Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch nguyệt quang

Phiên bản Dịch · 7700 chữ

Cả bàn tay ... xin hỏi khi cả bàn tay bị liếm thì phải làm thế nào mới có thể giải trừ nỗi ám ảnh trong lòng?

Persephone trơ mắt nhìn đôi môi ấm áp của hắn nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay cô, xúc cảm ấm nóng như lông chim lướt qua làn da, ngưa ngứa tê dại khiến cô nắm tay theo phản xạ, muốn rút tay về.

Nhưng động tác như trốn tránh kia lại chợt bị giữ chặt.

Người đàn ông vừa rồi vẫn còn dịu dàng nâng tay cô đã nhẹ nâng mí mắt, tham lam hắc ám kéo dài trong đôi đồng tử thẳm sâu, đầu lưỡi hắn vươn từ răng môi, liếm hôn lòng bàn tay cô.

Nụ hôn tùy ý dần dần lạnh băng, mang theo độ thân thiết khiến lòng người run sợ, cắn nuốt nhiệt độ từ hai bàn tay cô.

Cả người Persephone cứng ngắc, bắt đầu muốn giãy dụa, lại phát hiện bản thân mình suy yếu đến không thể nâng nổi tay. Muốn quát bảo đối phương ngưng lại, nhưng môi lưỡi như bị khóa cứng không thể lên tiếng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu lưỡi trên ngón tay càng ngày càng dài, cuối cùng biến thành lưỡi rắn xẻ tà, liếm khắp cả hai bàn tay cô.

Môi của vị Thần đứng giữa màn sương đen đã dữ tợn tách ra hai bên, lộ đôi răng nong cong vòng. Phần cằm tinh xảo kéo về sau hóa thành đầu rắn lạnh lẽo, vảy rắn vàng bao phủ làn da tái nhợt của hắn, thân thể cao lớn đảo mắt biến thành thân rắn dựng thẳng, cuốn chặt thân thể không thể động đậy của cô giữa thân rắn.

Trong đôi mắt lạnh băng của rắn lấp loáng ánh lửa, vây tù thân ảnh nhỏ bé của cô trong đôi mắt đó.

Nó tựa như vị thẩm phán lạnh lùng, mở ra răng nọc gằn từng tiếng tuyên án.

"Đây là trừng phạt do cô rút tên thất bại."

Vừa nói xong, Persephone đột nhiên nhìn thấy đầu rắn đang ngẩng cao kia đột nhiên chợt thấp, há to miệng nuốt cô vào bụng.

Cô lập tức tỉnh.

Persephone sợ đến mức suýt chút nữa tim ngừng đập, trừng mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, khối đá vàng dưới ánh lửa như dòng mật ong dính ngấy.

Sắc thái giàu sụ này cũng không khiến thần kinh căng thẳng của cô bình tĩnh lại, trống ngực vẫn còn đập thình thịch sau cơn ác mộng, khiến cô nhịn không được mà cuộn mình.

Ván giường cứng rắn thật không thoải mái, Persephone chưa tỉnh giấc hoàn toàn, thần trí mơ hồ cụp mắt, nhìn thấy trên người mình là một chiếc chăn lông dày.

Chỉ vàng bện hình thoi cọ cọ lên môi cô, tấm mắt cô chậm rãi ngưng tụ dần, hương thơm từ tinh dầu tràn ngập khắp căn phòng vàng ròng quen thuộc, những mảng màu bị hòa tan loang lổ vẫn ở yên trên vách tường như trước, không khí vẫn âm u ẩm ướt.

Tầm mắt cô dời xuống từ trên vách tường, nhìn thấy một luồng sương đen lãnh khốc đang ngồi trên trường kỷ cạnh vách tường.

Persephone lại chớp chớp mắt, rốt cuộc thấy rõ ràng là Hades đang ngồi ở đó, sương mù đen ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, quay cuồng những đốm sáng như tia lửa. Hắn như là một pho tượng u buồn dưới mây đen, khuôn mặt không có biểu cảm gì.

Trong tay hắn là một bản phiến nhìn rất nặng, ngón tay tái nhợt tràn đầy tử khí thoáng dùng sức kìm cạnh mép bản, tựa hồ không phát hiện cô đã tỉnh, đang cúi đầu nhìn tài liệu trong tay.

Bởi vì nguyên nhân ác mộng vừa rồi, cô vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ đến con rắn khổng lồ kia, nhịn không được liếc mắt nhìn thoáng qua cánh tay hắn một lần, sau khi không nhìn thấy con rắn vàng như vật trang sức kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên mới thở phào đến một nửa, cô lại rõ ràng nhớ lại hình ảnh trước khi ngủ kia.

Hắn đang cầm tay cô, mềm nhẹ thổi hơi thở chữa lành, thổi rồi thổi, đôi môi hắn đã rơi xuống lòng bàn tay cô.

Đây là một nụ hôn dịu dàng đến nỗi cô không biết phải phản ứng như thế nào.

Persephone im hơi lặng tiếng mà duỗi tay chà chà mặt giường vàng, chà chà rồi nhịn không được mà cào cào giường, trong căn phòng quỷ này rốt cuộc có bao nhiên thứ làm bằng vàng chứ, cảm giác khi ngủ thật tệ.

Cô không biết mình chìm vào giấc ngủ khi nào, bởi vì sau khi Hades hôn tay cô xong vẫn luôn nắm chặt không buông, giống như đang thi nắm tay vậy, cô muốn nhận thua không để hắn nắm, hắn còn mãi không buông.

Hình ảnh sau đó càng thêm hỗn loạn, một trong số những ông lão đang sửa sang lại chồng bản phiến nhặt lên bản Khế Ước Thề bị quẳng đến trên đất sau khi hai người họ rút tên thất bại, nhẹ nhàng đọc tên cô lên.

"Persephone."

Thanh âm như âm thanh nhắc nhở chung điểm trận đấu, trong đôi mắt đang cuồng nhiệt nhìn cô chằm chằm kia xuất hiện một tia sáng thanh tỉnh, sau đó buông tay cô ra, giật lấy bản Khế Ước.

Sau đó ... cô lại dùng bữa, ăn bánh mì, quả ô-liu và một chút thịt bò, bởi vì nhánh cây bện thành rổ đựng vẫn còn sinh trưởng nên có một vài đóa hoa bùng nở trên chén dĩa.

Hades và những ông lão kia, thậm chí cả những nhân vật trong tranh ở đại sảnh cứ như vậy trầm mặc nhìn cô dùng bữa. Giống như cô không phải đang ăn cơm mà là đang diễn kịch vậy. Ăn ăn, cô chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Sương đen bị Hades thu hồi, cô cũng không dám chủ động chạm vào lớp sương trên áo choàng hắn, khiến thể lực cô thiếu hụt nghiêm trọng, cộng thêm áp lực tinh thần khổng lồ, phỏng chừng lúc cô nhắm mắt ngủ đã úp mặt xuống bát cháo lúa mạch rồi.

Persephone xoa xoa mặt, không phát hiện hạt cháo trên mặt, lại phát hiện thân thể chua xót mỏi mệt như cỗ máy đã lâu không tra dầu nhớt, vừa cử động một chút thôi đã vang lên thanh âm rỉ sét lạch cạch.

Hades ngồi trên trường kỷ, bản phiến đều xếp chồng dưới chân, có một vài bản còn chưa kịp sửa soạng lại, nếu như trước đây thì bây giờ hắn đã hoàn thành công việc, sau đó nằm xuống giường, quy củ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngủ là không thể nào, vô số thanh âm mắng chửi và tru tréo liên hồi vang vọng từ dưới lớp đất luôn quanh quẩn bên tai, cho dù mượn dùng Thần lực của Thần Ngủ thôi miên bản thân thì hắn cũng chưa từng có một giấc ngủ tốt bao giờ.

Rồi đột nhiên giữa muôn ngàn âm thanh gào thét đau đớn, có tiếng hít thở bé nhỏ mềm nhẹ như lớp vải đay dán lên tai hắn, khiến tất cả tạp âm nhanh chóng rời xa, chỉ còn thanh âm nàng tỉnh giấc chiếm cứ tất cả tâm tư.

Hắn lập tức ngẩng đầu, gã đàn ông đang chìm trong lớp sương đen tăm tối kia vốn muốn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng một chút nhưng thanh âm ấy vẫn lạnh giá như muốn ném tội phạm vào ngục Tartarus vậy.

" ... Tỉnh."

Thanh âm mang sát khí ấy khiến Persephone nhanh chóng ngồi thẳng dậy, hoàn toàn không còn dáng vẻ nằm ươn trên giường như ngày thường nữa. Cô nhanh chóng quét mắt dò xét trang phục trên người mình, vẫn may lớp vải bố này không bị cởi xuống. Sau đó nhanh chóng kéo chăn, cuốn quanh người thật chặt.

Xem ra trước khi ngủ, cô đã nhận ra rõ ràng, người kia ... ừm là Thần, hắn ta quả thật bị trúng tên, những hành động không bằng cầm thú đối với cô đều xem như thân bất do kỷ, bị bắt làm.

Xem ra đối phương cũng không muốn cưỡng bách cô, chỉ là dưới uy lực của mũi tên, không thể không cưỡng.

Persephone nghĩ về những cảnh tượng hoang đường ấy, đột nhiên không thể nào phân định rõ, người bị đè tội nghiệp hay là người rõ ràng không muốn đè nhưng lại bị người bắn tên bắt đè người ta tội nghiệp hơn.

Khó trách lúc trước cô cảm thấy trạng thái của đối phương có gì đó không đúng, lúc thì hừng hực như bệnh thần kinh, lúc thì lạnh lùng như người chết.

Nhớ lại rằng mũi tên kia là do cô đâm vào người hắn ... Đây là báo ứng có phải không trời?

Persephone đặt tấm chăn đã được gấp gọn gàng xuống, sau đó nhảy xuống giường, cô thấy một đôi giày vàng được đặt bên cạnh chân giường.

Đây là một đôi giày vàng dành cho nữ mới tinh mà lạ lẫm.

Dây của đôi giày da đã đứt thành hai mảnh lúc cô đang dùng bữa hồi nãy rồi, bởi vì không dám lên tiếng nên cô chỉ có thể dùng ngón chân kẹp chặt dây giày, dự định xem có thể buộc nó lại, sửa chữa một chút sau khi ăn xong hay không.

Cô cẩn thận liếc mắt nhìn Hades, thấy người đàn ông ấy vẫn thẳng lưng ngồi đó, trên người hắn là trang phục từ vải đay nhuộm đỏ, sương đen quanh quẩn bên chân, không có cách nào lan tràn khắp nơi.

Hắn không mang bao cổ tay vàng nữa, để lộ phần cổ tay rắn chắc, ngón tay thon dài đang cầm một tấm bản phiến, trông nhẹ nhàng như thứ trong tay chỉ là lớp giấy mỏng.

Thoạt nhìn như đang trong trạng thái muốn mạng người ta.

Persephone im lặng một hồi, cuối cùng quyết định không mang đôi giày vàng không biết có phải dành cho cô hay không kia. Cô đứng bên giường, chân nhấc lên lại chần chừ lùi lại, không hề bước lên, tất cả động tác của cô đều cẩn thận đến tận cùng như đang đối mặt với một con thú dữ khổng lồ.

"Có cần tiếp tục rút mũi tên không?"

Hades cảm thấy thanh âm đó nóng cháy như nham thạch, đốt bỏng thính giác hắn.

Cảm giác nhiệt liệt này khiến cho lý trí hắn một lần nữa lung lay sắp đổ, ánh mắt âm trầm của hắn rơi xuống trên người nàng. Mái tóc vàng rối loạn rũ xuống đến eo, vài đóa hoa nhỏ không được cung cấp dinh dưỡng ủ rũ bên tóc mai, sắc mặt nàng ấy cũng giống như những nụ hoa kia, ảm đạm không sức sống.

Không khí ẩm ướt hắc ám của nơi này rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến thể xác loài người của nàng, hơn nữa Thần hồn của nàng do không được năng lượng của cái chết nuôi dưỡng, rồi cũng sẽ dần suy yếu.

Thoạt nhìn thật nhếch nhác, bị vứt bỏ sao? Lạc đường thành loài người, phục trang không chỗ đổi, không có kim vàng cài tóc, ngay cả nút cài bên tay áo cũng rơi mất không ít.

Hades vuốt ve hàng chữ trên tấm bản phiến, từng vết khắc trên mặt bản sượt qua giữa những ngón tay hắn.

(Persephone)

Tên gọi này ... là hạt giống.

Thật là vừa xa xăm đến làm người tưởng niệm, vừa khiến người bóp nát.

Ánh mắt mang theo cảm xúc ác liệt, trộn lẫn lệ khí do thân ở địa vị cao dần rơi xuống người thiếu nữ đang đứng trước mắt kia.

Persephone cảm nhận được ánh mắt của đối phương lại bắt đầu không bình thường. Lòng bàn chân cô nhẹ nhàng không tiếng động cọ cọ mặt đất, lại lùi về sau nửa bước. Thậm chí cô còn nhanh chóng nhìn thoáng qua cửa lớn, tốt quá, cửa đang mở.

Cô nhẹ nhàng cất tiếng, lo lắng làm bừng tỉnh thú tính trong người hắn: "Lần này có thể thành công, chỉ cần ngài ... "

Cứ để cho tay cô bị bỏng.

Ngón tay của Persephone khẽ cuộn, lòng bàn tay lành lặn không hề còn cảm giác bỏng rát hay vết phồng rộp, thậm chí còn mềm mại trắng nõn hơn trước.

Ngay cả nước miếng đều là thánh phẩm dưỡng thương, thật sự toàn người vị Thần linh kia đều là kho báu mà. Đặc biệt sương đen quanh người hắn còn trị bách bệnh, chạm một chút đã có thể kéo dài tuổi thọ rồi, thật muốn cướp cho đầy túi rồi chạy mất.

Trong đôi mắt cô lấp lóe vài tia khát vọng, bị vị Thần minh mẫn tuệ kia phát giác. Lớp sương đen tai họa đối với bất kì sinh mệnh nào giờ đây khi ngửi thấy hơi thở đáng yêu kia, lại vội vã muốn nhào đến, cuốn quanh làn da nàng, khẽ khàng hôn lên tay nàng, thần phục dưới chân nàng.

Hades nắm chặt tấm bản phiến trong tay, nhấc chân dẫm mạnh lớp sương chết chóc muốn làm phản, thanh âm lạnh như thiết.

"Cần phải dùng năng lượng của oán hận để rút mũi tên này ra."

Persephone nhanh chóng suy nghĩ, ngoại trừ lúc bắt đầu cô quá ngây ngốc, không thể suy nghĩ được gì, bây giờ cô cố gắng lý giải bất kỳ thông tin nào có thể, sau đó gắng hỏi để hiểu thêm.

"Nói cách khác tôi cần khiến ngài hận tôi mới có thể rút được mũi tên ấy ra?"

Nghe cũng có lý, cũng không quá khó để hiểu, nếu như mũi tên ấy có thể khiến người ta yêu đương dập dờn, động dục rồi nổi điên.

Thì điều ngược lại chính là, hắn ta chỉ cần chán ghét cô đến mức chỉ cần nhìn liền "xí xí xí", yêu thương gì đều không có nổi thì mũi tên đó sẽ mất tác dụng.

Ánh mắt Hades dừng trên đôi môi bắt đầu khô khốc của thiếu nữ, hắn keo kiệt cho Thần hồn tham lam của nàng dù chỉ một chút ít Thần lực tử vong, nàng ấy sắp bắt đầu không thể chịu nổi hoàn cảnh ác liệt nơi đây rồi.

Chốn này không phải vòng ôm an toàn trên mặt đất, mà vừa lạnh vừa ẩm vừa tối, thậm chí một vài nơi còn tràn đầy độc khí nham thạch nóng chảy. Thứ nàng có thể dựa vào cũng chỉ có năng lượng cái chết phì nhiêu mà thôi.

Bàn chân đang dẫm lên sương đen của Hades dường như không chịu khống chế mà di chuyển, hắn miễn cưỡng bản thân không nhìn thấy thần sắc mỏi mệt của nàng, ngữ khí như ngọn gió Bắc.

"Hận cô cũng không phải một nhiệm vụ khó khăn."

Persephone: "..."

Ngữ khí này thật sự tràn đầy thâm cừu đại hận mà, cô hơi an lòng rồi. Hóa ra đối phương cũng không muốn như thế này, đều là người bị hại, hắn ta cũng không muốn làm tội phạm cưỡng dâm.

Phỏng chừng khi hắn chạm vào cô, cũng có cảm giác khó chịu như bị cưỡng bách đi.

Hades nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của người đối diện, từ ngực truyền đến cảm giác chua xót bất đồng với lửa tình cháy bỏng, sương đen trên đỉnh đầu hắn quay cuồng càng thêm dữ dội, như có thể nổ bùm thành hình nấm bất cứ lúc nào.

Hắn lo bản thân mình mất khống chế, đứng dậy bước ra ngoài, sương đen tràn ngập, có vài luồng sương thoát khỏi điều khiển của hắn, vui vui vẻ vẻ nhào đến bên người nàng.

Persephone nhìn thấy có vài luồng sương đen cong cong thành hình trái tim bay đến chỗ cô.

Cô nháy nháy mắt, sương mà biết vẽ sao? Lớp sương tràn đến đỉnh đầu cô khiến cho những nụ hoa nhỏ giương mình cũng khiến tinh thần cô thanh tỉnh trong nháy mắt.

Hades bước đến cạnh cửa chính, mắt thấy sắp bước qua bục cửa nhưng không hề nghe thấy tiếng bước chân đi theo hắn.

Vị Thần linh vốn có thói quen trầm tĩnh kia, không hề quay đầu lại, nhịn rồi lại nhẫn, lại cứng rắn bước thêm nửa bước, nhưng vẫn ... không nghe thấy tiếng bước chân đi theo hắn của người thiếu nữ.

Thứ bên tai hắn vẫn chỉ là thanh âm khóc than inh ỏi của vong linh, tiếng gào thét của đọa Thần dưới ngục sâu, những lời chỉ trích của loài người trên mặt đất, và cả cơn quay cuồng động dục không ngừng của con rắn vàng bị hắn nhốt sâu trong mê cung kia.

Chỉ duy nhất không có tiếng động sột soạt của y phục khi nàng bước theo hắn mà thôi.

Rốt cuộc vào thời khắc chân hắn chạm đất, nửa người đã bước qua bục cửa, một mệnh lệnh vội vàng mất kiểm soát cất lên:

"Đi theo ta."

Lại là Thần ngữ, sắc mặt hắn khẽ thay đổi, muốn rút lại lời nói nhưng đã không còn kịp rồi.

Quả nhiên từ sau lưng vang lên tiếng bước chân chần chừ của nàng, từng bước một bước đến sau lưng hắn rồi dừng lại.

Hades không quay đầu lại, dáng hình vẫn thẳng tắp cứng rắn như bức tượng đồng giữ cửa, hắn tiếp tục đi về phía trước, nàng cũng đi theo hắn.

Ngoài cửa vốn dĩ là hành lang tối tăm nhưng bây giờ những ngọn đuốc đều được châm sáng, do dầu Thông tạm thời không đủ dùng nên đã được thay thế bằng dầu ô-liu đựng trong những bình gốm. Dưới ánh lửa sáng ngời, có hai bóng hình một lớn một nhỏ dường như hòa vào nhau.

Hades đi trên hành lang, vì sải bước quá dài khiến tiếng bước chân của người đi theo sau lảo đà lảo đảo. Hắn hơi nghiêng mặt nhìn, lại bởi vì nàng ấy đứng gần hắn quá cộng thêm vóc dáng nhỏ bé khiến hắn trong chốc lát không thấy hình dáng nàng đâu.

Sau khi do dự một lúc, Hades thả ra một luồng sương đen bổ sung thể lực cho nàng. Lớp sương mềm mại quấn quanh ngón chân nàng, lại biến mất thấm dần sau lớp da trắng nõn.

Không mang giày ...

Xúc giác truyền đến từ màn sương khiến ngón tay Hades run rẩy, bởi vì thể xác bất tử cho nên trái tim đã nát vụn của hắn đã lành lặn hoàn hảo khi nàng đang say giấc, sức nặng tình yêu dành cho nàng lại tăng trưởng rồi.

Thậm chí không chịu nổi cảnh nàng chân trần bước trên mặt đất lạnh lẽo.

Hades dừng bước, nàng cũng dừng lại theo, hiện giờ nàng là con rối dưới ngôn lệnh của hắn.

Vị Vua Địa phủ rốt cuộc không thể chống cự dưới sức ép của tình yêu nổi nữa, khẽ xoay người lại, hắn không nhìn đôi mắt trống rỗng mất tiêu cự của nàng mà lặng yên cúi người, ôm nàng vào trong lòng.

Hương thơm mềm mại quấn quanh khiến cả người hắn căng cứng, sợ sức mình quá lớn, bóp chết nàng trong lòng mình.

Hiện giờ linh hồn nàng đang bị trói buộc trong thân thể loài người, nếu như thân xác này chết đi thì linh hồn sẽ quay về nơi chốn ban đầu của nó. Linh hồn của Thần nếu như không có tội trạng trên người thì sẽ quay về thế giới nơi Zeus thống trị.

Hades cẩn thận ôm vị Nữ Thần đang ẩn giấu trong thân xác loài người, nhịn xuống nỗi đau nóng bỏng trong lòng, rốt cuộc đi đến phòng tắm.

Nàng ấy cần tắm rửa, cần ăn uống, còn cần y phục và nữ hầu.

Cung điện của hắn đã tĩnh lặng lâu lắm rồi, không thể lập tức chuẩn bị kịp vật dụng xa xỉ cho phái nữ, cho dù Hermes có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nào giao dịch được nhiều thứ như thế trong nháy mắt được.

Hades thả nàng xuống chiếc ghế bành trong phòng tắm được xây bằng đá cẩm thạch, ở giữa phòng là ao tròn được giữ nhiệt bằng lửa dưới nền đất.

Hơi ấm tràn ngập bốn phía, người thiếu nữ bị Thần ngữ trói buộc cúi đầu, mái tóc dài rũ xuống hai bên má nàng.

Ngón tay Hades vừa mới đặt nàng xuống bắt đầu mất khống chế mà chạm vào khuôn mặt nàng, những sợi tóc cọ qua tay hắn, chạm phải sương đen ngay tức khắc trở nên sáng bóng mềm mại.

Nàng vẫn cụp mắt, thờ ơ mặc hắn dùng những ngón tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt nàng.

Người đàn ông đang quanh quẩn cạnh ranh giới mất khống chế kia cũng không thể hoàn toàn điều khiển sóng tình của bản thân mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ đôi môi xinh đẹp ngon lành như loài hoa quả ngọt ngào dụ người hái nhất trên mặt đất.

Đột nhiên Persephone chớp chớp mắt, động tác nhỏ bé này giống như điềm báo trước khi thanh tỉnh. Ngón tay trước đôi môi nàng hơi ngừng lại một chút mới rời đi.

Sau đó vị Thần linh nguy hiểm kia hóa thành một luồng sương đen, biến mất tại chỗ như gió lốc.

Persephone đang ngồi trên ghế rốt cuộc ngẩng đầu, sau đó gấp gáp thở dốc, hồi nãy suýt chút nữa cô đã không nhịn được nữa mà giơ chân đá rồi.

Vào lúc hắn thả cô xuống ghế, sức mạnh từ Thần ngữ đã biến mất.

Dù sao chỉ là khiến cô đi theo hắn, một khi đã đến nơi rồi dừng lại thì Thần ngữ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của nó. Một đường cô giãy dụa đi theo hắn, hoàn toàn không có cách nào tránh thoát sự ràng buộc của Thần ngữ.

Persephone chán nản vò đầu bứt tai, đau đầu mắng thầm.

Cho dù hành vi của tên Thần linh đáng khinh kia có bị tác động bởi mũi tên hay không, nhưng có một sự thật rằng mỗi thời mỗi khắc cô đều trong trạng thái bị quấy rối, hơn thế nữa cô thật sự rất ghét cảm giác bị sức mạnh nào đó thôi miên như hồi nãy.

Persephone đen mặt đứng dậy đi qua đi lại, một bàn tay chống nạnh, một tay khác cào loạn tóc cố gắng suy nghĩ.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ????? Làm thế nào rút ra được mũi tên chết tiệt kia? Oán hận cô mới có thể rút ra sao? Cô đã đâm vào tim hắn luôn rồi, hắn còn không thèm hận, còn có tình yêu nào còn kiên cường hơn như thế này sao?

Nhưng mà hắn hình như bất tử, phỏng chừng tim nát cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Trong lúc Persephone phát điên tự hỏi những câu chuyện vì yêu mà sinh hận thì đột nhiên từ cửa phòng tắm vang lên thanh âm, khiến cô lập tức cảnh giác quay đầu nhìn.

Ngọn đuốc khổng lồ chiếu sáng cánh cửa làm từ gỗ Tùng, có vài người phụ nữ khoác trên mình y phục từ vải đay đơn giản bước vào.

Họ nâng y phục, bình gốm đựng tinh dầu ô-liu, các loại vòng vàng trang sức trên tay. Còn có cả đôi giày vàng cô không dám đeo kia nữa.

Thoạt nhìn họ có thân thể khỏe mạnh, động tác lưu loát, nếu không phải người mỏng như tờ giấy thì hoàn hảo rồi.

Persephone nhìn những người phụ nữ lắc la lắc lư bay bay như ma bước về phía cô, trong số đó còn có một người dùng khuôn mặt không hề có trọng lượng của mình khẽ chạm lên tay phải cô, cung kính mời cô đi tắm rửa.

Persephone: " ... "

Còn đáng sợ hơn cả phim ma nữa.

Mà ở chỗ rẽ ngoài hành lang phòng tắm, có một vị Vua tay cầm bút sậy, xem sương đen như màu nước, từng nét từng nét vẽ những nữ hầu trên tường đá.

Tạm dùng như thế trước đã.

Sau khi Hades nghiêm túc tạo ra một nữ hầu phụ trách giúp chủ nhân chải tóc trang điểm, lại duỗi tay chạm lên vách tường, kéo mỏ vàng dưới lòng đất lên, những bột phấn vàng hóa thành vàng ròng trong tay hắn.

Chỉ trong chớp mắt, vàng thô trong tay lại hóa thành nút áo tinh xảo, vòng tai, nhẫn ...

Nhưng chỉ vàng không có phải hơi đơn giản hay không.

Vị Thần giàu nứt đố đổ vách vốn rất keo kiệt kia, lại gắn thêm đá quý rồi hồng ngọc trên cài tóc vàng.

Sau đó nữ hầu mới sinh ra từ tranh vẽ nâng trang sức mới tinh, bay bay lượn lượn vào phòng tắm.

Còn Hades vì để phân tán sự chú ý của mình, ngăn không cho bản thân nhào vào phòng tắm mà tiếp tục nghiêm túc vẽ tranh.

Vẽ nữ hầu xong rồi, hắn lại không nhịn được tiếp tục vẽ người hầu phụ trách múc nước, nàng ấy cần nước tinh khiết để uống.

Trong phòng thủ công cũng cần thêm thợ lành nghề, những chiếc bình mỹ lệ có thể dùng để chứa đồ dùng cá nhân của nàng, cần thêm nhiều đèn đồng để chiếu sáng phòng ốc.

Những khung dệt trong phòng dệt cũng cần phải có mười mấy nữ hầu dệt lên những xấp vải đẹp, có thể trao đổi với Hermes để lấy lông dê của Babylon và sợi đay Ai Cập.

Dần dần, vô số nô lệ sinh ra dưới ngòi bút tử vong.

Cung điện vốn yên tĩnh như nấm mồ nay từng bước ồn ào náo nhiệt hẳn.

Những người hầu với thân hình mỏng manh nhanh chóng ùa vào các gian phòng kiến tạo từ vàng ròng, bếp lò tích đầy không khí u ám một lần nữa được bật lửa nấu nướng, bình gốm được cọ rửa sạch sẽ.

Ngoại trừ một khung dệt đang phụ trách dệt y phục cho Thần Địa Ngục vẫn còn hoạt động thì những khung dệt hỏng hóc còn lại đều được sữa chữa, lắp rắp hoàn chỉnh.

Đã từ lâu cung điện không tổ chức tiệc tùng rồi, mỗi một vị Thần dưới lòng đất u ám này đều cực kỳ tĩnh lặng, không hề có sự vui sướng đặc trưng của Thần linh.

Ba vị phán quan đang nghiên cứu làm cách nào khiến cho vong linh an tĩnh lại, đột nhiên nhìn thấy một đống người hầu từ tranh vẽ chạy tới chạy lui gà bay chó sủa, trong đó còn có rất nhiều người hầu mới "sinh" ra nữa chứ.

Tất cả các bức bích họa trong cung điện đều sinh ra dưới tay Hades.

Vị Thần linh đến từ đỉnh núi Olympus - anh trai của Zeus kia vốn cũng là một vị Thần yêu thích cảnh tượng náo nhiệt, lúc mới bắt đầu thống trị thế giới dưới lòng đất này vẫn còn sự kiên nhẫn tự tiêu khiển tự vui bằng những bức vẽ tiệc rượu trên tường.

Thưởng rượu cùng các vị Thần trên mặt đất, tận hưởng những điệu múa, ca kịch và cả âm nhạc.

Còn vẽ cả người hầu để chế tạo ra những vật phẩm hoa mỹ để thưởng thức, nhưng dần dần tất cả khung cảnh phồn hoa giả dối đều bị bỏ lại trong góc xó bụi bậm, cảm xúc vui sướng không còn thuộc về vị Thần linh dưới Địa Phủ kia nữa.

"Ngọn lửa tình đã bắt nhốt cái chết, đã bao lâu không còn thấy sự náo nhiệt như thế này rồi." Minos vừa mở tấm da dê vừa thở dài.

Hai vị Phán Quan còn lại cũng im lặng gật đầu, sau đó tiếp tục xử lý công việc trong tay mình.

Vì tình yêu mà người thống trị thế giới ngầm này mang đến một đống chuyện phiền toái, vừa náo nhiệt vừa bận rộn.

Cả người Persephone vô lực, đỡ bờ bước ra ao tắm, lần này bị một đống người giấy đáng sợ nhìn thấy hết rồi.

Nhiệt độ của ao tắm này rất cao, cô cảm thấy mình như một con heo ấy, tắm rửa mà như luộc chín. Tuy nhiên không ngờ còn được người ta hầu hạ vệ sinh từ đầu đến chân, từ răng đến móng, đầy đủ mọi thứ.

Ngay cả khi tự mình làm màu trong phòng tắm mấy tiếng đồng hồ cũng chưa từng sạch như bây giờ.

Còn có một đống trang sức vàng lấp la lấp lánh kia nữa chứ, cũng may những người giấy này còn nghe lời cô từ chối, không bắt ép cô phải đeo chúng lên người.

Khi cô vừa bước ra khỏi phòng tắm, đế giày vàng vừa mới chạm đất tạo thành tiếng bước chân đã làm cho Hades đang vẽ người hầu ở góc ngoặc lập tức ném bút, sau đó lạnh lùng quay người lại.

Persephone hơi mất tự nhiên túm gấu váy trắng, lớp vải mềm mại rũ xuống mặt đất, chiếc váy này chỉ được làm từ một lớp vải dệt và một thắt lưng vàng quanh eo.

Còn có hai ống tay áo dài đến khuỷa tay đều được cài bằng cúc vàng.

Kiểu quần áo này thật sự không hề cảm thấy an toàn chút nào, Persephone vô ý dẫm lên làn váy, vội vàng vươn tay đỡ trụ đá bên cạnh, sau khi đứng vững mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cô ngẩng đầu lên thấy Hades lạnh mặt đứng bên kia hàng cột.

Do ánh lửa quá sáng khiến cô ngược lại không thể thấy rõ gương mặt dưới bóng cột của hắn.

Persephone tạm không thể xác định tình trạnh của đối phương, sau khi do dự một lúc, cô mới thử gọi hắn:

"Hades?"

Thanh âm này như đã kích thích điều gì đó, màn sương đen sôi trào rồi tản ra, lan đến chân cô.

Sương mù cuồn cuộn cuốn lấy mắt cá chân cô, trèo lên cổ tay rồi lại chạm đến cần cổ mịn màng, xúc cảm ấm nóng lại mang đến cảm giác ngưa ngứa là lạ.

Sau đó lực lượng dồi dào từ cái chết bện lên những nụ hoa sặc sỡ trên tóc cô, những đóa hoa chen chúc nhau trải xuống đất, hóa thành biển hoa hoa mỹ.

Persephone cứng đờ cả người, tuy rằng sương mù lập tức hóa giải cảm giác mỏi mệt của cô nhưng cũng khiến tinh thần cô run rẩy theo. Trong tình cảnh như thế này, nhìn trái nhìn phải như thế nào cũng không giống như đối phương tốt bụng trao gửi ấm áp.

Người đàn ông đứng dưới bóng khuất kia từ từ bước đến, ánh lửa chiếu sáng gương mặt như điêu khắc cùng đôi mắt tối tăm của hắn, hắn trầm mặc nhìn cô một hồi rồi mới bình tĩnh nói: "Đi thôi."

Lần này là ngôn ngữ Accad bình thường - ngôn ngữ thông dụng của loài người.

(tiếng Accad, hay tiếng Akkad, tiếng Assyria-Babylon là một ngôn ngữ không còn tồn tại thuộc nhóm Ngôn ngữ Semit (thuộc ngữ hệ Phi-Á) từng được con người ở vùng Lưỡng Hà cổ đại dùng để nói.)

Chỉ một chữ đơn giản thôi, Persephone nhanh chóng hiểu được nghĩa của nó. Đi? Phải đi nơi nào? Kẻ bắt cóc kiệm lời như thế này thật không dễ đoán, có lẽ là đi rút tên lần nữa chăng?

Cô nhíu mày nhìn qua hoa tươi và sương đen dưới chân, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo hắn.

Hades đi được vài bước, khi chợt nghe thấy tiếng bước chân đi theo của nàng, ngón tay hắn mới thả lỏng.

Hai người họ im lặng đi trên hành lang ngập tràn ánh lửa, không khí áp lực.

Persephone liếc nhìn hắn vài lần, căng thẳng hít sâu, cô rà lại từ đầu đến đuôi kế hoạch rút tên của mình một lần, quyết định vẫn xem ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa.

"Ngài có ... người yêu chưa?"

Câu hỏi này khiến người đàn ông đang thẳng bước kia phải dừng chân.

Persephone thấy hắn không có phản ứng nào quá lớn, cô lại bổ sung thêm một câu: "Người ngài quan tâm cũng được, ngài bị mũi tên đó điều khiển, cần phải căm ghét tôi mới có thể phá bỏ nguyền rủa, cho nên chỉ cần ngài nhớ về người mình thích, người mình yêu, hoặc người ngài quan tâm cũng được, chỉ cần nhớ đến người ấy thì ngài sẽ chán ghét tôi thôi."

Phương án để ghét nàng —— lấy độc trị độc.

Dùng sức mạnh của tình yêu để đánh bại sức mạnh tình yêu, có điều gì còn xấu xí ghê tởm hơn kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ giữa mình và người yêu chứ?

Hades rốt cuộc xoay người, ánh mắt âm trầm rơi xuống người cô.

Lớp vải trắng nõn mềm mại như đám mây phiêu dật dán trên người nàng, đai lưng vàng rũ bên làn váy, nàng không còn giống sinh vật đáng thương bị vứt bỏ nữa mà cuối cùng cũng có dáng vẻ cao quý của Nữ Thần.

"Không có."

Câu trả lời này có thể lạnh lùng bao nhiêu liền lạnh lùng bấy nhiêu.

Persephone bắt đầu bất lợi, cô nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, tốt rồi, trông dáng vẻ của đối phương vẫn rất bình tĩnh.

Không ngừng cố gắng nào!

"Không nhất định phải yêu nhau, ngài cố nhớ lại xem có ai khiến ngài nhớ mãi không quên không, về điều gì cũng được, một người hay một vị Thần nào đó khiến ngài có ấn tượng khắc sâu cho dù là yêu hay những cảm xúc khác."

Cô cảm thấy bản năng cầu sinh của mình đã bùng nổ, vậy mà liên tiếp phát âm loại ngôn ngữ xa lạ vô cùng kia, cô thậm chí không biết đã có chuyện gì xảy ra với đầu lưỡi của mình, thế nhưng có thể hoàn hảo phát âm không một từ lắp.

Ánh mắt Hades rơi xuống đôi môi nàng, nghe nàng bi bô tập nói.

Sương mù đen lại mềm nhẹ cuốn quanh mắt cá chân nàng, tựa hồ muốn kéo nàng trôi tuột xuống bóng đêm.

Hắn lặp lại: "Nhớ mãi không quên."

Không hiểu vì sao Persephone cảm thấy câu nói này từ miệng hắn thốt ra lại mang đến cảm giác hung ác như hận không thể nhai nát.

Sau đó cô nhìn thấy Hades vươn tay, đầu ngón tay trắng bệch kia chạm lên tường, một mảng sắc màu đỏ chợt nổ tung từ đầu ngón tay hắn, nhanh chóng lan tràn kín một mặt tường như là máu loãng.

Rồi một bóng đen khổng lồ, dữ tợn hiện trên nền đỏ, nó há miệng rộng hoác nuốt một đứa bé vào bụng.

Hình ảnh khủng khiếp không một tiếng động ấy mang đến cho người xem cảm giác thảm thiết khó có thể tin.

Vị Thần linh vô cảm đứng cạnh tường kia chỉ lạnh lùng nhìn: "Cha ta đã nuốt ta vào bụng từ lúc ta mới ra đời."

Persephone: " ...! "

Bức tranh dưới ngón tay Hades lại thay đổi, bóng đen khổng lồ kia đột nhiên bóp cổ, đau đớn nôn ra vài hình bóng nho nhỏ.

"Đây là anh chị em của ta, chúng ta cùng nhau chui ra từ trong bụng lão ta."

Persephone: " ... !"

Trường hợp này thật sự quá nặng khẩu vị rồi, cô thậm chí ngay cả lời an ủi giả vờ giả vịt cũng không thốt ra nổi.

Chẳng lẽ còn có thể hùa theo một câu, chúc mừng mọi người chui ra hay sao...

Bức tranh kia dần dần hòa tan, Hades vẫn bình tĩnh như người đứng xem, ở giữa lòng bàn tay hắn dần xuất hiện một luồng sáng mù sương, đáng yêu vô cùng.

Cũng là tranh vẽ nhưng lại có cảm giác mềm mại, xù bông như có thể cử động vậy.

Hades không nhìn thứ trong tay mình, mà dùng một ánh mắt chuyên chú đến đáng sợ nhìn Persephone ngây thơ trước mắt hắn.

"Thần bất tử, nhưng Thần lực có thể bị cướp đoạt. Có thể thông qua phương pháp cắn nuốt thân thể của Thần để tiêu hóa Thần lực trên người họ. Thời gian ta bị nuốt dài nhất, vào lúc Thần lực của ta bị cướp đoạt, vì phản kháng ta đã dùng tất cả mọi thứ để cướp đi phần Thần lực dơ bẩn nhất trên người cha ta."

Đó là lực lượng duy nhất hắn có thể đạt được.

Persephone nhìn thoáng qua luồng sáng kia, lại ngây ngốc nhìn mắt Hades, ánh mắt hắn trừng trừng nhìn cô thật đáng sợ a.

Người không biết chuyện còn tưởng cô mới là người ăn hắn.

Ngón tay Hades chậm rãi lướt qua luồng sáng kia: "Lực lượng trên người ta quá mức dơ bẩn, cần được thanh tẩy, mà "nàng" là cứu rỗi duy nhất của ta."

Cứu rỗi!

Nàng!

Persephone nghe thấy từ mấu chốt trong mấy tình tiết “máu chó” quen thuộc, lỗ tai cô lập tức dựng thẳng: "Nàng ấy đã cứu ngài sao?"

("Máu chó" hay "cẩu huyết" là những tình tiết kinh điển, quen thuộc đến nỗi nhàm chán, đôi khi rất sến trong các bộ truyện ngôn tình.)

Hades lặng lẽ nhìn cô chăm chú, luồng ánh sáng dưới ngón tay đột nhiên bay về phía hình vẽ Nữ Thần vô mặt yêu kiều trên tường.

"Nàng! Đã lựa chọn một vị Thần khác!"

Khi Thần Titan Chaos xé mở thân thể của mình, phân chia từng phần để tạo ra nền tảng đất đai và lan tỏa Thần lực, có một Thần hồn sinh ra từ hỗn độn đã rơi xuống thổ nhưỡng.

Ngay cả Thần Titan cũng không biết Thần hồn nhỏ bé kia đến từ đâu, nó không thành hình Thần linh, không có thân thể, chỉ có một linh hồn Thần cuộn mình say ngủ trong lực lượng sinh mệnh.

Khi Chaos nâng nó đặt trên mặt đất, chỉ trong nháy mắt đã kích phát khả năng sinh sản của đất đai, từ đây có thực vật ngũ cốc, núi non có cỏ cây.

Nó vẫn luôn xem lòng đất như nôi, tĩnh lặng ngủ say, duy trì Thần lực thuần khiết nhất.

Thần Chaos đã ban cho nó —— tên gọi của hạt giống.

Vào lúc người hắn đầy dơ bẩn bò ra khỏi bụng Cronus, đã dùng hết sức mạnh của mình để xé mở lòng đất, cẩn thận nâng linh hồn đang chìm trong giấc ngủ say ấy ra.

Hắn nguyện ý tín ngưỡng "nàng", tin "nàng" thanh tẩy Thần lực giúp hắn.

Cho dù "nàng" không có thân thể, không có thần trí, chỉ là một lực lượng ấm áp mà thôi.

Nhưng người đang say ngủ kia lại biến mất trong tay hắn, chán ghét bàn tay đầy dơ bẩn của hắn, mà bay đến lòng bàn tay cướp đoạt của Demeter như lông chim.

"Nàng" không cần tín ngưỡng của hắn, mà lựa chọn một vị Thần yếu hơn hắn nhiều.

Một Demeter có cùng hoàn cảnh như hắn, yếu hơn hắn từ đó về sau chiếm được Thần lực sinh trưởng thực vật, sinh sống trên mặt đất tràn đầy ánh mặt trời.

Mà bởi vì bản thân ô uế, cuối cùng hắn được phân chia phần thống trị Địa Ngục phải gánh chịu tải trọng của cái chết.

Persephone hoảng hốt nhìn thoáng qua bức tranh trên tường, một mảng màu đỏ hồng kia phản ánh cảm xúc tuyệt vọng, quả thực khiến người ta hít thở không thông.

Câu chuyện này không chỉ "máu chó" mà còn là bi kịch.

"Những khi ta ngồi trên Vương tọa, ngắm nhìn lãnh thổ hắc ám này, lại có suy nghĩ muốn nuốt nàng ấy, đây là nhớ mãi không quên sao?"

Nếu không phải do hắn mềm lòng do dự, mà ngược lại trực tiếp nuốt chửng linh hồn say ngủ kia, cướp đoạt Thần lực chả phải nhanh hơn sao.

Câu nói này ẩn hàm lệ khí cận kề, đồng tử Persephone nhanh chóng co rút, Hades đã đứng sau lưng cô không biết tự lúc nào.

Ngón tay hắn rơi xuống bả vai cô, nhiệt độ nguy hiểm khiến thân thể cô run rẩy.

Mũi tên kia lại động dục rồi? Cô mà biết đề tài này vừa đẫm máu vừa hắc ám, thì đã không hỏi để tránh kích thích đến hắn rồi.

Persephone nhìn bóng của hắn phản chiếu trên mặt đất, thân hình cao lớn kia đang chậm rãi cúi xuống tựa hồ đang dự định làm chuyện không bằng cầm thú nào đó, cô ngay lập tức không thể quan tâm thêm điều gì nữa, lập tức hô lớn:

"Là nhớ mãi không quên!"

Bóng hắn dừng lại.

Vì ngăn cản hắn mà Persephone nói không lựa lời: "Không chỉ là nhớ mãi không quên, nàng ấy còn là “bạch nguyệt quang” của ngài nữa."

(Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, “bạch nguyệt quang” ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên, giống như mặt trăng rất sáng ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa không thể với tới. )

" ... Bạch nguyệt quang?"

Persephone cứng ngắc giải thích: "Chính là vị Thần mà ngài ngưỡng mộ! Nàng ấy là vị cứu tinh duy nhất của ngài! Chắc chắn rằng ngài yêu nàng ấy phải không? Có thể do thái độ quá mức cứng rắn của ngài đã dọa sợ nàng rồi, ngài chỉ cần dịu dàng một chút thôi, lại theo đuổi từ đầu, có khi người ta chấp nhận ngài thì sao."

Hắn an tĩnh đứng sau lưng cô, đôi tay đặt hai bên bả vai cô, thân ảnh cao lớn như nhà giam tăm tối nhốt chặt người sâu vào lòng.

"Ngài vẫn nhớ đến nàng ấy sau bao nhiêu năm như thế, khẳng định là do yêu nàng yêu đến không chịu nổi."

Hắn cụp mắt, im lặng nghe thanh âm líu lo của nàng quanh quẩn trong màn sương tử khí âm trầm.

"Sau khi ngài theo đuổi được nàng thì có thể được cứu rỗi và thanh tẩy rồi, trước khi có được người ta thì ngài phải "thủ thân như ngọc", tránh cho việc bị nàng ấy ghét bỏ."

("Thủ thân như ngọc" ý chỉ nội tâm thuần khiết, đoan trang, hay có cách hiểu khác là giữ thân thể không chìm vào dục vọng.)

Persephone cảm thấy bản thân mình vì tự cứu mà không chỉ lương tâm mà cả tiết tháo cũng rơi rớt đầy đất hết rồi.

Câu nói không biết xấu hổ gì đây hả trời!!!

Hades đâu phải vị Thần ngốc nghếch, loại trả lời như thế này có thể lừa được hắn mới là lạ, phỏng chừng hắn hận vị nữ Thần đã không thanh tẩy hắn kia mới đúng, hận đến nghiến răng nghiến lợi mới nhớ mãi không quên nổi.

Persephone lại cố gắng giãy dụa: "Khẳng định nàng ấy vẫn chờ ngài, còn ngài xin hãy vì nàng mà cố gắng kháng cự mũi tên của Thần Ái Tình."

Thật không thể ngờ rằng sau khi cô xuyên không, vậy mà có thể học được cách nói một ngôn ngữ xa lạ như thế trong tình huống thế này, còn nói cực lưu loát nữa chứ.

Quả nhiên tiềm lực cầu sinh là vô hạn mà.

Vị Thần sau lưng vẫn trầm mặc đứng thẳng, ngón tay trên hai bả vai cô hơi dùng sức, nghiêng mặt, thanh âm trầm thấp dường như liếm trên lỗ tai cô:

"Nàng ấy nhớ mãi không quên ta?"

Persephone cảm thấy khả năng ngửi thấy tình tiết "máu chó" của cô quả nhiên là vô đối, nhìn xem đây này, quả nhiên là bạch nguyệt quang mà.

Cô vội vàng thổ lộ thay một vị Thần khác: "Đúng vậy! Khẳng định ngài cũng là “bạch nguyệt quang” của nàng!"

Vị Thần sau lưng im lặng cúi đầu, sau đó hắn buông tay lùi vài bước, như là quyến luyến như là thở dài:

"Persephone."

Persephone quay đầu lại nhưng không dám nhìn hắn.

"Đi thôi." Hades lại đứng trước mặt cô không biết từ khi nào, hắn quay lưng về phía cô mà đi thẳng về phía trước, tựa hồ câu chuyện thảm thiết vừa rồi chỉ là một bức tranh.

Ngón tay đang nắm chặt của Persephone cuối cùng cũng miễn cưỡng thả lỏng ra, khuôn mặt cô hơi trắng bệch, sau khi bình ổn cảm xúc của mình mới cất bước theo sau.

Thật sự không ngờ chiêu thức lấy độc trị độc này thật sự có thể thành công.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy hy vọng có thể thoát khỏi chốn này, quả nhiên “bạch nguyệt quang” là một tồn tại cứu rỗi mà.

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Thần Mùa Xuân của Mạn Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangPhanSoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.