi.)

Lão tư tế vẫn còn nhớ rõ khi đó, chính mình đi bộ trên sườn núi chênh vênh, dưới chân núi là từng đợt gió phần phật thổi đến từ vịnh Corinth, lão theo những tín đồ khác xếp hàng đi xuống hầm.

(Vịnh Corinth là một vịnh sâu của Biển Ionia, ngăn cách bán đảo Peloponnese với đất liền phía tây của Hy Lạp.)

Khe đất lạnh băng của tầng dưới Thần miếu vặn vẹo như mạng nhện.

Nữ tư tế ngồi trước tế đàn, run rẩy giữa làn sương khói thần bí.

Ánh mắt nàng ta như rắn độc nhìn chằm chằm Nhũ Hương bốc cháy, tứ chi vặn vẹo giữa không trung, như muốn chạm đến ngón chân của Thần linh.

(Nhũ hương là một loại nhựa thơm được dùng làm nguyên liệu trong hương đốt và nước hoa, được lấy từ cây của nhiều loài)

"A! Hỡi nô bộc của Thần linh, thảm họa đã khiến ngươi tìm đến đây cầu một câu trả lời. Ở bờ sông Scamander - nơi máu và giáo được sinh ra - có tân nương của Minh Phủ. Nàng ấy có thể lấy lòng vị vương giả nắm quyền sinh sát, tâm tính lãnh ngạch kia, dập tắt hỏa lò phun trào tai họa ấy."

(Sông Scamander: dòng sông gần thành Troy – Ilion. Sông Scamander cũng được nhắc đến trong trận chiến thành Troy.)

Thần dụ hàm chứa lực lượng khiến người sợ hãi, lão thân cũng là tư tế bị dọa sợ đến xụi lơ trên mặt đất.

Pythia cũng như bị Thần tính điên cuồng quất, thanh âm thống khổ gần như nguyền rủa của nàng ta nhanh chóng thúc giục lão.

"Đi mau! Đi mau! Để cho nàng ấy dùng bàn tay non mềm, đai lưng thuần khiết, thân hình thanh xuân của mình để lấy lòng Thần vương bất tử kia đi!"

"Làm hài lòng vị Thần vĩ đại, nơi giường chưa hề có ai bầu bạn kia, khiến ngài mang đi tai nạn đến từ Địa Phủ."

Đi mau! Lấy lòng Thần đi!

Thanh âm nguyền rủa kia như có sự sống, ngày đêm vặn xoắn trong lòng lão, quặn đau vô cùng.

Lão dẫn theo lính đánh thuê chạy đến bình nguyên phía Đông ngoài thành Ilion, cũng chính là vị trí của con sông trong Thần dụ tìm kiếm mấy ngày liền. Kết quả ngoại trừ tìm thấy thi thể trôi nổi của binh lính thì không tìm thấy gì khác.

Sau đó lão nghe được một tin tức rằng một thiếu nữ quý tộc của Ilion bị bắt cóc đem đi bán ở chợ nô lệ.

Khi lão nhìn thấy nàng ta, trái tim đột nhiên không còn đau đớn nữa. Thần lực từ Thần dụ như dao đã biến mất khỏi trái tim lão.

Chén gốm trong lòng bàn tay lão tư tế hơi nghiêng ngả một chút, lão biết bản thân mình đã tìm được tế phẩm có thể lấy lòng vị Thần ấy trong Thần dụ rồi.

Thiếu nữ im lặng ngồi trên bãi cát, lưng dựa tảng đá kia, non nớt thanh xuân như một gốc cây mới vừa nhú mầm. Nàng ta ngẩng đầu, trong đôi mắt mềm mại lấp loáng ánh nước không có cừu hận, chỉ có bi thương và thương hại.

Lão tư tế nhớ đến lúc ở trên thuyền, nàng ta vậy mà mạo hiểm sinh mệnh nhào đến cứu lão, chiếc chén bể trong tay càng đong đưa mạnh hơn.

Khi tân nương loài người gả cho Thần Địa Ngục, là cần phải áp người lên tế đàn, cắt đứt động mạch chủ trên cổ. Để cho dòng máu tươi thuần khiết chảy xuống đất, hiến tế cho Thần thưởng thức.

Chỉ có như thế mới có thể khiến cho núi lửa không còn phun trào nữa.

Trong mắt lão tư tế hiện lên nét đau đớn, áy náy, cảm kích lại chột dạ, rốt cuộc run tay đưa chén nước cho người trước mặt.

Persephone khẩn trương nhìn lão, ông lão này chỉ nhìn cô mà không hé răng lấy một lời đã đủ dọa người rồi, tứ chi còn đột nhiên chấn động, trong đôi mắt xuất hiện tơ máu, da mặt run rẩy.

Chẳng lẽ tai họa vừa rồi đã áp ông ta sụp đổ, dẫn đến công năng của dây thần kinh gặp chướng ngại?

Thanh âm lão tư tế lắp bắp, dùng tiếng Ilion nói: "Uống đi, nước ... nước giúp làm dịu cổ họng."

Cho dù là ngôn ngữ Ilion, ngôn ngữ của dân bản xứ Sicilia, ngôn ngữ Châu Âu hay ngôn ngữ thượng vàng hạ cám gì gì đó, tất cả khi đi vào lỗ tai Persephone đều biến thành ngôn ngữ vô cùng xa lạ, nhưng cô lại nghe hiểu.

Cô cũng không biết đối phương là do không tinh thông ngôn ngữ vùng ấy tạo thành nói lắp, vốn còn tưởng rằng lão bị gió lốc dọa sợ. Tấm lòng trắc ẩn nhịn không được mà nhăn lại như gương mặt già nua của đối phương, đây chỉ là một ông lão bị tai nạn trên biển dọa sụp đổ mà thôi.

Thấy lão ngay cả chén nước đều cầm không xong, nước sắp đổ ra ngoài, Persephone vội vàng vươn tay nhận lấy chén, cảm thán chính mình người tốt có tốt báo. Ông lão nghiêm khắc lạnh nhạt ngay từ đầu kia hiện tại đối với cô ấm áp như gió xuân.

Cô uống một ngụm nước, dòng nước trong veo ngọt ngào giốn như nước khoáng nguyên chất trong siêu thị, vị rất ngon.

Sau khi Persephone uống xong nước, giảm bớt đau rát trong cổ họng, chợt nghe ông lão kia nói: "Chờ gọi đến thân nhân trong tộc, vớt thi cốt rơi xuống biển xong thì sẽ chuẩn bị cho cô thực phẩm tốt nhất, váy dài đến từ vùng sông Nin, hương liệu từ Corinth, vòng hoa vàng kim, đai lưng bảo thạch ..."

Bàn tay nâng chén của cô run rẩy, tiết tấu thở rối loạn.

Đây là lễ vật tạ ơn do ơn cứu mạng sao?

Lão tư tế tiếp tục nói: "Sữa bò hảo hạn tràn đầy bình gốm, rượu nho ủ lâu năm, mật ong nguyên chất ..."

Persephone: cứu cũng cứu rồi, không cần tạ lễ nhiều như thế đâu, khách khí quá rồi.

Trong lòng cô nổi lên bong bóng cảm động, tại nạn qua đi tất có cầu vồng, cô thật ra không có yêu cầu nào khác, chính là muốn ngủ .... Sau khi quá mệt mỏi thì hết thảy cảm giác của cơ thể đều thành hư không, ngay cả khí lực cảm thấy mình thật đáng thương cũng không có.

Lão tư tế nói tiếp: "Hết thảy đều là đãi ngộ dành riêng cho vương tộc."

Persephone nhịn không được hé miệng: "Lão ...." Ông lão này, cách cảm kích của ông thật sự quá ...

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, lão tư tế đã thở dài: "Ta cũng sẽ mài lưỡi dao làm từ đồng thau thật sắc bén, sẽ không để cô cảm thấy đau đớn khi cắt cổ của cô đâu."

Persephone: "..."

Lão ... lão chết tiệt, ông vừa mới nói cái gì?

Lão chết tiệt bi thương: "Thân phận cao quý của cô đã mang cho cô phẩm cách thiện lương, cô là một thiếu nữ có linh hồn tỏa sáng, cô còn nhân từ hơn Thần linh ..."

Persephone nắm chặt chén gốm chỉ còn hai miếng nước, mặt vô cảm nhìn lão già tiếp tục lải nhải lẩm bẩm. Sau đó rốt cuộc xác định được điều gì đó, đột nhiên nâng tay lên, dồn hết sức nơi cổ tay, siết chặt chén gốm cứng rắn, tàn nhẫn ném lên mặt lão già kia.

Ông là đồ sói mắt trắng! Cứu lão không bằng cứu cành cây! Cút đi cắt cổ họng của lão! Cút đi đãi ngộ vương tộc! Đi chết đi!

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.